Dị Năng Trọng Sinh Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán

Chương 989: Người đến từ thủ đô (4).




Ngay khi Dương Bách vừa dứt lời, cả phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều nhìn ông ta với vẻ kì lạ.

Sau đó, Dương Bách phát hiện mình vừa nói hớ, ông ta vội vãng ợ lên một cái, làm bộ say đến choáng váng.

-Tôi say rồi, tôi vừa mới nói gì nhỉ? Đầu óc tôi không tỉnh táo lắm cho nên nói năng lung tung rồi.

Trong khi đó, khuôn mặt Tăng Tuệ trở nên tái nhợt, cơ thể lung lay vài cái rồi ngả ra sau.

Dương Tử Mi nhanh chóng chạy tới đỡ lấy bà rồi ấn mạnh vào huyệt nhân trung của bà ấy, giúp bà ấy khôi phục nguyên khí.

Lúc này, vẻ mặt Tăng Tuệ mới dịu lại phần nào.

-Nữu Nữ, con mau đỡ bà về phòng, bà khó chịu quá.

Tăng Tuệ nắm chặt lấy cánh tay của Dương Tử Mi mà nói.

Dương Tử Mi bèn đỡ bà đứng dậy. Lúc bọn họ đi ngang qua Dương Bách, cô trừng mắt liếc ông ta một cái.

Sau khi Tăng Tuệ vào phòng rồi thì bảo Dương Tử Mi đóng cửa đi ra ngoài, bà bảo muốn để bà yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.

Dương Tử Mi nhìn thấy tình trạng của bà nội như thế thì trong lòng không yên tâm chút nào. Cô nghe lời đóng cửa lại nhưng vẫn đứng ở bên ngoài nghe ngóng trong phòng.

Mà trong đầu cô lúc này, câu nói khi nãy của ông nội cô vẫn không ngừng vang lên.

Bà nội chỉ sinh một mình bố cô mà thôi. Nếu đúng như những gì mà ông ta vừa nói, bà nội có con với người khác, vậy thì bố không phải là con ruột của ông nội rồi.

Hèn chi, bố lớn lên không giống bà nội cũng không có chỗ nào giống ông nội cả.

Lúc còn ở trong thôn, cũng vì phong thủy trong nhà có vấn đề cho nên dương khí không đủ, công thêm cuộc sống khó khăn vấn vả, tính tình của bố lại mềm yếu, tinh thần không đủ, cho nên mới không có khác gì mấy so với ông nội.

Nhưng mà, sau khi Dương Tử Mi sắp xếp phong thủy lại và điều dưỡng, cho nên bố cô càng ngày to lớn. Tuy ông không phải dạng đẹp trai xuất sắc nhưng cũng có phần khôi ngô. Chẳng qua khí chất trên người bất đồng mà thôi.

Tính ra thì bố khá cao mà ông nội lại thấp, hơn nữa so mặt mũi thì hai người này nhìn thế nào cũng không giống cha con.

Sau đó, cô lại nghĩ đến chuyện tại sao bà nội lại lặng lẽ rời khỏi thủ đô, rồi gả cho một gã nông dân như ông nội. Rõ ràng là vì bà có thai trước khi kết hôn rồi.

Nếu như vậy thì cha ruột của bố cô, ông nội ruột của cô là ai?

Trong nhà này, người khiến cô khó chịu chính là ông nội.

Ông nội vốn tham lam, keo kiệt, ích kỷ. Ông ta không hề làm những việc mà ông nội yêu thương cháu trai cháu gái nên làm, mà lại không biết xấu hổ mở miệng đòi tiền cô. Cô vẫn luôn nhớ rõ chuyện này.

Thì ra, ông ta không phải ông nội ruột của mình!

Nghĩ đến đây, trong lòng cô cũng thoải mái hơn.

Tất nhiên, cô sẽ không vì ông ta không phải ông nội ruột của mình mà bỏ rơi ông ta. Dù sao hai người cũng có duyên phận ông cháu với nhau, nhưng mà cô sẽ không để ý đển chuyện của ông ta nữa đâu.

Lúc này, Dương Thanh bước tới hỏi cô, trong giọng nói đầy sự quan tâm:

-Nữu Nữu, bà nội con sao rồi?

Dương Tử Mi nhìn qua khe cửa thì thấy bà nội vẫn còn ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bã, có điều cũng không có xảy ra chuyện gì đáng lo hết.

-Nữu Nữu, bố ở lại đây chăm sóc bà cho! Con đi tiếp đãi ông cố ngoại đi.

Vẻ mặt Dương Thanh vô cùng phúc tạp, dường như chấn động trong lòng ông cũng không nhỏ.

Dương Tử Mi nhìn bố cô với vẻ đồng tình rồi vươn tay vỗ vai ông một cái, sau đó mới rời đi.

Cô biết rất rõ, người có tư cách nghi ngờ vào lúc này nhất chính là ba cô.

Bản thân là con trai đột nhiên biết tin cha ruột của mình là người khác, có thể nói tâm trạng ông vô cùng kinh hãi, cảm xúc lẫn lộn vào nhau.

Lúc Dương Tử Mi đi tới phòng khác thì phát hiện ông nội Dương Bách đã bỏ đi đâu rồi. Trong phòng khách lúc này chỉ còn mẹ cô Hoàng Tú lệ đang buồn bực hừ hừ cùng ông cố ngoại Tăng Chấn Long, thêm chàng trai đứng sau lưng ông không lên tiếng từ nãy đến giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.