Dương Tử Mi nhấn chuông.
Cửa mở ra, giọng nói giận dữ của một người phụ nữ vang lên:
- Là ai vậy?
Nhìn bộ dạng của cô ta, chắc là vừa cãi nhau với chồng.
Dương Tử Mi ra hiệu cho Long Trục Thiên đưa bánh ngọt đến:
- Đây là nhà của Lam Thu Yến phải không ạ, đây là bánh mì ốc tú lệ, là bánh ngọt mà nhà chị đặt.
- Chúng tôi đặt bánh ngọt?
Sắc mặt người phụ nữ hơi bình tĩnh lại, nhận lấy bánh ngọt, nghĩ một chút, đôi mắt vẫn đang nổi giận đột nhiên sáng lên:
- Tôi chính là Lam Thu Yến, chắc là cho chồng tôi đặt.
- Vậy tốt rồi, xin ký nhận.
Dương Tử Mi đưa tờ giấy ký nhận cho cô ta.
Lam Thu Yến ký tên của mình.
- Cô ơi, hai người không cần cái lư hương này ạ?
Dương Tử Mi giơ cái lư hương lên hỏi.
- Chỉ là một món đồ bị hư, không cần, nếu cháu muốn thì lấy đi.
Lam Thu Yến không kiên nhẫn nói, sau đó cầm bánh ngọt, thân mình vặn vẹo, đóng cửa lại.
Dương Tử Mi nhún vai.
Nếu không cần, vậy thì cô lấy, ai bảo hai vợ chồng bọn họ cãi nhau ném đồ đi làm gì?
Từ xưa đến nay, mỗi lần vợ chồng bất hòa thì lại tốn của, quả là không sai.
Dương Tử Mi vui mừng cầm lấy cái lư hương còn bẩn kia, xem như là báu vật, khiến Long Trục Thiên khó hiểu, hỏi xem rốt cuộc nó là đồ cổ gì?
Dương Tử Mi giải thích cho anh nghe.
- Ha ha, em thật sự rất may mắn, chỉ đi giao bánh ngọt thôi mà cũng có thể nhặt được đồ cổ.
Long Trục Thiên không nhịn được cười nói.
- Đúng vậy, em thật là may mắn.
Dương Tử Mi chưa đắc ý được bao lâu, đã thấy có một người đàn ông trung niên đuổi theo ở phía sau:
- Thật ngại quá, em gái à, đó là lư hương của nhà tôi, vừa rồi vợ tôi nổi giận mới ném đi, bây giờ tôi muốn lấy nó về.
Dương Tử Mi đang vui vẻ lập tức chìm xuống.
Xem ra, lời nói trên đời này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí không sai, bây giờ người ta muốn lấy đồ của mình về, uổng công cô vui vẻ một hồi.
- Chú ơi, cháu rất thích cái lư hương này, vậy đi, chú ra giá đi, bán cái này cho cháu, được không ạ?
Đồ tốt như vậy, Dương Tử Mi không nỡ buông tay, cô còn định sau khi xây nhà xong, sẽ dùng nó để thờ cúng Bồ Tát trấn trong nhà.
Người đàn ông lắc đầu:
- Không được, đây là đồ do tổ tiên bác truyền lại.
- Thật sự không được sao ạ?
Dương Tử Mi thử hỏi:
- Ra giá cao cũng không được ạ?
Người đàn ông kia ngẫm nghĩ:
- Cũng không phải là không được, vợ chú lúc nào cũng không thích nó, cảm thấy nó vướng víu, chú định mang nó đến tiệm đồ cổ giám định, xem có phải là đồ cổ hay không, nếu là đồ cổ, chú sẽ dựa vào giá đồ cổ để bán.
Người đàn ông này rất khôn khéo, thấy Dương Tử Mi vô cùng yêu thích, nên nghi ngờ giá trị của cái lư hương này, vì thế mở miệng nhắc đến đồ cổ.
Dương Tử Mi cười cười:
- Nếu là đồ cổ, chú muốn bán bao nhiêu tiền?
- Nếu là đồ cổ, ít nhất cũng phải bấy nhiêu con số!
Người đàn ông vươn ra một ngón tay.
- Một nghìn?
Dương Tử Mi hỏi.
Người đàn ông lắc đầu:
- Là mười nghìn! Cháu phải đưa cho chú ít nhất là mười nghìn, chú sẽ bán cho cháu.
- Được rồi, vậy thì mười nghìn!
Dương Tử Mi lười trả giá với ông ta.
- Thật sao?
Người đàn ông kia không tin vào tai mình:
- Cháu thật sự trả mười nghìn?
- Vâng. Cháu cũng không biết nó có phải là đồ cổ hay không, nhưng mà, rất thích hợp làm lư hương nhà cháu, mười nghìn thì mười nghìn.
Dương Tử Mi gật đầu.
Người đàn ông kia nghe thấy thế, đầu tiên là vui mừng, sau đó nhanh chóng giật lại chiếc lư hương trong tay cô.