An An nằm trên cửa kính ô tô, đưa mắt đuổi theo bọn trẻ. Cô bé chống hai tay lên, mặt gần như bị ép thành miếng bánh nhỏ, nhưng cũng không muốn rời đi. Đang nhìn, An An đột nhiên vỗ nhẹ vào cửa kính ô tô, cười khúc khích. Chỉ cần nhìn vào diện mạo hiện tại của thôn Quả Viên là có thể thấy được ngày xưa nó đã được quy hoạch và chăm sóc cẩn thận như thế nào. Quy hoạch? Ừm...
Sau khi nghe được hành động của Khương Hân Duyệt, Diệp Tuyền đã đoán được sơ sơ. Cô nhìn Lục Thiếu Chương: "Tính thử xem?"
Lục Thiếu Chương tính thử một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu nói: "Linh hồn này còn ở trần thế, thiên cơ che giấu chỉ hướng âm thần địa phủ." "Không cần tính nữa." Diệp Tuyên mỉm cười.
Nếu muốn có thêm thông tin, có thể để Lục Thiếu Chương bói toán xác định vị trí cụ thể, nhưng không cần thiết phải quấy nhiễu âm tỉ, vi phạm trật tự. Trong hoàn cảnh bình thường, Diệp Tuyền sẽ không tiếp xúc với những hồn ma đã xuống âm phủ. Nhưng nếu chưa từng xuống địa phủ thì sẽ dễ tìm hơn nhiều. Dựa vào việc làm của Khương Hân Duyệt và sự thiếu hụt nhân tài hiện đại ở địa phủ, khả năng cao là sẽ bị giữ lại, không làm việc trong Miếu Thành Hoàng ở nhân gian thì có thể đang làm việc trong miếu Thành Hoàng địa phủ, vừa thử đã thấy, phố hóa ra là như vậy.
"Âm, Âm ty?" Lão Dương có chút nghi hoặc, vội vàng hỏi: "Đại sư, cô..." Diệp Tuyền nhẹ gật đầu: "Tôi đáp ứng sẽ giúp ông truyền lời, đợi ra khỏi thôn, chúng tôi sẽ đi miếu Thành Hoàng tìm người."
Cô đến tỉnh Lạc Hoa vào mùa hè, dựa vào sự thiếu nhân sự của Thành Hoàng tỉnh Lạc Hoa, cho dù có bắt được những kẻ tu luyện tà ác tụ tập hàng trăm con quỷ thì cũng không thể tuyển được người canh giữ quỷ môn cùng một lúc, tốt nhất vẫn là đừng tăng khối lượng công việc của họ, cứ trực tiếp đến tìm để hỏi thăm sẽ thuận tiện hơn.
Lão Dương vui mừng khôn xiết, Diệp Tuyền ngăn lại lời cảm ơn của ông ta: "Nhưng ta có một yêu cầu, ông phải nói cho tôi biết trong thôn nhà nào giỏi trồng cây ăn quả, nhà nào giỏi nuôi gà, vịt, heo. Ông vừa c.h.ế.t một năm, chắc là biết chứ nhỉ? Nếu cảm thấy chưa đủ tốt thì——"
"Không thể, tuyệt đối không thể!" Lão Dương đồng ý, vỗ n.g.ự.c thề rằng: "Thôn có gì tôi quen hết, chúng ta trồng trọt chăn nuôi đều là thực phẩm xanh, tôi đảm bảo cô sẽ hài lòng! Cô muốn mua gì, tôi sẽ nói cho cô giá thấp nhất!" Đang nói chuyện, bên đường bỗng có một chiếc ô tô đi qua, từ trên cao truyên đến tiếng gà kêu, tiếng giãy giụa, chiếc xe viết chữ "Khách sạn XX" phóng đi như bay.
Lão Dương lập tức tìm ra bằng chứng mới: "Đây, đầu bếp khách sạn cũng tới mua đồ của chúng tôi!"
Sau khi vào thôn Quả Viên, Diệp Tuyền không dừng xe ngay, mà đi đến vườn cây ăn quả trên núi trước để đón đợt hái vườn cuối cùng.
Thấy chỉ còn một giờ nữa là đóng cửa, mà nơi này chỉ còn nhóm Diệp Tuyền tới, thôn dân canh vườn có lẽ cũng không chơi được bao lâu. Ở đây tính phí tùy theo thời gian hoặc số lượng hái, thôn dân chỉ tính phí có nửa giờ, phát túi và vợt cho bọn họ, thích ăn quả nào thì hái quả đó, ăn xong thì chỉ bỏ đai ra là được.
