A Nghiên, con đừng có như vậy mà, con mà còn như vậy nữa thì mẹ sẽ phát điên lên mất.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên ôm chầm lấy cô ta, đau lòng khóc lớn.
Mấy ngày này, bởi vì con gái mà không đêm nào bà chợp mắt được, tinh thần cũng cực kỳ căng thẳng sắp hỏng mất rồi.
Vất vả lắm mới mời được Dương Tử Mi tới đây, khiến cho bà có được một tia hy vọng.
Nhưng bây giờ con gái lại từ chối không chịu để cho Dương Tử Mi giúp đỡ, thử hỏi bà sao có thể không đau lòng được kia chứ?
- Dì ơi...
Dương Tử Mi thật sự không nỡ nhìn mẹ của Mộ Dung Nghiên đau lòng như thế, bèn lên tiếng gọi.
- Nếu như cô ta thật sự muốn đập đầu tự sát thì dì cứ để mặc cho cô ta đập đi.
Mộ Dung Nghiên nghe thấy thế thì tức giận quắc mắt lên, gào lên thật to:
- Tao biết ngay là mày chỉ hận sao tao không chết đi cho rồi mà, tao chết rồi thì Mẫn Cương sẽ là của mày!
Nghe thấy cô ta nói thế, Dương Tử Mi chợt cảm thấy nực cười.
Xem ra, điều khiến cô ta luôn ghi hận trong lòng, kiếm cớ gây sự với mình là vì cô ta có ý với Mẫn Cương.
- Dù cô có chết hay sống thì Mẫn Cương cũng sẽ không thuộc về cô đâu, cũng chẳng phải của tôi. Huống hồ gì, ở trước mặt Mẫn Cương, cô chẳng có chút uy hiếp gì đối với tôi cả.
Dương Tử Mi cười lạnh nói.
- Mày nói bậy, trước khi mày tới thì tất cả mọi người ở đây đều biết Mẫn Cương là của tao, tương lai cũng sẽ ở cạnh tao. Đều tại mày, là do mày phá hủy tình cảm tốt đẹp giữa tao và Mẫn Cương, mày là con đĩ không biết xấu hổ, tao hận mày, dù có chết đi thành ma tao cũng sẽ không tha cho mày đâu!
Mộ Dung Nghiên mắng nhiếc đủ lời.
Dương Tử Mi cạn lời.
Con nhóc này đúng là không tự biết thân biết phận gì hết.
- Đĩ ấy à? Ồ!
Cô phì cười:
- Trước khi tôi đến thì Mẫn Cương đang quen cô à? Mẫn Cương từng nói anh ấy thích cô chưa?
- Tuy rằng anh ấy chưa từng nói, nhưng tao biết thừa là anh ấy có yêu tao!
Mộ Dung Nghiên gầm to.
- Có cần tôi đi gọi Mẫn Cương đến đối chấp ngay bây giờ không?
Dương Tử Mi buồn cười hỏi dò.
Cô thật sự không ngờ Mộ Dung Nghiên lại có thể cứng đầu cố chấp cỡ này.
Mộ Dung Nghiên nghe thấy thế thì mặt mày tái mét.
Bộ dạng của cô bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, tuyệt đối không thể nào gặp Mẫn Cương được.
- Mày mà dám gọi Mẫn Cương đến thì tao lập tức chết cho mày xem!
Mộ Dung Nghiên gào lên, đẩy mẹ của cô ta ra, trèo đến chỗ cửa sổ, làm ra vẻ như muốn nhảy xuống.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên bị dọa sợ hết hồn, liều mạng kéo cô ta lại, vừa khóc vừa la lớn:
- A Nghiên, đừng mà, con muốn mẹ cũng nhảy lầu chết cho con coi sao?
- Dì à, cứ để cô ta nhảy xuống đi. Phàm là những người nhảy lầu tự sát thì linh hồn vĩnh viễn đều không được siêu sinh, mỗi ngày đều phải chịu nỗi đau khổ lặp lại cảnh nhảy lầu tự sát, cho dù có cơ hội đầu thai đi nữa thì đời đời kiếp kiếp cũng phải lặp lại nỗi đau khổ đó.
Dương Tử Mi đứng bên cạnh lạnh lùng nói vào.
- Mày nói bậy!
Mộ Dung Nghiên gào lên:
- Tao nhảy cho mày xem!
Nói xong, cô ta thật sự hất mạnh mẹ của mình ra, nhoài người nhảy qua cửa sổ...
Dương Tử Mi giật mình, vội giơ tay ra túm lấy chân của cô ta, kéo mạnh một cái, hất cô ta ngã lăn ra giường!
- Dương Tử Mi, tao chết thì kệ tao, liên quan gì tới mày, mẹ buông con ra đi!
Mộ Dung Nghiên hổn hển gào to, giãy dụa muốn đứng dậy nhảy lầu lần nữa.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên sợ hãi tới mức suýt ngất xỉu tại chỗ.
Dương Tử Mi giơ tay điểm lên huyệt cử động của Mộ Dung Nghiên.
- Cô thật sự muốn chết tới vậy sao? Vậy tôi sẽ cho cô xem thử, sau khi cô nhảy lầu tự sát thì sẽ có kết quả thế nào!
Dương Tử Mi lập tức vẽ một lá bùa giữa hư không, dán lên trên trán của Mộ Dung Nghiên, sau đó bắt đầu thôi động ảo giác chú.
Mộ Dung Nghiên nhìn thấy sau khi bản thân mình nhảy lầu tự sát thì toàn thân máu thịt be bét, toàn bộ khuôn mặt cũng bị bẹp nát bét, bốn phía còn có vô số kẻ từng ghen tị với cô ta nay đang đứng đó chỉ trỏ cười nhạo cô ta với vẻ hả hê.