Bóng quỷ nhỏ giọng đếm vài bậc cầu thang, cô ấy bước lên vài bước, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Du Tố Tố bị nhốt ở sảnh suốt mấy năm qua, cô ấy khiếp sợ lùi hai bước, rồi lại dè dặt bước lên câu thang lần nữa.
Âm khí trói buộc cô ấy không cản cô ấy lại như lúc trước. Mãi đến khi đi lên tầng hai, Du Tố Tố mới dám tin rằng bản thân thật sự có thể lên tâng.
Khi thực hiện làm phép, nhóm đạo sĩ nói với cô ấy, giải trừ âm khí trói buộc cần thời gian, phải trăm năm sau cô ấy mới được giải thoát hoàn toàn. Nửa năm qua, phạm vi hoạt động chỉ rộng thêm được mấy mét vuông, cô ấy chán đến mức đã đếm xem ở đây có bao nhiêu viên gạch cả trăm lần, nhớ rõ từng cái bàn, cái ghế khác nhau chỗ nào.
Du Tố Tố vốn tưởng rằng vài năm nữa cô ấy mới có thể rời khỏi tâng một, ngắm nhìn những thứ mới mẻ khác.
Tuy rằng âm khí trói buộc rất đau, nhưng lại không bị đổi thành tàn hồn, quả thực rất đáng giá!
Mà thế này, may mà...
Du Tố Tố nhìn về phía căn phòng duy nhất đang mở ở tầng hai. Bà chủ trẻ vừa nhậm chức đang gác chân lên cửa sổ, chiếc ghế tựa hơi nghiêng, cả người cô như không có xương, dựa vào ghế ngủ say.
Qua ô cửa sổ được mở một cánh, ánh nắng đã lâu không thấy chiếu lên người cô gái, giống như một chiếc chăn màu vàng ấm áp bao bọc cô.
"Nhìn chút thôi, đừng đứng dưới ánh mặt trời, sẽ c.h.ế.t đấy." Diệp Tuyên không mở mắt, khẽ phất tay: "Dọn xong rồi à? Sau này cửa hàng mở vào buổi tối, không có việc gì thì tự chơi một mình, đừng gọi tôi. Đúng rồi, trừ căn phòng này, cô tùy ý chọn một phòng trên tâng hai cho mình đi."
Vậy mà cô ấy còn có phòng của riêng mình! Du Tố Tố ngạc nhiên, cô ấy mừng rỡ nhảy cẵng lên.
Làm việc một chút rồi có thể nằm xuống nghỉ ngơi cùng bà chủ, chẳng phải như vậy tốt hơn cảnh một thân một mình trong cửa hàng nhiều sao? Tính tình bà chủ mới hơi kỳ lạ, nhưng thật ra là người tốt.
Khi nào mở cửa hàng? Cô ấy lo liệu được!
Du Tố Tố mong chờ ngày khai trương, khi hàng xóm trên phố Hỉ Nhạc nghe tin cửa hàng cuối phố lại đổi chủ, họ đều lắc đầu giống bà Ngưu, đều kết luận rằng chắc chắn cô gái trẻ kia không ở lâu.
Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua. Chờ mãi, chờ đến khi mặt tiền cửa hàng được quét dọn đến mức rực rỡ hẳn lên, chờ đến khi biển hiệu mới được treo lên, chờ đến khi có mùi hương thỉnh thoảng bay ra từ cửa hàng, chớp mắt đã thấy cửa hàng sắp khai trương thật!
Lý Hồng Vân tựa vào khung cửa ở cửa hàng tiện lợi nhà mình, quay đầu nhìn cánh cửa cuốn chống trộm của cửa hàng cuối phố mở lên, cô gái mấy ngày nay không thấy ra ngoài, hiện tại vẫn bình an vô sự bước ra.
Bà ấy ngạc nhiên khi nhận ra sắc mặt của Diệp Tuyên không những không sợ đến xanh mặt như những người trước đó, ngược lại gương mặt trắng trẻo ửng hồng, vừa thấy đã biết cô ngủ rất ngon.
Diệp Tuyền mở cửa để nhân viên vận chuyển lắp đặt mấy thiết bị điện mới mua, sau khi cắm điện thử, lại thấy Lý Hồng Vân đi đến chỗ cô. Thoáng thấy một tâng âm khí lờ mờ trong mắt Lý Hồng Vân, Diệp Tuyền không khỏi nhíu mày, cô liếc mắt nhìn Du Tố Tố đang bị một đống đồ gia dụng vây quanh.
Du Tố Tố chợt luống cuống: "Bà chủ, thật sự không phải tôi làm!"
Cô ấy bị nhốt suốt nhiều năm, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, cũng đồng nghĩa với việc sẽ quý trọng những tháng ngày tươi đẹp này, sẽ không làm chuyện tổn hại âm đức như hại người!