Phương Vọng Đệ ngây ngốc ngồi hồi lâu, châm chậm lật mở cuốn sách giáo khoa trong tay.
Dù không cách nào ra ngoài vào ban ngày, nhưng đèn trong phòng sáng choang, phủ lên trên người cô ấy, sáng rực như mặt trời.
Món chủ đạo hôm nay là dứa, sau khi dứa được đưa lên thị trường Diệp Tuyên không theo đuổi sự mới mẻ, mà chờ những quả được trồng ở điều kiện tốt nhất, đặt mua vài thùng từ nhà vườn mà cô quên được khi đi du lịch. Khi chuyển phát nhanh bằng máy bay vừa đưa đến, Diệp Tuyền ngáp dài từ trên lầu bước xuống, liền thấy ba con quỷ đang vây quanh khu vực lễ tân thành một vòng.
Trần Kim Bảo là người đầu tiên quay đầu: "Chào buổi sáng bà chủ." "Đang xem TV?" Diệp Tuyên dẫn theo nhân viên mới đến cũng chẳng quan tâm bọn họ sống chung thế nào, xem ra thân với nhau cũng khá nhanh. Phương Vọng Đệ bất an đứng dậy, vì chúa nằm duỗi Du Tố Tố mà giải thích: "Mọi người đang dạy tôi cách dùng điện thoại! Ai cũng rất giỏi, tôi còn phải học rất nhiều."
Âm khí trên người cô ấy chập chờn vui sướng.
Du Tố Tố vốn cảm thấy bản thân chỉ là dẫn đứa nhỏ cùng nhau nằm ườn, không làm chuyện gì tốt. Bị Phương Vọng Đệ nói thế, cảm thấy bản thân mình quả thực rất lợi hại, hớn hở cầm máy tính bảng lên.
"Không sai, tôi chính là người phát ngôn khoa học kỹ thuật hiện đại! Cô đã học được cách sử dụng máy tính bảng, bây giờ tôi sẽ dạy cô các thao tác nghe gọi điện thoại, đây là kỹ năng cần thiết của cuộc sống!"
"Xin chào, đây là Quán Ăn Khuya..." Phương Vọng Đệ theo các thao tác đã học, nhẹ nhàng giả vờ như đang nghe điện thoại.
Điện thoại trong ký ức cô ấy là loại nắp gập nút bấm, người có được một chiếc đều rất tài giỏi, chưa từng thấy qua thứ như máy tính bảng. Nhấc máy tính bảng lên, Phương Vọng Đệ vô thức hạ giọng xuống.
Giọng nói mỏng manh tức khắc có chút quỷ khí âm trầm yếu ớt kỳ dị.Dừng!" Dù Du Tố Tố biết Phương Vọng Đệ không cố ý, nhưng cũng không khỏi dựng tóc gáy.
"Giọng giọng giọng nói của cô lớn hơn một chút..."
Du Tố Tố tìm ra video phát thanh viên, cố gắng kéo nữ quỷ u ám về cách nói bình thường.
Phương Vọng Đệ ngoan ngoãn học theo, đọc rõ ràng các từ, nhanh chóng điều chỉnh lại cách phát âm của mình.
Diệp Tuyền đẩy trái cây trở lại, nhìn bọn họ một học một dạy, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Xe chở hàng dừng trước cửa tiệm, một màn hình TV nhỏ được treo đối diện quầy lễ tân. Sau khi lắp đặt xong, các kệ sách mới được bổ sung đặt cùng với nhau, quầy lễ tân có chút trống trải lập tức có hơi thở thuộc về riêng Quán Ăn Khuya.
Vừa trải qua cơn mưa, dưới đất ướt sũng nước mưa. Đã sắp đến lập hạ, mặt trời đến giữa trưa mới xuất hiện làm bốc hơi làn nước, khiến không khí có chút oi bức.
Lại nhốt ánh nắng bên ngoài cửa lớn, chỉ để lại cửa sổ lầu hai, sưởi bộ drap trải giường đến ấm áp dễ chịu.
Loại mới mua là dứa kim cương vàng hải đảo, không cần gọt vỏ khoét lỗ, chỉ cần rút múi ra ăn, vị trái cây chua ngọt sảng khoái sẽ tràn ra ăm ắp. Trong thời tiết có chút oi bức, ăn vào vừa đúng lúc. Diệp Tuyền và Trân Kim Bảo cùng kiểm kê lại số dứa trong thùng, những quả béo tròn được tỉ mỉ đóng gói lại sau khi được hái xuống không lâu, ngay lập tức đưa đến tay cô, không chút hư hại.
