Nhớ lại trong trò chơi Bút Tiên mấy ngày trước, Phương Vọng Đệ có chút ngại ngùng: "Nhưng mà, vật lý vẫn thật khó hiểu. Xin lỗi, tôi ngốc quá." Lộ Băng cố gắng mỉm cười hỏi những chỉ tiết khác, sau khi xác định không còn gì để hỏi nữa, mới hỏi về tấm bùa ở dưới bộ xương được phát hiện bên sông. Bộ xương vẫn chưa có cách chuyển đi, dựa vào dấu vết và đường nét xung quanh, vẽ lại hình dáng lá bùa trên một tờ giấy tương tự, để Phương Vọng Đệ tới phân biệt.
Phương Vọng Đệ lắc đầu: "Từ sau khi rơi xuống nước tôi chưa từng nhìn xuống bên dưới, không biết có hay không.”
Lộ Băng vốn không ôm quá nhiều hy vọng, nghe thấy thế cũng không nản lòng. Một tràng kinh sợ vang lên từ xe pháp chứng.
"Thật sự có dấu vết này!"
Đội trưởng đội hình sự cầm lấy những bức ảnh trong hồ sơ cũ đối chiếu từng chút, cuối cùng cũng tìm thấy một bức.
Trừ vết nứt quan trọng trên hộp sọ chỉ về phía hung thủ, những vết thương trên người từng ngộ nhận là do ngã xuống sông, thực ra đến từ sự bạo lực của hung thủ.
Khi Phương Vọng Đệ bị đập vào đầu, vốn không đến nỗi c.h.ế.t hẳn. Nhưng hung thủ vẫn đẩy cô ấy xuống sông, đánh vào đầu cô ấy hai lần, vờ như cô ấy tự mình rơi xuống, sau khi rời đi còn có thể điềm nhiên như không mà đối mặt với tất cả mọi người.
Chỉ mới mười ba tuổi đã mưu mô xảo quyệt như thế, mắt thấy thời hạn truy tố sắp hết, ung dung quay lại hiện trường. Hung thủ thế này, sau khi trưởng thành thật sự không làm chuyện gì sao?
Đội trưởng đội hình sự đè nén hoài nghi trong lòng, phấn khởi ngẩng đầu lên: "Đủ để xin lệnh bắt giữ rồi!"
"Quá tốt rồi!" Tiếng hò reo vang lên khắp đội ngũ.
Ánh mắt Lộ Băng cũng sáng lên: "Cứ giao cho tôi."
Trên đê sông, ánh trăng ngời sáng soi chiếu lên thân thể mỗi người, phù hiệu trên mũ phản chiếu ánh sáng bạc rực rỡ.
Tổ điều tra đặc biệt đi theo thủ tục giao thông xanh, đội trưởng đội hình sự dẫn theo một nhóm người, nhanh như gió đạp ga lao đến biệt thự của Bạch Khánh. Sau khi đầu tư xong anh ta tạm thời vẫn ở lại thành phố, thiên thời địa lợi, hành động truy bắt chớp nhoáng đã bắt đầu.
Không biết có phải do chột dạ, biệt thự của Bạch Khánh cách rất xa nhà cũ của nhà họ Bạch và hướng đến bờ sông.
Cửa lớn khu biệt thự bị gõ vào đêm khuya.
"Anh Bạch Khánh, chúng tôi nghi ngờ anh dính dáng đến một vụ án cố ý g.i.ế.c người."
Nửa đêm Bạch Khánh bị gọi dậy, vô cùng bực bội, nhưng khi thấy rõ người ngoài cửa, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Anh ta đột nhiên ý thức được gì đó, hoặc nói là, khi anh ta đắc ý vênh váo trở về thành phố Thanh Giang, vì chuyện bí mật ngày đó mà hưng phấn. Thì bây giờ, anh ta cũng vì chuyện đó mà lo sợ. "Đi cùng chúng tôi một chuyến đi." Đội trưởng đội hình sự lạnh nhạt còng tay anh ta.
Cùm cụp.
Đùng —
Khoảnh khắc còng tay còng vào, sấm chớp âm vang trên bầu trời mây đen dày đặc, hệt như một phiên tòa sấm sét giáng xuống.
Bạch Khánh vừa đi khỏi cửa lớn biệt thự thì dâng lên một trận rùng mình, chân nhữn ra suýt không thể đứng vững.
