Dị Năng Trọng Sinh Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán

Chương 995: Đám hỏi với đồ đệ? (3)




Nhưng mà, cô cũng không thể trắng trợn nói ra chuyện này, tránh cho ông cố ngoại tưởng mình bị điên, chỉ đành cười nói.

- Ông ơi, đây cũng không còn là xã hội phong kiến nữa rồi, không phải ông đặt đâu còn ngồi đó nữa, huống chi, con cũng không phải họ Tăng.

Sắc mặt Tăng Chấn Long đột nhiên ủ dột, thành khẩn nói”

- Tử Lương là người có hi vọng trở thành nguyên thủ nhất, bất luận là về danh vọng hay là tài văn chương, nó đều có khả năng nhất định, mà con đi theo nó, cũng có thể cùng nhau tỏa ra hào quang bồn phía, chói mắt thế nhân. Sao con lại đi yêu cái tên có quá khứ thê thảm, lớn lên trong bóng tối như vậy? Ông cố ngoại tuyệt đối không đồng ý!

Khóe môi Dương Tử Mi có chút giật giật, cuối cùng đành nhịn chẳng nói gì.

Cô hé miệng, nhưng chẳng nói gì, tỏ vẻ phản kháng.

Thấy bộ dáng quật cường của Dương Tử Mi, Tăng Chấn Long cũng biết, dục tốc thì bất đạt.

Huyết mạch Tăng gia bọn họ đều có chung một đặc điểm, thoạt nhìn vô cùng mềm yếu, nhưng tính tình cực kỳ cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì, cho dù sức mười con trâu kéo cũng không cản được, trừ phi là tự họ nghĩ thông suốt được.

Giống như Tăng Tuệ con gái mình, ngày đó thoạt nhìn ngoan ngoãn vâng lời như vậy, lại làm ra một chuyện khiến ông đau đầu như vậy, thậm chí bỏ nhà ra đi mấy chục năm rồi còn chưa liên lạc lại.

Nhưng mà, ông cũng tin chỉ cần mang Dương Tử Mi về lại thủ đô, cho cô tiếp xúc với Tương Tử Lương nhiều một chút, nhất định cô sẽ quên đi tên Long Trục Thiên kia.

Thằng nhỏ Tương Tử Lương giống như là một ngôi sao chói sáng vậy, vừa đẹp trai vừa có bối cảnh, không có gì là không ổn.

Ông cũng không tin, đứa nhỏ như Dương Tử Mi sẽ không bị Tương Tử Lương hấp dẫn.

Tăng gia đã suy sụp quá lâu, cực kỳ cần lần dặm hỏi này, mở ra một cục diện mới.

Hơn nữa nhân tài như Dương Tử Mi, nhất định sẹ không phụ lòng của ông.

Vì vậy, Tăng Chấn Long không nói gì thêm nữa, để tránh gây thêm phản cảm cho Dương Tử Mi, đến lúc đó ngay cả chuyện đi lên thủ đô học cũng không chịu.

- Được rồi, ông cố ngoại cũng biết, chuyện tình yêu, hôn nhân không thể miễn cưỡng được, ông chỉ giới thiệu cho con Tương Tử Lương mà thôi. Dù sao con cũng mới mười sáu tuổi, tương lai còn rất dài, mấy chuyện yêu đương như vậy, không phải luôn kéo dài được.

Tăng Chấn Long tỏ ra bộ dáng thấu hiểu nhìn Dương Tử Mi nói.

Dương Tử Mi cũng hiểu nỗi lòng của ông, nên chẳng nói gì thêm, chỉ cười cười.

- Con hiểu rồi, ông cố ngoại.

Dù sao, cô cũng có niềm tin, đệ tử chính thức của cô như Tương Tử Lương vốn luôn hiếu kính, tuyệt đối sẽ không đồng ý làm đám hỏi với cô.

Cô thì không sợ mấy ý nguyện của các bậc trưởng lão.

- Ông cố ngoại, con đi nhìn bà nội như thế nào đã, ông ngồi đây nha.

Dương Tử Mi thấy bố đi với bà nội lâu như vậy còn chưa ra, có chút lo lắng không biết bọn họ đã nói gì.

- Ừ, vào xem đi.

Tăng Chấn Long cũng quan tâm với con gái của mình, sợ cô còn có uẩn khúc gì trong lòng.

Dương Tử Mi đứng dậy bước vào phòng của bà nội, đã thấy Dương Thanh bố mình ôm đầu ngồi xổm ở cửa ra vào.

- Bố...

Cô vội vàng chạy đến kêu lên.

- Bà nội, chuyện gì vậy?

Dương Thanh ngẩn đầu lên nhìn cô, mắt ông đỏ hoe, giống như là vừa khóc xong vậy.

- Bố không sao chứ?

Dương Tử Mi thấy bộ dáng của bố cô như vừa bị đả kích vậy, mới ân cần hỏi.

Dương Thanh lắc đầu.

- Không có gì đâu, Nữu Nữu, vào xem bà nội của con sao rồi.

Dương Tử Mi nhìn ông ấy một hồi, đẩy cửa bước vào.

Bà nội Tăng Tuệ vẫn ngồi ở đó nhìn chằm chằm vái cái ghế thái sư, ánh mắt ngây ngốc, bộ dáng vô cùng cô đơn, thoáng nhìn qua như già đi mười mấy tuổi.

Cô thật sự nhìn không thấu một người bà thoạt nhìn đơn giản chẳng có tư tưởng gì to lớn, cũng chẳng nhìn ra được chuyện xưa mà bà luôn gánh trên lưng, càng không hiểu tại sao bà lại có thể quật cường như vậy, bỏ trốn khỏi thủ đô để lấy một người con trai miền quê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.