Dương Tử Mi đứng đó nhìn Long Trục Thiên lên xe.
Xe đi xa mấy mét thì đột nhiên dừng lại.
Long Trục Thiên từ trên xe nhảy xuống, chạy vội về phía cô, đến trước mặt, anh lập tức mở tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu tìm kiếm môi cô...
Dương Tử Mi nhắm mắt lại, chủ động nghênh đón.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên rồi nên lần này cô thành thạo hơn, không nín thở nữa mà hít thở đều, đã có thể yêu lâu hơn và cô cũng biết phải dùng lưỡi của mình đuổi theo anh ấy.
Giây phút này đây cả cơ thể cô như đang đi trên mây vậy, lâng lâng khó tả, như một người đuối nước, kề sát Long Trục Thiên, điên cuồng tìm lấy sự ngọt ngào ở đối phương.
Ước gì thời gian có thể mãi mãi ngừng lại ngay khoảnh khắc này.
Ước gì có thể cùng anh ấy mãi mãi triền miên như thế này.
Chỉ tiếc, mọi thứ đều bị tiếng ho của Ngọc Chân Tử đánh tan.
Dương Tử Mi vội vàng đẩy Long Trục Thiên ra, mặt đỏ au nói:
- Mau đi đi, em đợi anh về.
Long Trục Thiên duỗi tay sờ hai má phiếm hồng của cô, vừa nhìn cô đầy thâm tình, vừa trợn mắt trừng Ngọc Chân Tử đang phất tay, một lần nữa lên xe...
Xe càng lúc càng xa...
Trái tim Dương Tử Mi càng lúc càng trống rỗng, tựa như có ai đó thô bạo khoét đi một khối lớn.
- Chậc chậc, tiểu nha đầu à, con sắp biến thành hòn vọng phu rồi đó.
Ngọc Chân Tử lắc đầu nói:
- Cậu ta sẽ trở về nhanh thôi, nhìn bộ dạng này của con kìa, quả thực chính là bộ dáng sinh ly tử biệt đấy.
Nghe được mấy chữ sinh ly tử biệt, tâm Dương Tử Mi lập tức trùng xuống.
Cô bất mãn mở miệng kêu la:
- Sư thúc à, người đừng có nói lung tung!
- Được được được, là ta nói lung tung, là ta không đúng.
Ngọc Chân Tử vỗ vỗ miệng:
- Sư huynh ta bảo con qua đó một chút.
- Vâng.
Dương Tử Mi đi vào nhà, ra sân sau tìm thầy mình.
Ngọc Thanh đang ngồi trên ghế đá cầm viên Cửu Nhãn Thiên Châu trong tay.
- Sư phụ.
Dương Tử Mi gọi một tiếng.
- Nữu Nữu, ngồi xuống đi.
Ngọc Thanh nhìn cô, chất chứa trong mắt đều là ôn nhu từ ái.
Dương Tử Mi ngồi xuống trước mặt ông, nhìn ông hỏi:
- Sư phụ, linh khí của viên Cửu Nhãn Thiên Châu này có tốt không?
- Ừm, tốt lắm, nhưng mà Nữu Nữu à, sau này đừng lãng phí công sức của con vào số mệnh của ta nữa, ta sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thọ nguyên của con. Nếu ta mượn thêm một ngày tuổi, có khả năng con sẽ thiếu mất một ngày.
Ngọc Thanh nhìn cô rồi nói:
- Sư phụ sống đến từng tuổi này rồi mà lại có được người học trò tốt như con thì ta chết không hối tiếc.
- Sư phụ, con cũng đã sống hai kiếp rồi, không cần sống lâu, chỉ cần khi con còn sống, khiến người ở bên cạnh con, thì con xin nguyện ý tổn hại tuổi thọ của mình để đổi lấy tuổi thọ của sư phụ.
Ngữ khí Dương Tử Mi tràn ngập tình cảm.
Ngọc Thanh tươi cười thản nhiên, đưa Cửu Nhãn Thiên Châu đưa cho cô và nói:
- Viên Thiên Châu này nên để con mang theo bên mình là tốt nhất, khả năng của thầy không chịu nổi linh khí như vậy.
- Vì sao ạ?
- Nữu Nữu à, sư phụ đã từng nói với con rằng mang theo đồ vật có linh khí phải chú ý đến thể chất, nếu không, nhiều linh khí quá cũng không có lợi ích gì, được không bằng mất. Bình thường con mang pháp khí như vậy sẽ nhận không nổi, sư phụ cũng như thế, nhưng nó thích hợp để con mang theo.
- Con thấy thầy cũng thích hợp mà.
Dương Tử Mi bất đắc dĩ nhận lấy Cửu Nhãn Thiên Châu, cầm viên châu lên, lập tức nó tràn ngập một luồng khí mát lạnh thoải mái tụ lại trên lòng bàn tay, rất thoải mái.
Linh vật như vậy tại sao thầy lại không thích hợp đeo nó chứ?
Dương Tử Mi nhìn sư phụ mình, trong lòng hiểu rõ người lo lắng cô sẽ vì người mà giảm tuổi thọ.
Thực ra, cô không quan tâm có sống lâu hay không, cô chỉ sợ hãi cảm giác mất đi sư phụ mà thôi.