Diệp Tuyền tới đây chỉ để nếm thử, đương nhiên sẽ không lấy nhiều cam thế làm gì. Cô châm chậm bước về phía trước, đánh giá hương vị cam rồi chọn mấy quả trông có vẻ ngon nhất vặt xuống.
Cây giống của thôn Quả Viên quả thực rất tốt, Diệp Tuyền dùng ngón tay bóc nhẹ, vỏ cam căng cứng vỡ ra thành nhiều cánh, mùi cam thơm lừng bay khắp bốn phía. Cẩn thận lột xơ trắng ra, cắn xuống một miếng, giống như vặn vòi thùng nước cam, nước cam lập tức chảy đầy lòng bàn tay.
Miếng cam như những viên nước trái cây, nảy lên đầu lưỡi, nước cốt dồi dào không cặn, trong vị ngọt thanh có chút vị chua, không những không khiến người ta khó chịu mà còn làm nổi bật mùi thơm của cam.
Những ngọn cam chín đến cả vỏ cam cũng thơm nức mũi, chưa ngâm đường và phơi nắng để chuyển thành những sợi màu xanh đỏ, cũng chưa được chế biến thành những hạt vỏ cam mà đã có mùi thơm đủ để thêm vào các món ăn vặt khác nhau. Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, sau khi chế biến cẩn thận, sấy khô và cô đặc theo thời gian cho ra mùi thơm ngào ngạt nó sẽ ngon như thế nào."Quả nhiên được trồng rất cẩn thận." Diệp Tuyên nhẹ nhàng khen ngợi. Quả cam ngon nhất bị ăn hết rồi, Diệp Tuyên suy nghĩ một lúc, chọn một trong số những quả cam vừa ăn đưa cho Lục Thiếu Chương ở phía sau: "Thử đi." Diệp Tuyền đưa quả cam ra, tùy ý xua tay, để gió cuốn đi nước trái cây còn sót lại trên tay.
Lục Thiếu Chương một tay cầm quả cam, một tay lấy khăn tay ra, nâng tay cô lên, nhẹ nhàng lau đi.
Diệp Tuyền đưa tay ra được một nửa thì dừng lại, ánh hoàng hôn trên bầu trời nhuộm vàng vườn cây ăn trái, khu rừng chợt trở nên mờ mịt. Họ đứng dưới gốc cây, ánh sáng và bóng tối mờ mịt, chỉ có mùi hương trái cây nhàn nhạt trôi nổi, Lục Thiếu Chương lại nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Tại sao vậy? Anh vẫn không nghĩ ra.
Diệp Tuyền nhướng mày: "Anh đang lau kiếm sao?”
"Tôi... Lục Thiếu Chương nghẹn lại, nhanh chóng nghĩ tới tại sao mình lại làm như vậy.
Anh cụp mắt xuống, cẩn thận lau tay cho Diệp Tuyền, mới phát hiện chiếc khăn tay chỉ thấm chút nước cuối cùng, cũng không dính nhiều.
Đúng vậy, năng lực của Diệp Tuyền đủ để dễ dàng loại bỏ bụi bẩn dư thừa trên người, anh vô thức lấy khăn tay lau đi, như thể là làm điều thừa. Lục Thiếu Chương cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô: "Cô lau kiếm cho tôi, tôi lau tay cho cô, đó là việc tôi nên làm."
Diệp Tuyền cười rút tay lại: "Anh Tiểu Lục, đây không phải là cách con người giao tiếp, anh suy nghĩ lại đi"
Cô gái không chút do dự bước ra, cầm vài quả cam đi tới phía trước. Lục Thiếu Chương vẫn đứng yên tại chỗ, không hiểu sao lại cảm thấy trống rỗng.
Có phải anh đã nói sai điều gì không? Làm người thật sự là một vấn đề khó khăn.
Diệp Tuyền mang theo cam đi ra vườn hái, còn lại ném cho nhóc quỷ. Mặt trời vừa mới lặn nên cô không đưa cô bé vào rừng cùng.
An An là một đứa bé, trong tay cầm bốn năm quả cam, giống như một con mèo con bị c.h.ế.t đuối trong núi cam, đôi mắt mở to, chỉ vào chính mình, như muốn nói: "Đều là của em?”
Diệp Tuyền gật đầu khẳng định: "Ừ, chúng ta đã ăn rồi."
An An nhìn lão Dương đứng bên cạnh, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ngửi từng cái một rồi lấy ra một cái đưa cho hắn.
"Cháu thật hào phóng!" Lão Dương mỉm cười.
