Nhìn thấy Hoàng Vân Quốc bởi vì mình mà lúng túng, Dương Tử Mi cảm giác ngượng ngùng, cũng xoay người muốn rời đi.
Mới đi được vài bước, liền nghe thấy sau gáy âm thanh quả bóng xé gió bay đến.
Cô không thèm quay đầu, nhẹ nhàng giơ tay lên, bắt lấy quả bóng.
- Wow! Thân thủ thật tốt!
Sau lưng truyền đến thanh âm thán phục của mấy người cảnh sát.
Dương Tử Mi quay đầu tìm cái tên dùng bóng rổ tấn công sau lưng cô, rất muốn ném trả lại khiến hắn không bắt được.
Nhưng thấy tên đó cũng không có ác ý, với cường độ vừa rồi cũng không phải cố ý đả thương người, chỉ là muốn dọa cô một chút mà thôi.
Huống chi, ân nhân Hoàng Vân Quốc cũng ở đây, bên cạnh đều là đồng nghiệp của anh ta, cô cũng không muốn làm anh ta khó xử.
Vì thế, cô nhẹ nhấc tay...
Quả bóng rổ bay theo một đường vòng cung duyên dáng, chuẩn xác rơi vào rổ bóng cách đó khoảng 20 mét rồi đập xuống mặt đất vài phát nữa.
- Wow.
Âm thanh thán phục lại vang lên, mọi người trợn mắt há mồm nhìn quả bóng rổ vẫn còn bật trên mặt sân, cảm thấy một màn vừa rồi thật khó tin.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là vận động viên bóng rổ NBA (*) trâu bò nhất cũng không có khả năng ném trúng rổ với khoảng cách xa như vậy.
Mà cô gái này lại có thể ném bóng trâu như vậy, sắc mặt không đổi, thở không gấp, tóc không rối, giống như vừa rồi chỉ ném một cọng lông.
Việc này rốt cuộc là làm thế nào vậy?
Tên cảnh sát vừa ném bóng tấn công Dương Tử Mi lại nhặt bóng lên lần nữa ném về phía Dương Mi nói:
- Em gái, ném lại một phát nữa đi!
Dương Tử Mi tiếp bóng, nâng cổ tay trắng muốt.
Bóng rổ lại chuẩn xác rơi vào khung.
Lần này bọn họ đều xác định, chuyện vừa rồi không phải là ảo giác.
Nữ sinh yêu kiều mềm mại tựa như có thể véo ra nước này, thật sự rất trâu bò!
Bọn họ đều vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn là những tên tiểu tử hừng hực sức sống, thấy kì tích như vậy, tất nhiên sẽ hưng phấn, bao gồm cả Hoàng Vân Quốc đều xúm lại.
- Em gái, sao em làm được vậy?
Hoàng Vân Quốc lên tiếng hỏi đầu tiên.
Dương Tử Mi thản nhiên cười với anh ta nói:
- Thì chỉ là dùng lực ném thôi!
- Cường độ này không phải ở mức bình thường, lại còn chính xác nữa.
Hoàng Vân Quốc nhìn cô, sau đó như đột nhiên nghĩ ra cái gì:
- Chẳng lẽ em biết võ công?
Dương Tử Mi gật đầu:
- Chỉ biết một chút.
- Thật sự biết võ công?
Người khác kêu lên.
- Vâng.
- Vậy chúng ta so tài chơi bóng rổ một chút đi.
Một người đưa ra đề nghị.
Dương Tử Mi thấy khuôn mặt chờ mong của Hoàng Vân Quốc, cũng gật đầu:
- Được! Toàn bộ các anh một đội, tôi một mình một đội, các anh có thể cướp được bóng từ trong tay tôi thì coi như các anh thắng.
- Em gái, em cũng coi thường bọn anh quá đó!
Những người khác bất mãn cô khẩu khí quá lớn, dù cô biết chút võ công, khí lực hơi lớn một chút thì sao chứ?
Mười mấy người bọn họ cũng không phải ăn chay, đều là chân tài thực học (*) tốt nghiệp từ trường cảnh sát, bình thường cũng hay chơi bóng rổ, có năng lực phối hợp tốt, trong cuộc thi đấu giữa các phân cục gần đây, bọn họ cũng đều đạt quán quân.
Nếu mười mấy người cũng không thể đoạt lại một quả bóng trong tay một cô gái thì quá mất mặt rồi?
Dương Tử Mi cũng phát hiện lời mình vừa thốt ra thật sự quá tổn thương tự tôn của người khác.
Đương nhiên, cô có sự tự tin này.
Đừng nói là mười mấy người, dù là hơn trăm vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp cũng không thể ngăn cản cô.
***
(*) NBA: giải bóng rổ nhà nghề Mỹ.
(*) Chân tài thực học: có tài năng thực sự.