Đội trưởng đội hình sự còng tay tóm anh ta lại, cười lạnh một tiêng: "Không ngờ đến đúng không, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát." Nỗi bất an khi g.i.ế.c người qua thời gian vẫn chưa bị phát hiện, sẽ biến thành sự đắc ý. Nhưng sự sợ hãi không mất đi, khi hình phạt buông xuống, chỉ càng trở nên mạnh mẽ.
"Tôi, tôi không biết cô đang nói gì cả. Tôi muốn gặp luật sư của tôi." Đùng đoàng —
Tia chớp xé ngang bầu trời, soi lên sắc mặt tái nhợt của Bạch Khánh. Mưa to như trút nước.
Tra án là việc của cảnh sát và Cục quản lý, Diệp Tuyền không có ý định nhúng tay vào. Đội trưởng đội hình sự đã dẫn đội rời đi, bên đê sông chỉ còn đội pháp chứng đang chầm chậm hoàn tất công việc và tổ điều tra đặc biệt vẫn đang tìm kiếm dấu vết huyền học, Diệp Tuyền đã thẩm vấn sơ bộ xong, đã có thể hoạt động tự do, tìm đến hiệu trưởng Tằng đang ngồi trên băng ghế dài.
"Em thấy hoa hòe của trưởng nở rất đẹp, không biết có thể bán cho em một ít không?"
Hiệu trưởng Tằng đại diện cho phía trường học, rất nhiều thông tin năm đó cần bà ấy hỗ trợ tìm kiếm. Tăng ca với cường độ cao đến đêm khuya, lại bị tin tức kinh người quấy nhiễu, cả người trông vô cùng âm trầm mệt mỏi. Vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Diệp Tuyền, hiệu trưởng Tằng sửng sốt một chốc mới phản ứng được vừa nghe thấy gì."Có thể. Đương nhiên có thể!" Hiệu trưởng Tằng bật cười.
Tất cả những trầm trọng dường như không để lại chút dấu vết gì trên người trẻ tuổi thần bí này, cô vẫn tiến về trước dựa theo nhịp điệu yêu thích, sống cuộc sống của chính mình.
Hiệu trưởng Tằng khó hiểu cảm thấy, hình như Diệp Tuyền đến là vì những bông hoa hòe này.
Trước mặt bà ấy, việc nhỏ đến không thể nhỏ hơn như hái hoa hòe cũng trở nên thật nghiêm túc. So với việc truy đuổi chân tướng gì đó còn quan trọng hơn nhiều.
Nhưng ngược lại, chính Diệp Tuyền là người để lộ ra chân tướng. Cực kỳ lạnh lùng tùy ý, lại vô cùng dịu dàng chính trực.
"Hôm nay may mà có bà chủ Diệp, nói mua cũng thật khách khí quá." Hiệu trưởng Tằng không thấy được hồn phách và tất cả những gì đã xảy ra, nhưng cũng có thể từ những cử chỉ của Thanh Tĩnh cùng Diệp Tuyền mà đưa ra ít nhiêu phán đoán.
Hiệu trưởng Tằng nhiệt tình nói: "Em muốn hái bao nhiêu thì cứ hái, lân sau nếu muốn thì cứ nói! Cô sẽ kêu người tìm thang đến."
Diệp Tuyền nhận lấy sự cảm kích của bà ấy, bước xuống phía đê sông.
Cuộc thẩm vấn của Phương Vọng Đệ kết thúc, bay lập lờ nhìn theo chiếc xe đặt bộ xương, lại nhìn về phía mặt sông, quay đầu nhắm mắt đuổi theo bóng lưng Diệp Tuyền.
Cuộc điều tra đêm khuya bất giác biên thành Diệp Tuyền chỉ huy, Diệp Tuyền vừa động đậy, những người bị chia ra thẩm vấn ở các nơi khác nhau liền phát hiện.
Kiêu Vượng xem náo nhiệt cả nửa đêm vẫn tinh lực dồi dào, lập tức nhảy cẵng lên: "Bà chủ Diệp bà chủ Diệp! Các chị đi đâu thế, đưa em theo với!" Hai tay Diệp Tuyền đút túi, bộ dáng uể oải đi dọc đê sông, lấy túi vải từ trong chiếc.Jeep đậu ở cổng, đưa cho Kiều Vượng,
Để cho đứa nhỏ dư thừa tỉnh lực này chút việc để làm: "Tới cầm túi." Bảo vệ gác cổng khuôn mặt ngơ ngác nhìn theo, hiệu trưởng nửa đêm nửa hôm dẫn theo một nhóm người hùng hùng hổ hổ quay lại trường. Vừa nãy nghe tiếng còi báo động, dọa cho ông ấy hoảng hồn nghĩ rằng trường học xảy ra chuyện gì, kết quả thấy nhóm người lao đến cây hòe.