Có thể làm trái cây đĩa, xào rau, rang cơm. Diệp Tuyền chỉ nhìn một cái đã có thể sắp xếp chúng một cách rõ ràng, tách riêng biệt tránh bị đè nát, đặt chúng vào sọt, trở thành nguyên liệu cho những món thơm ngon mỹ vị. Bánh hoa hòe và sủi cảo hoa hòe cho bữa trưa đã tiêu tốn không ít hoa hòe, nghĩ đến lần kế ăn đã là năm sau, Diệp Tuyền giữ lại nửa túi, câm đi ngâm rượu.
Ngâm một ít rượu gạo và rượu trắng, sớm nhất là một tuần có thể uống. Diệp Tuyên không phải người nghiện rượu, nhưng lại thích nếm thử. Rượu cũng là một trong những thứ vô vàn hương vị, tất nhiên không thể thiếu."Không biết thằng cháu nào ăn hời được mấy hũ rượu dương mai của tôi đây nữa." Lão Trần xắn tay áo cất mấy bình rượu hoa hòe vào ngăn lạnh, không nhịn được mà lẩm bẩm mấy câu.
Trong bình rượu thủy tỉnh trong suốt, những bông hoa trắng muốt tụ lại với nhau, giữ lại chút dư vị cuối cùng của ngày xuân.
Đây là hương vị chỉ có thời gian mới có thể mang đến, ủ chút mong đợi, ủ thêm vui vẻ, lại thêm chút tiếc nuối, hòa thành một bình.
Buổi tối Quán Ăn Khuya mở cửa, bảy giờ hơn vừa đúng là thời gian ăn tối, vừa mở cửa trong quán đã có rất nhiều người, nhóm khách quen nói chuyện rôm rả, cực kỳ náo nhiệt.
Phương Vọng Đệ thay một bộ váy trắng, đứng ở bên quầy lễ tân, lo lắng bản thân không phản ứng kịp, thấp thỏm cúi đầu đọc đi đọc lại các câu chào hỏi. Diệp Tuyền đưa cho cô ấy một bát cơm chiên dứa: "Tôi nhớ cô nói cô còn học tiếng địa phương? Còn nhớ tiếng địa phương thành phố Hải phải nói thế nào không? Bát này là của bà Hoàng bàn số 3, đi dùng tiếng thành phố Hải chào hỏi một chút."
"Được, được thôi." Phương Vọng Đệ lập tức đứng thẳng, căng thẳng bưng bát đi đến: " Xin chào..."
Vừa mở miệng, bà Hoàng không khỏi kinh ngạc mỉm cười, vết chân chim nơi khóe mắt hiện lên, hệt như một đóa hoa nở rộ: "Cảm ơn con." "À, đã nhiều năm rồi tôi chưa được nghe giọng quê hương. Cô bé tới từ thành phố Hải sao? Khẩu âm rất đúng." Bà Hoàng kéo tay Phương Vọng Đệ, bỗng chốc sửng sốt, quở trách nói: "Sao lại lạnh thế này, cô bé ở nhà phải chú ý bảo vệ sức khỏe."
Phương Vọng Đệ bị kéo nói chuyện, muốn rút tay ra, nhưng lại không dám động đậy.
Bàn bên cạnh nghe được thì quay đầu: "Ồ, cô gái biết nói tiếng thành phố Hải à, còn biết tiếng nơi khác nữa không? Tiếng Bách Xuyên biết không?" Sau khi rời khỏi quê hương còn được nghe giọng cố hương, khiến mọi người cảm nhận được sự thân thiết từ tận sâu trong lòng.
"Biết." Phương Vọng Đệ căng thẳng nghe tiếng mọi người, nói ra những câu địa phương mà mình học được.
Đưa mắt nhìn qua, không có tiếng cười nhạo và mỉa mai, chỉ có những gương mặt với nụ cười mong đợi, như dòng nước dịu dàng bao chặt lấy cô ấy. Những câu từ mà nhóm học sinh từng nói không chuẩn xác, không hề có giá trị tham khảo, khi Phương Vọng Đệ nói sai, khách hàng cũng không chút tức giận, híp mắt cười dạy từng câu cho cô ấy, khi học được rồi thì vui vẻ cười lớn."Cô bé giỏi thật đấy, nói năng rất linh hoạt." Bà Hoàng vỗ võ tay cô ấy: "Cứ học cho tốt, biết đâu chừng sau này có thể làm phiên dịch viên đấy." Thiện ý dịu dàng náo nhiệt bao trùm lấy Phương Vọng Đệ, đột nhiên cô ấy trở thành trung tâm đám đông, nhất thời lúng túng không biết làm sao. Diệp Tuyên làm xong một phần dứa xào chua ngọt, thuận tiện bưng ra ngoài, ấn vai Phương Vọng Đệ, mỉm cười chào hỏi bà Hoàng.
