Chị Thanh Mai, em có thể đưa chị về nhà mẹ đẻ, nhưng chị mà đi, thì cửa hàng này...
Cô còn chưa nói xong, đã trông thấy nhân viên công thương bắt đầu dán giấy niêm phong rồi.
- Các anh đang làm gì vậy?
Lâm Thanh Mai lo lắng hỏi, không còn bộ dáng yểu điệu thục nữ ngày thường.
- Cửa hàng này nghi ngờ buôn bán hàng giả phi pháp, bên trong vẫn còn một số đồ vật nguồn gốc không rõ ràng, phải niêm phong.
Một nhân viên công thương mặt hằm hằm nói to.
Sắc mặt Lâm Thanh Mai xanh mét.
- Chị Thanh Mai, chị đừng lo lắng, em tin chuyện này sẽ giải quyết nhanh thôi.
Dương Tử Mi nhìn thấy Lâm Thanh Mai lo lắng bất an, sợ lại gây nguy hiểm cho đứa nhỏ trong bụng:
- Càng những lúc như thế này, chị lại càng phải bình tĩnh quan sát đại cục, nếu chị mà xảy ra chuyện gì, thầy Tống sẽ càng lo lăng, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng bằng em bé trong bụng.
Lâm Thanh Mai vuốt vuốt cái bụng hơi nhô lên, bất đắc dĩ gật gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi điện cho cha mình.
Nhà họ Lâm tuy được tính là nhà có tiếng ở thành phố A, nhưng cũng chỉ là dòng dõi thư hương, không có các chỗ chống chân vững chắc, cùng lắm thì cũng chỉ đi điều tra xem đầu đuôi chuyện này là như thế nào.
- Chị Thanh Mai, chị chịu khó nghỉ ngơi đi, em sẽ không để thầy Tống và Mặc Hiên xảy ra chuyện đâu, việc chị phải làm bây giờ, chính là chăm sóc tốt cho em bé, không được để xảy ra bất cứ chuyện gì.
Dương Tử Mi vẽ một bùa an tâm cho cô.
- Tiểu Mi, vậy bọn chị dựa cả vào em!
Lâm Thanh Mai cũng dần dần bình tĩnh lại, biết bản thân lo lắng như một con ruồi không đầu, căn bản không có tác dụng gì.
Thời gian này, cô cũng đã thấy có rất nhiều người nhờ Dương Tử Mi xem bói xem phong thuỷ, không ít người trong số họ là những nhân vật có máu mặt ở thành phố A, quan hệ của cô nhờ đó mà mở rộng hơn rất nhiều.
Đúng rồi, Dương Tử Mi biết xem bói!
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Thanh Mai, cô vội túm lấy tay Dương Tử Mi:
- Tiểu Mi, em mau gieo cho Tống Huyền một quẻ, xem xem anh ấy lần này lành dữ thế nào.
Dương Tử Mi gật gật đầu, bắt đầu bấm tay.
Quẻ tượng hiện là đại hung, tuy nhiên, cuối cùng có thể biến nguy thành an.
Cho dù quẻ tượng hiện ra biến nguy thành an, trong lòng Dương Tử Mi vẫn không thoải mái lắm.
Tống Huyền là người rộng lượng cao quý, nhìn tướng mạo đã thấy một đời bình an, bây giờ lại đột nhiên bị người ta vu oan hãm hại vào tù, thật là quá đáng.
- Chị Thanh Mai, quẻ tượng nói biến nguy thành an, thầy Tống không có chuyện gì đâu, chị đừng lo lắng.
Dương Tử Mi không nói vế đại hung của quẻ, chỉ trực tiếp nói vế sau.
- Thật sao?
Lâm Thanh Mai hai mắt sáng lên, bừng lên hi vọng.
- Vâng, chị chịu khó ở nhà tĩnh dưỡng, bây giờ em đi nghĩ cách, em chắc chắn sẽ đưa Thầy Tống bình an vô sự về cho chị, còn nữa...
Dương Tử Mi nhìn nơi bị dán giấy niêm phong, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo:
- Em sẽ khiến mấy người đó, phải quỳ để xé từng tờ giấy niêm phong này xuống!
- Tiểu Mi, em tuyệt đối đừng manh động rồi làm ra chuyện phạm pháp!
Lâm Thanh Mai thấy thần thái cô không bình thường, vội kéo cô nói:
- Cứ từ từ.
Dương Tử Mi ngăn không cho nước mắt chảy ra, mỉm cười nói với Lâm Thanh Mai:
- Vâng, chị Thanh Mai, em sẽ không làm chuyện phạm pháp đâu.
Cô bên ngoài tuy nói vậy, nhưng, nỗi ức nghẹn không kìm chế được bộc phát ra ngoài.
Cho dù vẫn luôn tu luyện đạo khí thuật nhưng, chỉ cần động đến người cô quan tâm, khí chất vốn lạnh nhạt của cô sẽ biến đổi, trở nên nổi loạn, sát khí rất đậm.
Long Trục Thiên vẫn quan sát tất cả.
Anh vươn tay, nắm lấy bàn tay hơi nắm chặt của cô.
Bàn tay nhỏ nhắn cô được bao bọc bởi bàn tay lớn ấm áp của Long Trục Thiên, lệ khí trên người Dương Tử Mi dần tan đi, cô quay lại cười với anh:
- Chúng ta đến cục cảnh sát trước đã.
- Ừ.
Long Trục Thiên gật đầu, kéo tay cô đi ra ngoài.