"Thổi gió." Diệp Tuyền nghiêm túc phân phó, vỗ vỗ lên cây hòe, những nụ hoa nhỏ bé từ cành cây rơi xuống như mưa.
"Đã làm xong rồi." Phương Vọng Đệ ngoan ngoãn thổi lên một cơn gió lạnh, cuốn những nụ hoa phiêu tán trong không khí rơi vào túi.
Thanh Tĩnh:...? Quỷ dùng như vậy à?
Động tác võ của Diệp Tuyền rất nhẹ nhàng, mỗi lần chỉ làm rơi một mảnh nhỏ, thậm chí không làm hại đến thân cây, sức lực chuẩn xác lại dịu dàng. Thanh Tĩnh nhìn không khỏi nhớ lại, khi bàn tay này tàn ác đập vào đầu quỷ, không có chút kiên nhẫn dịu dàng như thế này.
Dù cho Thanh Tĩnh nghĩ gì, Diệp Tuyên vẫn chuyên tâm hái hoa hòe của mình. Cây hòe lớn ở trường trung học số 3 Thanh Giang cành lá xum xuê, quả thật đã rất già rôi, hoa mọc ra như hoa như sương, mùi thơm càng thêm thanh ngọt thơm ngát hơn so với những cây thông thường.
Dưới nụ hoa trắng ngần hiện ra màu xanh nhàn nhạt, là hơi thở của sự sống mới. Khi hoa hòe sắp nở có hương vị thơm ngon nhất, nhưng khi vừa mới nở mùi thơm sẽ càng nồng đậm, cũng có thể tăng thêm hương vị riêng biệt.
Diệp Tuyền chỉ hái một phần tư, tán hoa như sương mây không thay đổi gì nhiều, có mỏng đi một chút, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó. Khi hái thức ăn phải tránh khai thác tận diệt, chỉ một phần tư số hoa hòe trên cây hòe to đã chất đầy hai túi lớn, đủ cho Diệp Tuyền ăn thỏa thích. Sau khi hoa hòe nở rộ chỉ có thời gian ngắn ngủi một tuần để tận hưởng mỹ vị của nó, những nụ hoa còn lại, vẫn nên giữ lại cho các giáo viên và học sinh ở đây đi. Đây vẫn là niềm vui và cảnh đẹp của bọn họ mà.
Diệp Tuyền nhìn Phương Vọng Đệ ngây ngốc chờ bên cành, cầm lấy một cành có nhiều hoa rủ xuống nhất.
Hoa gần như đã nở hết rồi, rất to, rất thơm.
"Đến đây." Diệp Tuyên vẫy tay với Phương Vọng Đệ, không thô bạo túm cô ấy qua như trước nữa.
Phương Vọng Đệ ngơ ngác bay đến gần.
Diệp Tuyền cài những nhành hoa nhỏ vào b.í.m tóc cô ấy, nhìn ngắm một chút, lại thêm hai nhành hoa khác.
Diệp Tuyền mãn nguyện gật gật đầu: "Ừm, rất đẹp."
"Cho, cho tôi sao?" Phương Vọng Đệ nâng tay muốn chạm vào, lại sợ sợ làm rơi hoa, dáng vẻ bối rối lại không biết làm sao. Cô ấy giơ tay mấy lần, tay giữ lấy b.í.m tóc, mới dám nhẹ nhàng chạm vào những nụ hoa mềm mại."Cảm ơn."
Khi đi học, Phương Vọng Đệ cũng rất thích cây hòe lớn, cô ấy nghe các đàn anh đàn chị nói cây hòe có tuổi đời rất lớn, hoa nở ra sẽ càng nhiều và thơm hơn so với những cây ở nơi khác.
Từ khi vào trường, cô đã đợi cây hòe nở hoa, đáng tiếc khi cô ấy còn sống vẫn chưa thấy được.
Phương Vọng Đệ theo Diệp Tuyền, bay về phía trước. Những đóa hoa trắng ngần mọc lên từ bên tóc mai của cô ấy, hương thơm ngọt của hoa hòe nương theo gió, bay đi rất xa rất xa.
Diệp Tuyền mỗi tay cầm một túi, nhưng cầm lên lại như cầm hai bao không khí, hành động không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhìn thấy cảnh tượng chấn động của Diệp Tuyền, những người khác vẫn không sao, bảo an trường học suýt chút đã bị dọa đến vỡ mật.