Hai người vừa ăn xong, dì Lưu đã mong đợi đi tới: "Được rồi, dì không lấy tiên đâu, dì thấy cô bé này hình như rất am hiểu dược liệu Trung Hoa, trong thôn dì cũng trồng những thứ này, cháu có cần không? Nhà dì còn có gà nuôi, cho cháu hết! Chỉ là... cháu có thể dạy dì cách xào món gà hầm này sao cho thơm như vậy được không?”
"Cháu có thể cho dì công thức, dì xem qua cháu nấu như thế nào rồi, thử xào mấy lần là biết." Diệp Tuyền không thèm để ý đem công thức giao cho người khác, thuận miệng nói, rồi hỏi sang chuyện khác: "Cháu nhìn thấy bên trên tấm bia kia viết tên thôn trưởng ạ?”
"Cám ơn! Cảm ơn cháu!" Dì Lưu liên tục cảm ơn, nghe cô hỏi vậy thì gật đầu: "Cuộc sống bây giờ của bọn dì là nhờ thôn trưởng!"
Nhắc đến thôn trưởng Khương Hân Duyệt, người dân thôn Quả Viên đều có sự kính trọng và yêu mến sâu sắc.
Dì Lưu ngượng ngùng cười: "Dì đến hỏi cháu được thế này cũng là do thôn trưởng nói cho dì biết, thấy việc gì không hiểu thì đừng ngại hỏi, đừng ngại học, học hỏi mặt tốt của người khác không có gì là mất mặt cả! Làm giàu bằng bàn tay của chính mình, càng không mất mặt!"
Khuôn mặt của thôn dân thôn Quả Viên dường như đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn khác với khuôn mặt xám xịt của người dân thôn Huyền Kiều bị đưa xuống núi.
Đó là niềm hy vọng được thắp lên.
Chút hy vọng nhỏ nhoi mà thôn trưởng để lại đã chảy qua họ, tụ lại thành một dòng sông mới hùng vĩ.
Diệp Tuyền nhìn dì Lưu cùng con gái, lại nhìn lão Dương nhẹ nhàng mỉm cười.
Chiếc xe jeep rời khỏi thôn Quả Viễn, hòa vào dòng xe ùn tắc trong đường hầm, lên đường trở về thành phố.
Lão Dương theo Diệp Tuyên về thôn yên tâm lên xe, nhìn về phía trước, chờ mong được biết tình hình hiện tại của thôn trưởng.
An An đang cầm một chiếc chậu tráng men đựng thịt xào, quỷ hồn lạnh băng giúp thịt luôn tươi ngon, dùng làm tủ lạnh di động khá hiệu quả. Chỉ là khổ cho An An, vừa mới ăn một tô mì xong, mùi thịt thơm đã bay ra từ dưới nắp nồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của An An co rúm lại, cố hết sức ngậm nước bọt lại. Diệp Tuyền tìm kiếm trên bản đồ, phát hiện tòa miếu Thành Hoàng gần nhất cũng phải đi qua một thành phố mới đến.
Tỉnh Lạc Hoa rất nhiều núi non, sau khi xuống tỉnh lộ phải tiếp tục lên núi, mới nhìn thấy bóng dáng miếu Thành Hoàng.
Không giống như những ngôi chùa dát vàng ở các nơi khác, miếu Thành Hoàng ở tỉnh Lạc Hoa có vẻ hơi nhỏ và cũ kỹ.
Theo thời gian hoạt động của khu thắng cảnh, miếu thờ đã khóa từ sớm, cổng son đóng chặt, đêm khuya trong miếu Thành Hoàng chỉ còn sót lại vài ngọn đèn, trước cửa treo hai câu đối, toát ra một luồng chính khí hiên ngang. «Ngươi ức h.i.ế.p ngươi, ta vì sao phải ức h.i.ế.p ngươi? Người phụ người thiên đạo há lại phụ người?»
An An đang chảy nước dãi trong xe ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn vê phía ngoài xe, nhe răng ra theo bản năng.
Lão Dương cúi người, kính sợ nhìn về phía cánh cổng đỏ son của miếu Thành Hoàng, cảm giác được sức mạnh âm dương hùng vĩ, thậm chí không cần làm gì cũng đã có thể uy h.i.ế.p ma quỷ tà ác khắp chốn gần xa.
Diệp Tuyền xuống xe, mùi hương nhàn nhạt bay đến phụ cận rồi gần như biến mất, kém xa so với miếu Thành Hoàng ở phố Thanh Giang.
Ngày nay, các ngôi chùa Đạo giáo và Phật giáo chỉ là một góc văn hóa, là nơi gửi gắm tín ngưỡng của con người, các vị thân lớn còn có nhiều người thờ cúng khác nhau, còn thân Thành Hoàng thì lại không rõ ràng, ngoại trừ các điểm tham quan, các nơi khác hương khói cũng không được hưng thịnh cho lắm. Nhưng quạnh quế hoang vắng như miếu Thành Hoàng ở trên núi này thì quả thật là có hơi thảm.
