(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); - Nữu Nữu, con có nhiều tiền như thế kia mà, con không thể đối xử với ông nội như vậy được!
Dương Bách nắm chặt cánh tay của cô, nói:
- Ông nội đã giúp con bảo vệ bí mật, không nói ra chuyện con có bạn trai với cha con rồi, con không thể đối tốt với ông nội hơn một chút được sao?
- Ông nội, chẳng lẽ con còn chưa đủ tốt với ông sao?
Dương Tử Mi vô cùng tức giận, nói:
- Trên đời này, phần lớn đều là ông nội cho cháu gái tiền, nhưng ông không những chưa từng cho con lấy một đồng mà ngược lại còn phải dựa vào con nuôi ông. Sao ông có thể nói con không đối tốt với ông chứ?
- Đó là bởi vì những đứa con gái khác không biết cách kiếm tiền như con! Con kiếm tiền dễ dàng như thế, cho ông nội một tí thì đã làm sao?
- Ông nội!
Dương Tử Mi nhìn ông nội mình một cách bất lực:
- Con có kiếm tiền dễ dàng như thế nào thì đó cũng là tiền do con kiếm ra, không phải là tiền do ông kiếm. Không phải con không thể cho ông tiền, nhưng con tuyệt đối sẽ không để ông mắc phải cái thói quen lòng tham không đáy này!
- Con thật sự không cho?
Trên khuôn mặt Dương Bách xuất hiện vẻ độc ác:
- Vậy thì đừng trách ông lắm mồm.
- Tùy ông.
Nói xong Dương Tử Mi không muốn nói gì thêm với ông nội nữa nên đi thẳng xuống dưới nhà.
Thấy sắc mặt con gái không tốt, Dương Thanh kéo tay cô lại hỏi:
- Nữu Nữu, có phải ông nội lại đòi tiền con không?
- Vâng.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Đừng quên bài học lần trước, con không được cho, một đồng cũng không được cho!
Vừa nhớ lại chuyện xảy ra lần trước, Dương Thanh liền bực mình.
- Ha, đúng là cha con tốt, bây giờ còn liên hợp lại đối phó với ông già như tôi cơ. Dương Thanh, tôi nói này, anh dạy dỗ con gái anh cho tốt vào.
Dương Bách đi từ trên sân thượng xuống, vừa nghe thấy lời này lập tức hừ lạnh một cái rồi nói.
- Cha, Nữu Nữu đã quá tốt, quá hiểu chuyện rồi. Người không hiểu chuyện là cha ấy!
Dương Thanh nói với vẻ tức giận.
- Thằng nghịch tử, sao mày dám nói cha mày như vậy? Mày nói con gái mày tốt, ừ, tốt đến mức nó bỏ cả nhà đi nuôi trai đấy!
Dương Bách chửi ầm lên.
Nghe vậy, sắc mặt Dương Tử Mi khẽ thay đổi.
- Cha, cha có thấy người ông nội nào như cha không? Sao cha có thể nói cháu gái mình bỏ nhà nuôi trai một cách tùy tiện như vậy?
Dương Thanh thực sự đã bị chọc điên.
- Tao không nói linh tinh, con gái mày đúng là nuôi trai ở bên ngoài, chính mắt tao nhìn thấy nó ôm ấp lượn lờ phố xá với một thằng đàn ông ở đường Văn Lai. Nó sợ tao nói cho mày biết nên đã cho tao tiền bịt miệng. Không tin thì mày đến đường Văn Lai mà hỏi, xem xem có ai không biết con gái mày còn nhỏ đã có bạn trai không?
Ông nội nói toạc chuyện ra, chửi ầm lên!
Những lời ông ta nói hàng xóm trước sau đều nghe thấy cả, thậm chí còn có người mở cửa ra, nhìn Dương Tử Mi với ánh mắt kỳ lạ, nói:
- Dương Thanh, thì ra con gái anh không ở cùng gia đình là do bỏ nhà đi với trai à.
Cả khuôn mặt Dương Thanh lúc này tím tái giận dữ như gan lợn.
Sắc mặt của Dương Tử Mi cũng đỏ bừng lên.
Không phải cô sợ khó giải thích cho mình, mà cô sợ cha mẹ mình sẽ bị hàng xóm nhìn với ánh mắt khác thường, dẫn đến mất hết thể diện.
- Nữu Nữu, con lại đây với cha!
Dương Thanh trầm mặt, kéo Dương Tử Mi vào trong phòng, nhìn cô với ánh mắt vô cùng thất vọng:
- Nữu Nữu, con nói cho cha biết có phải ông nội con nói dối không?
- Cha...
Lúc này Dương Tử Mi hệt như một đứa bé vừa phạm phải sai lầm, cô cúi đầu nói lí nhí:
- Ông nội nói không sai, quả thực là con đã có bạn trai. Nhưng con dọn ra ngoài ở không phải là ở cùng với anh ấy, cha phải hiểu cho con!
- Con... thật sự đã có bạn trai sao?
Sự thất vọng trong ánh mắt Dương Thanh tăng lên, ông giơ tay muốn đánh cô, nhưng sau đó lại cắn chặt răng buông thõng xuống, sự thất vọng hiện lên rõ rệt trong giọng nói run rẩy của ông:
- Con có biết con mới bao nhiêu tuổi không? Sao con có thể yêu sớm như thế chứ? Thế này còn ra thể thống gì nữa?
- Cha, con biết cha rất thất vọng về con, nhưng con chưa hề làm ra chuyện gì đồi phong bại tục cả, con chỉ đúng lúc thích một người ở độ tuổi này mà thôi, mà cũng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra vì quen anh ấy cả.
Dương Tử Mi ôm lấy cánh tay của Dương Thanh, nói với vẻ cầu khẩn:
- Cha, cha luôn rất yêu thương con, cha hãy cho con tự do lần này đi. Con thật sự rất thích anh ấy.
- Con... Con...
Đôi môi Dương Thanh run rẩy, trong phút chốc không thốt ra được lời nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");