Dị Năng Trọng Sinh Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán

Chương 987: Người đến từ thủ đô (2).




Khi cô bước vào phòng khách thì nhìn thấy một ông lão khoảng tám chín mươi tuổi, mái tóc trên đầu đã bạc trắng, mặc một bộ đường trang*, vẻ mặt uy nghiêm đang cầm cây gậy ngồi trên ghế gỗ đỏ.

Ở phía sau ông ấy là một chàng trai cũng mặc đường trang giống như ông.

Người này khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng người cao gầy. Gương mặt anh ta sáng sủa, tao nhã, vẻ mặt lại hờ hững thản nhiên tản ra một cỗ khí chất chỉ thuộc về những công tử thế gia dòng dõi Nho học.

Nhưng mà, nếu như để ý kỹ một chút thì sẽ nhận thấy gương mặt của chàng trai này có nét hao hao với Dương Tử Mi.

Lúc ông lão kia nhìn thấy Dương Tử Mi thì trên mặt ông lộ ra vẻ kích động, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn. Ông đứng lên do dự một lát rồi lại ngồi xuống. Đôi mắt sắc bén quan sát cô lại lộ ra một tia cảm xúc phức tạp.

Còn hai vợ chồng Dương Thanh ở một bên có phần lúng túng.

Khi Dương Tử Mi bước vào thì ông khẽ thở phào nhẹ nhõm.

-Nữu Nữu, con mau lại đây nào!

Dương Thanh vẫy tay gọi cô.

Dương Tử Mi nghe lời đi tới chỗ ông.

Sau đó, Dương Thanh kéo cô lại, khẽ nói:

-Hình như là người nhà bà nội con thì phải, con hỏi thử xem xem.

Dương Tử Mi gật đầu.

Cô bước tới gần, rót cho ông lão và chàng trai nọ mỗi người một tách trà.

Trong khi đó, ông lão chăm chú quan sát động tác pha trà vô cùng thành thạo lại tao nhã lịch sự của cô, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi và vui mừng.

Ông cầm tách trà lên uống một ngụm rồi gật đầu bảo:

-Ừm, trà pha rất ngon.

-Cám ơn ông cố ngoại đã khen con!

Dương Tử Mi không cần bấm đốt ngón tay cũng biết ông lão này là ai rồi.

-Con là cháu của Tiểu Tuệ phải không? Còn Tiểu Tuệ đâu rồi? Nó ở trong nhà à?

Trong giọng nói có phần gấp gáp, ông nói tiếp:

-Con mau đi nói cho nó biết, cha nó đã đến rồi, bảo nó ra gặp ông đi. Ông sẽ không trách nó nữa đâu.

Lúc Dương Tử Mi đứng dậy tính ra nhà sau tìm bà nội, thì cô lại thấy bà nội đang lảo đảo đi tới. Sau đó bà quỳ gối trước mặt ông lão kia, gối đầu lên đùi ông mà gào khóc.

-Cha ơi!

Dương Tử Mi trông thấy bà nội mái tóc bạc trắng quỳ gối trước mặt ông lão nọ khóc như một cô con gái nhỏ thì vành mắt cô cũng đỏ lên, trong lòng dấy lên cảm xúc kì lạ.

-Tiểu Tuệ à...

Tay ông lấm tấm vết đồi mồi run rẩy xoa mái tóc đã bạc trắng của Tăng Tuệ.

Hai người bọn họ đã không gặp nhau mấy chục năm rồi, từ lúc tóc con ông còn đen nhánh mượt mà nay lại trở nên bạc trắng giống hệt ông, cũng đã là một người già mặt đầy nếp nhăn rồi.

Cảm xúc trong lòng ông lẫn lộn với nhau, nước mắt chảy dài. Ông muốn nâng Tăng Tuệ đứng dậy.

Nhưng, Tăng Tuệ lại không chịu, bà vẫn cúi người xuống, đôi mắt đẫm lệ, còn giọng nói thì nghẹn ngào.

-Cha ơi, con gái bất hiếu!

-Tiểu Tuệ à, con đứng dậy đi! Con đừng khiến cha phải đau lòng mà. Chuyện năm đó, cho đến bây giờ cha có trách con đâu nào, chẳng qua do con đau lòng quá mà thôi. Hơn nữa, nhiều năm qua, cha lại không thể tìm thấy con, khiến con phải chịu đựng một mình lâu như thế, xin lỗi con.

Ông vươn tay vuốt ve gương mặt đã bị thời gian tàn phá không còn xinh đẹp như xưa, trong lòng ông vừa đau vừa chua xót.

Tăng Tuệ nghe ông nói thế bèn đứng dậy, ngồi ngay ngắn bên cạnh ông, tay vẫn nắm lấy áo ông, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Nhìn thấy đôi tay bà trải qua thời gian dài làm việc mà trở nên thô ráp xù xì, ông cầm lấy tay bà lên, xoa ngắm nhìn:

-Hai bàn tay của Tiểu Tuệ nhà ta lúc trước xinh đẹp thế kia nay lại thành như thế này. Rốt cuộc con đã trải qua bao nhiêu khổ cực vậy hả con?

-Sao cha vợ lại có thể nói vậy, Tiểu Tuệ theo tôi cũng không có chịu khổ gì hết, lúc nào tôi cũng thương cô ta mà.

Chính vào lúc này, không biết ông nội Dương Bách về khi nào lại nghe được câu nói lúc nãy của ông, miệng ngậm tẩu thuốc rồi nấc cục một cái rồi ngồi trước mặt ông lão.

(*) đường trang: trang phục thời Đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.