Bây giờ... ừm, chí ít nói cô bé là trẻ con sắp sửa hai tuổi, có thể có người tin rồi.
Diệp Tuyền đỡ An An lên xe buýt, An An bịch một tiếng trượt xuống từ vai Diệp Tuyền, ngồi giữa Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương. An An nhìn ngắm xung quanh chiếc buýt quá cỡ đối với cô bé, hưng phấn chỉ vào toa xe/"Xe buýt!"
"Ừm" Diệp Tuyền đè lại cánh tay suýt chút bay ra ngoài để tóm lấy tay cầm của An An, cảnh cáo nhìn cô bé,"Đừng phiền đến người khác."
Cái đầu nhỏ phấn khích quá mức cuối cùng đã nhớ lại lệnh cấm của bà chủ Diệp, lắc lư đôi chân nhỏ, nhìn chăm chú màn hình cuộn, che miệng nhỏ giọng đọc theo phát thanh trên xe buýt,"Trạm - trạm kế tiếp, phố Hỉ Lạc, phố Lam..."
Giọng nói trẻ con còn có chút mơ hồ bay bổng trong toa xe, mặc dù cô bé không biết được các chữ bên trên, nhưng vẫn loạng choạng mà đọc theo phát thanh.
An An và Diệp Tuyền ngồi ở hàng đầu tiên ở phía sau xe buýt, tất cả mọi người đều có thể thấy An An lưng mang cặp sách mặc một chiếc váy xanh. Chỉ cần đội thêm cho cô bé một chiếc nón màu vàng, thoạt nhìn hệt như những đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn bước ra từ các sản phẩm tuyên truyền của nhà trẻ.
Đôi mắt tròn xoe đen nhánh của cô bé, tràn đầy hiếu kỳ nhìn xung quanh, khi nhìn vê phía mọi người, đáng yêu đến tưởng chừng như tim cũng muốn mềm nhữn.
Người trẻ tuổi đang trên xe bị ánh mắt An An b.ắ.n trúng, nháy mắt ôm tim: A, đứa nhỏ này là kho báu của thế giới! Lại đang lừa tôi sinh con gái!
Lại nhìn đôi nam nữ ngồi bên cạnh An An, cô gái trẻ nhất thời hiểu được vẻ ngoài của An An, ngại ngùng không dám tiến xin chụp ảnh, chỉ có thể cúi đầu điên cuồng nhắn tin với bạn thân,Aaaaaa tớ gặp được một đôi trai tài gái sắc! Con gái cũng rất xinh xắn!"
Cô gái trẻ quá mức kích động, vừa gửi tin nhắn vừa âm thâm lẩm bẩm. Đối với nhóm người Diệp Tuyền, luồng khí phát ra từ miệng cô gái đủ để ba "người" nghe được rất rõ cô ấy đang nói cái gì.
Con gái?
Lục Thiếu Chương biết đây là ý gì, có dòng m.á.u truyền thừa tương tự, anh nghi hoặc nhìn An An, lại không nhìn ra là giống nhau ở nơi nào.
Diệp Tuyên nhướng mày, mỉm cười liếc nhìn Lục Thiếu Chương.
Chỉ có An An trái phải nhìn bọn họ, vẫn cảm thấy màn hình cuộn sáng lấp lánh kia thú vị hơn.
Phụ cận phố Hỉ Lạc có xe buýt, muốn đến cửa tàu điện ngầm của phố cổ phải đi thêm một quãng đường.
Bọn họ ngồi hai trạm thì phải xuống xe, quỷ anh nghe thấy trạm dừng mà Diệp Tuyền đã nhắc đến vang trong loa phát thanh, hai mắt sáng lên,"Đến- đến rồi!"
"Ừm, xe dừng thì xuống xe." Diệp Tuyền dựa vào ghế tựa, xe còn chưa dừng đến giây cuối cùng thì vẫn lười đứng dậy.
"Đi -" Giọng nói An An hệt như chiếc bánh gạo nếp mềm dẻo ngọt ngào, nắm lấy tay Diệp Tuyền lắc lư đề nghị. Lắc cả nửa ngày vẫn vô dụng, An An quay đầu nhìn Lục Thiếu Chương. Quỷ anh xoắn xuýt một lúc lâu, như thể đã hy sinh rất lớn, biểu tình đầy vẻ anh dũng, nắm lấy ngón út của Lục Thiếu Chương, Đi -"
Lục Thiếu Chương:...