"Tiểu Diệp à, đây là họ hàng của con à? Có thời gian đưa con bé đi bệnh viện kiểm tra một chút, người trẻ tuổi không thể xem thường sức khỏe của mình được đâu." Bà Hoàng dặn dò.
Diệp Tuyền gật đầu: "Ừm, đứa nhỏ đến đây ở một thời gian. Đúng rồi, sau này có thể gọi điện thoại cho quán hỏi xem ăn cái gì rồi. Tiểu Phương, đưa cho bà Hoàng một tấm danh thiếp."
"Vâng." Phương Vọng Đệ lập tức lấy ra tờ danh thiếp mới in: "Điện thoại luôn mở 24 tiếng đồng hồ, Quán Ăn Khuya hoan nghênh mọi thắc mắc của mọi người."
Một trong những câu giới thiệu mà cô ấy đã đọc đi đọc lại trên dưới trăm lần, cũng xem như tròn vành rõ chữ.
"Cái gì cái gì? Có thể gọi điện đặt trước rồi sao? Có biết biết trước món ăn, có thể đến trước giành chỗ. Á không, không đúng, thế không phải người đến tranh giành cũng nhiều hơn sao?!" Có người từ trong hưng phấn cho một tiếng sấm giữa trời quang.
Kỳ nghỉ lễ 1/5 vừa bắt đầu, những người trẻ tuổi trong khu phố cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Những ai không ra ngoài chơi, ngày đầu tiên đa số sẽ tụ tập ở Quán Ăn Khuya, chuẩn bị ăn từ bữa tối đến bữa khuya, ăn cho thỏa thích. Một giọng nói càng phấn khởi vang lên: "Bà chủ, có thể đặt giao đồ ăn rồi đúng không!"
Diệp Tuyền bất ngờ bị chìm ngập trong rất nhiều tiếng gào muốn giao đồ ăn, bật cười: "Chỉ có mấy người chúng tôi, không giao đồ ăn được." Những giọng nói định thuyết phục cô kiếm tiền liên tiếp không ngừng, nhưng Diệp Tuyền tâm vững như đá, không hề lay động.
Sau khi bận rộn tiếp khách, Diệp Tuyền nhàn rỗi hẳn, tìm được một bộ phim võ thuật cũ.
Chất lượng hình ảnh mang theo cảm giác thời đại dân sáng lên trên màn hình, tên phản diện vắt óc tìm cách hãm hại đại hiệp cuối cùng cũng bị xử tử, nhóm nhân vật chính vui vẻ bước vào tửu lầu, cùng nhau nâng chén: "Sảng khoái!"
Kiêu Vượng chậm rãi chạy quanh khu nhà, vươn cổ ngó vào trong cửa tiệm, còn không quên khoe khoang với đám bạn mặt mày hớn hở đang đuổi theo mình: "Các cậu không biết đâu, tớ đã leo lên núi Bạch Vân thỉnh cầu thu đồ đệ... Diệp Tuyền thoáng nghe được mấy câu, không khỏi bật cười. Kiều Vượng thế mà nối Tôn Đại thánh bái sư cõi Phật + siêu nhân thức tỉnh + đại hiệp hành tẩu giang hồ, thêu dệt thành câu chuyện phiêu lưu cứu với bạn học, hoàn toàn không nhìn ra nguyên mẫu, cũng xem như một loại năng lực. Kỳ nghỉ 1/5 vừa bắt đầu, đối với khu nhà cũ mà nói, thay đổi lớn nhất là đám nhỏ chạy tới chạy lui nhiều hơn rồi.
TV vừa bật lên, trẻ con đã vây quanh, chẳng mấy chốc đã bị câu chuyện thú vị của Kiều Vượng dẫn đi.
"Mẹ ơi mẹ ơi, con cũng muốn làm đại hiệp, làm siêu nhân!" Lý Hồng Vân đợi trái đợi phải cũng không đợi được con gái chạy vê, hôm qua nghe được con gái nói về chuyện gặp phải Bút Tiên, càng nghĩ càng thấp tha thấp thỏm.
Kiêu Vượng đã sớm ném chuyện Bút Tiên ra sau đầu, tự cảm thấy mẹ mình sẽ không lo lắng, thành công trốn thoát một lần.