Dị Năng Trọng Sinh Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán

Chương 993: Đám hỏi với đồ đệ? (1)




- Ông cố ngoại, con muốn xem hồ sơ của vụ án này, có được không?

Dương Tử Mi dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tăng Chấn Long hỏi.

- Hồ sơ này cũng thuộc loại tuyệt mật, con không thể xem được, hơn nữa ông cũng không còn làm ở cục cảnh sát nữa, không còn quyền lực gì nữa đâu.

Tăng Chấn Long dùng ánh mắt dò xét nhìn Dương Tử Mi:

- Nữu Nữu, mặc dù vụ án này có liên quan tới bạn bè của con, nhưng sao mà con lại quan tâm đến nó như vậy? Hồ sơ của vụ án này cũng khá là máu me, ngay cả đàn ông con trai còn không dám nhìn lâu, nói chi một bé gái như con. Từ giờ về sau bỏ cái suy nghĩ này qua một bên đi.

Máu me?

A!

Trong lòng Dương Tử Mi không nhịn được cười một tiếng.

Cô đã từng đại chiến với quỷ hàng sư hai lần rồi, việc nhìn thấy máu chắc cũng phát chán, ngay cả chuyện đó mình còn vượt qua được, huống chi chỉ nhìn mấy cái hồ sơ này.

Nhưng mà, cô cũng biết ông cố ngoại của mình không tiện, đây cũng không phải hồ sơ nhà mình, muốn lấy ra thì lấy.

Vì vậy, cô cũng không muốn thúc ép ông làm gì, chỉ hỏi chỗ cất giữ hồ sơ, chuẩn bị trong tương lai mình lên thủ đô, có thể đến đó lấy.

Cô biết thuật ẩn thân, muốn đột nhập vào một chỗ tuyệt mật cũng tùy ý mà thôi.

Đương nhiên, từ trước đến giờ thuật ẩn thân vốn không ổn định, lúc linh lúc không, điều này làm cho cô hơi cay cú với nó một tí.

Nhưng mà, muốn tiến vào một chỗ nào đó chôm chỉa thì cũng thong thả mà thôi.

- Nữu Nữu, đứa bé ngày đó bây giờ đâu rồi?

Tăng Chấn Long dò hỏi cô:

- Hiện tại cuộc sống của nó thế nào? Con có biết tại sao ngày đó nó đột nhiên mất tích hay không?

Tăng Chấn Long là người nhận vụ án ngày đó, mặc dù không thể giải quyết được, nhưng trong tìm thức của ông, luôn thắc mắc về vụ án này, càng muốn biết thằng nhỏ run rẩy ngày đó, hiện tại trưởng thành như thế nào rồi.

Vụ án này một mực không có lời giải, đối với một đứa nhỏ mà trong một đêm cả nhà đều bị giết, trong suy nghĩ của ông, ít nhiều gì cũng để lại một vết thương khó mà lành được.

Hơn nữa ngày đó ông còn không tìm ra được nó.

Chuyện này cũng do bản thân ông vô dụng không phá được vụ án này.

Nếu như đứa nhỏ này có một cuộc sống thật tốt, thì vết thương trong lòng nó chắc cũng phai nhạt.

- Không biết là tốt hay xấu, có lẽ sự kiện kia đối với hắn mà nói quá khó lành, anh ấy vừa lẻ loi vừa cô quạnh, hằng ngày không thể nào chợp mắt ngủ như người thường được, chẳng khác gì một con sói cô độc cả.

Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp được Long Trục Thiên, nhìn thấy bên trong cặp mắt xanh biếc kia là một bóng hình chú sói độc hành trên sa mạc mênh mông, cô đã sinh lòng cảm mến muốn che chở anh.

Nếu như nói Long Trục Thiên là một thanh cổ kiếm lạnh lẽo, thì cô hi vọng mình có thể là một chiếc vỏ kiếm để anh có thể nghỉ ngơi.

Thực ra mà nói, quan hệ của hai người bọn họ bây giờ cũng giống như vậy.

Chỉ khi Long Trục Thiên ở bên cạnh Dương Tử Mi, thì anh mới có thể yên tâm mà ngủ, mới có thể cảm nhận được sự ấm áp, bình an.

Mà anh đối với cô cũng giống như vậy.

Tình yêu của hai người, ngoại trừ hấp dẫn lẫn nhau, còn đến từ nhu cầu cần cùng được cần.

Một người vừa thấy, giống như đã tìm được tri kỉ, đồng bệnh tương liên.

Còn người còn lại cũng đang có nhu cầu như vậy, thì đã quyết định cả đời này bọn họ khó mà xa rời nhau được.

Bất luận là kiếm không có vỏ, hay là vỏ không có kiếm, từng thứ này tồn tại tách biệt, đều cảm thấy thiếu thốn vô cùng.

- Bây giờ nó ở đâu? Kêu nó lại đây, cho ông gặp xem?

Tăng Chấn Thiên hỏi hơi gấp gáp.

- Anh ấy giờ ở Hoa Kỳ.

Bởi vì người hỏi là ông cố ngoại của mình, nên Dương Tử Mi cũng không muốn giấu diếm làm gì, lấy từ nhẫn trữ vật ra tấm hình của Long Trục Thiên, đưa cho Tăng Chấn Long xem.

- Ông cố ngoại, đây chính là anh ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.