Diệp Tuyền nhìn nhóc quỷ rút quả chua nhất đưa ra, buồn cười quay đầu lại. Thôi bỏ đi, đó cũng là khả năng của cô bé. An An vui vẻ ôm số cam còn lại cắn một miếng lớn, mặt phồng lên như một con chuột hamster ăn no. Vừa quay đầu nhìn lại, An An đã thấy Lục Thiếu Chương từ đẳng sau đi tới, vẻ mặt có chút buồn bực, trong tay không có cam, nghi hoặc nhìn Diệp Tuyên.
"A.... An An bò về phía Lục Thiếu Chương đang ngồi ở ghế phụ, một tay nắm chặt sau lưng thành nắm đ.ấ.m nhỏ, tay còn lại chỉ về phía trước mặt, như muốn tặng anh một món quà.
Lục Thiếu Chương hơi giật mình, sau đó đưa tay ra, giơ tay ra đưa về phía cô bé.
An An đưa bàn tay sau lưng ra, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Lục Thiếu Chương: "Ăn!"
Mọi ánh mắt trong xe đều tập trung vào tay Lục Thiếu Chương, nhìn kỹ hơn thì thấy...
Là mấy hạt cam.
Lục Thiếu Chương im lặng nhìn lòng bàn tay mình, sau đó nhìn An An. An An ưỡn n.g.ự.c tự hào: "Ba, không cần cảm ơn!"
Hiển nhiên, cô bé cảm thấy việc mình làm là cực kỳ đúng đắn và công bằng."... Cám ơn An An." Lục Thiếu Chương thu tay lại, dùng khăn tay bọc hạt cam lại.
"An An." Diệp Tuyên không ngừng cười, tiếng cười theo gió thổi xa xa. Nhìn thấy nụ cười của cô, An An cũng cười toe toét. Lục Thiếu Chương cúi đầu nhìn chiếc khăn tay của mình, nhẹ nhàng bật cười.
Chiếc xe jeep lái từ dưới chân núi về thôn, theo sự chỉ dẫn của lão Dương đi thẳng đến một dãy biệt thự nhỏ.
Biệt thự nhỏ cũng giống như những nơi khác, treo biển Nông Gia Nhạc, nhưng vì không gần núi cũng không gân ngã tư đường nên có vẻ việc kinh doanh không bằng những nhà khác.
Mùa trái cây thường là thời điểm bận rộn nhất của Nông Gia Nhạc, cửa Nông Gia Nhạc vừa mở ra, một nhóm người đã rời đi.
"Dì Lưu, còn thịt heo không?”
Diệp Tuyền vừa gõ cửa, đèn ở cửa Nông Gia Nhạc còn chưa tắt, vừa mở cửa, người phụ nữ đeo tạp dê đi ra đã sáng mắt lên.
Thật là một cô gái xinh đẹp! Thật là một chàng đẹp trail
Nhưng... nếu nói là chị em thì nét mặt lại có vẻ không giống nhau. Nếu nói là vợ chồng, thì lại chưa đủ thân mật. Nhưng nếu nói họ là bạn bè, thì bầu không khí không ai có thể can dự vào giữa hai người lại quá mập mờ.
Đây có phải là thứ giống như trong TV nói, trên tình bạn dưới tình yêu không? Dì Lưu mở ra Nông Gia Nhạc ngày qua tháng lại, thú vui lớn nhất của dì chính là nghe những lời bàn tán không liên quan gì đến mình, trong đầu đoán xem người đó là ai. Suy nghĩ lặng lẽ xoay chuyển, nhưng việc kiếm tiên vẫn quan trọng hơn, dì Lưu cẩn thận đánh giá cô gái phía trước.
Dì Lưu kinh ngạc nhìn Diệp Tuyền: "Hả? Cô bé, tôi chưa bao giờ gặp cháu. Ai giới thiệu cháu đến đây?"
Diệp Tuyền cười không nói gì.
Người tới là khách nên dì Lưu cũng không hỏi thêm, cười tửm tỉm dẫn mọi người vào trong.
"Các cháu muốn ăn gì, dì làm cho. Hôm nay mọi người tới rất đúng lúc, giữa trưa đều là thịt heo mới giết, dì còn đang tính chừa lại một cái đùi để lát nữa xào thịt cả nhà ăn!"
"Còn gà bản địa nữa, nếu muốn thì có thể g.i.ế.c bất cứ lúc nào, các cháu ở thành phố chưa từng bắt gà, tới đây chơi chơi một chút vui lắm. Nhưng thịt heo và tiết heo hết mất rồi, nếu muốn ăn thì dì sang nhà bên cạnh gọi một ít cho." Dì Lưu vô cùng lanh lẹ, vừa nói vừa quàng tạp dề vào eo, bước nhanh đến phòng bếp riêng, rôi bưng chân heo đông lạnh đi ra.