Không đợi An An tiếp tục yêu cầu, Lục Thiếu Chương dẫn lấy An An đứng dậy, đứng trong xe buýt lắc lư lại cứ như đất bằng, vững vàng đứng trước cửa xe.
An An được như ý nguyện, ngoan ngoãn đứng yên trước cửa. Xe buýt dừng lại, An An học những người khác ấn chuông, từ xa ấn vào, giống như ấn chuông cửa,"Ding dong -"
An An bĩu môi tự mình phối âm cho mình"Ding dong - xin - mở cửa -"
Liên tục nói một câu hoàn chỉnh có lẽ có chút tốn sức với cô bé, nhưng nói từng chữ ngắt quãng, ngược lại còn có chút đáng yêu.
Lời vừa nói xong, cửa xe buýt vừa vặn mở ra. An An nhếch mép muốn cười, lại nhanh chóng che lại, nhỏ giọng nói," Cảm ơn - xe buýt!"
An An xuống xe, lập tức buông tay Lục Thiếu Chương, vẫy tay tạm biệt xe buýt. Diệp Tuyền lười nhác bước xuống xe, An An lao đến kéo tay Diệp Tuyên, tung tăng bước đến cổng tàu điện ngầm.
Thanh Giang với tư cách là một tỉnh, hệ thống tàu điện ngầm khắp bốn phương tám hướng.
Mặc dù Thanh Giang không tính là đô thị cấp một trong toàn quốc, ngành du lịch cũng không phát đạt như các thành phố bên cạnh, nhưng các chuyến tàu liên tỉnh đến các thành phố phát triển và thành phố du lịch cũng đã được mở, giao thông rất tiện lợi.
Tuy là chỉ ra ngoài nhìn "xe", Diệp Tuyền cũng phải ngồi hết tất cả các xe đi quanh Thanh Giang một lần.
Bé An An không chút mệt mỏi đọc các chữ trên cửa và tên mỗi chiếc xe, chỉ đến ga tàu hỏa ở cuối cùng, Oa —— lớn!"
Lần trước khi đi máy bay bé An An chỉ lo gặm thảm, không quan tâm đến việc phân biệt công cụ giao thông bao lớn bao nhỏ. Đối với một đứa nhóc Tiểu Đậu Đinh* mà nói, ga tàu hỏa quả thật rất lớn.
*Tiểu Đậu Đinh: là một thằng nhóc trong phim hoạt hình "Đồ Đồ tai to" chuyên gây chuyện rồi giả vờ ngây thơ để Đồ Đồ gánh tội thay.
Màn đêm thong thả buông xuống, đèn pha ở quảng trường ga tàu hỏa được bật lên, một đoàn tàu cao tốc như mũi tên màu trắng sắc bén lao ra khỏi ga tàu, xé toạc đêm đen. An An không vào ga, ngồi xổm ở bên ngoài nhìn theo đoàn tàu, xem đến say sưa, Thật dài!"
"Khoai lang —— khoai lang nướng vừa ra lò đây ——" Tiếng rao hàng theo gió bay đến, gương mặt người phụ nữ bị gió thổi đến đỏ bừng, mang một đôi bao tay vải bông, mong đợi nhìn vào từng người đều có khả năng là khách hàng của mình đi ngang qua.
Khoai lang nướng kéo theo hơi thở của cuối thu, Diệp Tuyền liếc người bán hàng rong đẩy chiếc bếp lò bán khoai lang, sờ lên mái tóc mềm mại của An An.
Vừa quay đầu, Lục Thiếu Chương đã đi vê phía người bán hàng rong, cầm về ba củ khoai lang nóng hổi. Người bán hàng rong rất cẩn thận, còn tặng một chiếc muỗng rơm lúa mạch thân thiện với môi trường, không cần lo lắng quá nóng hay không an toàn.
Chú ý thấy ánh mắt Diệp Tuyền, người phụ nữ nở nụ cười với gương mặt ửng hồng do bếp lò, ánh mắt dừng lại trên người An An, nhìn đầy trìu mến. "Mỗi người một củ." Lục Thiếu Chương đưa một củ cho An An đang nhìn đến quên cả chớp mắt, lại đưa một củ cho Diệp Tuyền, ngón tay nhẹ nhàng chạm, nhiệt độ ấm nóng từ giấy gói truyên qua, như đốt nóng cả gương mặt.
Diệp Tuyền mỉm cười nhìn anh,"Mua giúp tôi à. Để tôi xem anh chọn như thế nào."