Việc trùng tu đền thờ và các công trình cổ kính hàng năm đều có, nhưng đối với những vị thần ít được biết đến như ở miếu Thành Hoàng thì rất nhiều ngôi miếu đều đã bị chuyển thành văn phòng, nhà tưởng niệm,... từ lâu rôi. Cho dù bây giờ muốn xây dựng một ngôi miếu Thành Hoàng mới, chưa nói đến việc chính phủ ở nhân gian có đồng ý hay không, thì trong tâm trí người dân cũng sẽ tràn ngập dấu chấm hỏi, nghi ngờ liệu có phải ai lại tham gia giáo phái hay trục lợi gì không.
Duy trì trật tự âm dương giữa địa phủ và nhân gian mới là công việc cần thiết, mỗi tỉnh có một vị Thành Hoàng có đền thờ ổn định là đủ rồi, những việc nhỏ như vậy không cần phải xem xét kỹ lưỡng làm gì, nhưng các ngôi đền bị ép ra ngoài đồng nghĩa với việc số lượng đồn trú ở nhân gian bị giảm đi, sự cạnh tranh chức vị Thành Hoàng ở địa phương cũng càng ngày càng khốc liệt. Nhìn dáng vẻ của miếu Thành Hoàng này liền biết, có lẽ là không có nhiều quỷ sai trấn giữ.
Diệp Tuyền lục lọi trong rương, vẫn còn có một ít hương đèn chuẩn bị lúc đi nghĩa địa, lấy ba nén hương ra thắp.
Diệp Tuyền đứng ngoài cửa miếu, chắp tay câm hương hơi cúi đầu. Lục Thiếu Chương cũng thắp hương vái chào như cô.
Khói hương thoang thoảng đọng lại không tan, đêm thu không có gió, nhưng khói hương lại bay thẳng về một hướng, nơi đó rõ ràng là Miếu Thành Hoàng."Không dám nhận lễ của ngài." Cửa miếu Thành Hoàng xuất hiện một bóng người, người phụ nữ trung niên chậm rãi bước ra ngoài, bóng dáng dần dần tụ thành ảnh thật, khẽ hạ lễ chào lại Diệp Tuyền.
Cô ấy ăn mặc khác với những nơi khác, giống như sự kết hợp giữa trang phục dân tộc địa phương của tỉnh Lạc Hoa và áo choàng Thành Hoàng nguyên bản, hiển nhiên cô ấy đã từng là người ở đây.
"Tôi là thân Thành Hoàng Đàm Động, một trong các Thành Hoàng của tỉnh Lạc Hoa, đây chắc là Diệp đạo hữu rồi. Trước đó Diệp đạo hữu chế ngự trăm quỷ, tất cả các Thành Hoàng ở Lạc Hoa đều vô cùng tiếc nuối vì không có duyên gặp mặt, vậy mà Đàm Động lại gặp may mắn. Giờ đây ma quỷ bị câu hồn có thể trở lại địa phủ, khu vực Đàm Động quản lý bận rộn, phán quan Vô Thường lại phải đi tuân đêm khuya, không thể tiếp đón ngài từ xa, tôi cảm thấy vô cùng áy náy, mong ngài thông cảm. Không biết ngài đường xa tới đây là vì chuyện gì?" Nhắc mới nhớ, việc này cũng có liên quan đến thôn Huyền Kiều hôm nay Diệp Tuyền đi qua, trong phạm vi quản lý thiếu quỷ hồn chắc chắn là một vấn đề lớn đối với địa phủ. Thần Thành Hoàng Đàm Động phái toàn bộ quỷ sai của mình ra ngoài, hiện tại trong miếu chỉ còn lại mình cô.
Với tư cách là Thành Hoàng một mình thủ miếu đêm khuya, Thành Hoàng Đàm Động chủ động xin lỗi, rất bình tĩnh trước tình hình khó khăn hiện tại của cấp dưới nhà mình. "Thành Hoàng không cần khách khí."
Nếu Thành Hoàng Đàm Động nắm giữ thôn Huyền Kiều, khu vực lân cận rất có thể đều thuộc quyên quản lý của cô ấy, Diệp Tuyền trực tiếp gọi lão Dương ra giải thích mục đích hôm nay của mình.
"Không biết linh hồn của Khương Hân Duyệt đã c.h.ế.t ba năm trước có ở chỗ Đàm Động không? Con ma này né tránh quỷ sai dẫn đường ở lại nhân gian, tôi tình cờ gặp được ông ta, hỏi rõ ràng thì mới biết, ông ta muốn gặp lại Khương Hân Duyệt một lần, nói cho cô ấy nghe về sự thịnh vượng của làng xóm hiện giờ."