Diệp Tuyền nhìn An An miệt mài gặm khoai lang nướng, đầu nhỏ gần như vùi vào trong khoai lang, trên mặt dính đầy những mật khoai nóng hổi, hệt như chú mèo con. Diệp Tuyền vươn tay lau cho cô bé, An An ngẩng đầu nhếch mép mỉm cười.
Hơi ấm theo mật khoai mềm mại tiến vào cơ thể, luông hơi ấm nóng lan tỏa khắp tứ chi, nếu cắn một miếng vào những ngày đêm đông rét lạnh, đây có thể gọi là mỹ vị cứu tinh. An An không hiểu thế nào gọi là rét lạnh, đến hai chữ khoai lang thế nào cũng không biết, chỉ cảm nhận được ——
Thật ấm áp quá đi.
Như thể cô bé vẫn còn sống vậy.
Khoai lang nướng sớm đã khẳng định vị thế thống trị của mình trong các món ăn vặt mùa đông, nhưng khoai lang nướng của phương Nam vẫn có gì đó khác biệt.
Khoai lang nướng của phương Bắc là nguyên miếng bên trong, trong vị cháy khét có chút mềm mại, mùi hương thơm ngọt, khoai lang mềm dẻo ngọt ngào hệt như củ mài.
Còn khoai lang nướng của phương Bắc phần lớn là mật khoai, vỏ được gọt bỏ nướng cho đến khi cháy vàng khô nứt, ruột vàng đặc dẻo tỏa ra hương vị ấm ngọt, như cả một miếng mật ong tan chảy, không còn chút xơ vụn nào của khoai lang, cắn nhanh một cái, nước đường gần như sẽ chảy ra khỏi vỏ.
"Không tệ."
Diệp Tuyền gật đầu khẳng định, Lục Thiếu Chương cầm lấy phần khoai lang của mình, ánh mắt khẽ sáng lên.
Nghe được lời khen ngợi, một bóng dáng từ phía sau bếp lò lặng lẽ thò đầu ra, bổ sung như thuộc trong lòng bàn tay,"Chắc chắn là không tệ rồi, đây là khoai lang đã được chọn lựa kỹ càng, vừa mua hôm qua đấy, không phải là loại để lâu như những nhà khác đâu, ăn vào cũng không có xơ, cũng không bị khô quắt lại! Còn nữa, Oánh Oánh chúng tôi sẽ không thêm đường vào bên trong, là vị ngọt thuần túy của mật khoai, đương nhiên phải ngon rồi! Mấy người chắc chắn không phải người bản địa đúng không? Nếu là người bản địa thì đều biết, bếp lò Oánh Oánh trước ga tàu hỏa vào mùa đông, khoai lang nướng này tuyệt đối là ngon nhất trong thành phố chúng tôi!"
Anh ta vốn nhân lúc ban đêm mà bay đến đây, thấy nhóm người Diệp Tuyện, cứ như chuột thấy mèo mà tức khắc nấp sau bếp lò không dám ra, mắt thấy đám người Diệp Tuyền không định quan tâm đến anh ta, lúc này mới vội vàng giúp người bán hàng rong lôi kéo làm ăn, giới thiệu món khoai lang nướng này rốt cuộc ngon đến thế nào.
Trên bếp lò khoai lang nướng có treo một tấm biển đã bị cháy đến chuyển vàng,"Khoai lang nướng Oánh Oánh". Dù là chỉ là một chuyện nhỏ như nướng khoai lang, đã có thể nghiêm túc như thế, đến cả việc khiến người khác nhớ đến sản phẩm mình cũng làm rất tốt.
Nam thanh niên mặc trang phục cứu hỏa đứng phía sau bếp lò, mặt mày hớn hở nói những lời tuyên truyền mà có lẽ anh ta đã nghe qua rất nhiều lần từ người phụ nữ. Trong lời có bao nhiêu thổi phông tạm thời không nhắc, nhưng đều là những lời giới thiệu tình cảm không chút kỹ xảo, khiến người khác nghe vào không khỏi cảm động. Người phụ nữ vừa rao bán vừa đẩy bếp lò về rìa quảng trường ga tàu hỏa, phía bên kia đường, một cô bé lưng mang cặp sách đang quan sát xung quanh rồi tiến vê phía trước, cuối cùng từ giữa biển người cũng thấy được bà ấy, kiếng chân vẫy tay, híp mắt cười rạng rỡ, Mẹt"
"Qua đường phải đi trên vạch kẻ đường, Oánh Oánh cẩn thận chút!" Người phụ nữ vội vàng gọi cô bé đang nhảy chân sáo đến.