"Khương Hân Duyệt?" Đàm Động sửng sốt, vỗ tay cười khẽ nói: "Con quỷ này đến từ thôn Quả Viễn đúng không?”
Lão Dương co đầu rụt cổ đi theo Diệp Tuyền, không dám ngẩng đầu nhìn Thành Hoàng.
Ngày xưa khi còn là con người, các câu chuyện truyền miệng thường đồn rằng phu nhân của Thành Hoàng vừa là thân vừa là một trưởng lão nhân hậu, chu đáo với mọi người. Nhưng khi thật sự đứng trước mặt, ông lão vẫn không khỏi kính sợ.
Lão Dương nghe Thành Hoàng trực tiếp chỉ ra lai lịch của mình, vừa mừng vừa sợ. Sợ vì sức mạnh thân thông, còn mừng là vì nghe giọng điệu này, chắc chắn là Thành Hoàng đã từng nhìn thấy ma quỷ đến từ thôn Quả Viễn! Lão Dương vội vàng đưa tay nói: "Thành Hoàng tiên sinh... à không, Thành Hoàng phu nhân, có ai ở thôn Quả Viễn thôn trước đây từng tới đây không?" "Thành Hoàng kết nối âm dương, ta là Thành Hoàng Đàm Động, tất cả các linh hồn của thôn Quả Viễn đều đến chỗ này." Thành Hoàng Đàm Động dường như nhớ ra điều gì đó: "Đàm Động quản lý nhiều khu vực, những linh hồn của thôn Quả Viễn ba năm qua tới đây thì phải hỏi phán quan, xem thử có gặp người này không, ông là người thứ mười."
Lão Dương vui mừng khôn xiết: "Đúng, đúng, người trong thôn chúng tôi cũng khoảng tâm đó. Thành Hoàng nương nương, ngài có thấy thôn trưởng của tôi đâu không? Cô ấy không sao chứ?"
"Ha ha..." Đàm Động Thành Hoàng cười rạng rỡ, chỉ vê phía sau: "Nhìn xem đây là ai?"
Một cơn gió đen đột ngột thổi lên, một nhóm âm thần câu hồn bay ra từ trong bóng tối.
Nữ âm thần đi sau Hắc Vô Thường bị Thành Hoàng chỉ điểm, trong tay cầm bút phán quan cúi đầu hạ bái, có chút nghi hoặc hỏi: "Thành Hoàng đại nhân?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lão Dương toàn thân run rẩy. Giống như bị ai đó ấn chặt người, ông ta cứng ngắc quay người, sững sờ nhìn cô gái đang cười rạng rỡ.
"Thôn, thôn trưởng Khương!"
Lão Dương nhìn lên nhìn xuống mấy lần mới dám xác nhận mình không nhìn lầm.
Bây giờ nhìn người mặc chế phục thẳng tắp của âm thần, tay cầm bút phán quan, vừa nhìn đã biết là phán quan hoặc phó phán quan, không phải Khương Hân Duyệt thì còn ai vào đây nữa?
Khương Hân Duyệt nhìn về phía trước, cũng rất sửng sốt: "Chú Dương?" "Một năm này cháu đi đâu? Âm sai câu hồn bận đi nơi khác, mới một ngày mà cháu đã không thấy tăm hơi. Tôi còn lo cháu đi lạc đâu rồi."
Lão Dương như đang nằm mơ, nhất thời dở khóc dở cười.
"Nếu sớm biết thôn trưởng ở đây, thôn trưởng, tôi còn trốn quỷ sai làm gì? Thôn trưởng, có phải cô nhờ công đức thành thân đúng không? Ayyo, chúng ta biết cháu có thể làm được mài! Cháu đã về thôn Quả Viễn xem chưa? Cuộc sống của chúng ta bây giờ rất tốt đẹp! Đường xá thông thoáng, sản lượng vườn cây ăn quả hàng năm tăng lên, năm nay còn có người đến xây nhà máy đấy!" "Cháu thấy rồi, lần này cháu về thấy hết rồi, mọi người đều rất nỗ lực. Đến nỗi cháu..." Khương Hân Duyệt nghĩ đến ba năm trước, có chút buồn cười. Một người kiên trì đi theo chủ nghĩa duy vật, sau khi c.h.ế.t thì lại thấy mình đã biến thành ma, cảm giác phi lý không thể tả được. Đến khi cô ấy đi theo âm sai, thấy Miếu Thành Thần lộn xộn ở quê hương đang đổi mới hệ thống, đồng thời nghe nói địa phủ cũng đang cải cách, những gì cô ấy đã học được đột nhiên lại hiện lên trong đầu.