Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 213




Phía chính phủ thông báo là một loại bệnh truyền nhiễm do virus gây ra, sau khi nhiễm virus sẽ thấy buồn ngủ và hôn mê, nguồn bệnh đã được giải quyết. Vì đây là căn bệnh lạ, bệnh viện sẽ hoàn trả toàn bộ viện phí.

Có vài người nhà bệnh nhân đi tìm đại sư, từng tiếp xúc với người của Cục quản lí, sau khi họ ký tên vào thỏa thuận bảo mật thông tin, họ cũng được biết một phần sự thật.

—— Học viện Tân Đô đi theo tà giáo, làm hại học sinh, các bệnh nhân đi ngang qua nên cũng chịu ảnh hưởng.

Điều tra rõ nguyên nhân, nếu Học viện Tân Đô không tồn tại hoặc không giam giữ hồn phách, quả thực căn bệnh kỳ lạ sẽ không xuất hiện, nói vậy cũng không sai.

Người thân của các nạn nhân vô cùng phẫn nộ với Học viện Tân Đô, cố gắng hết sức hỗ trợ các bệnh nhân, làm Học viện Tân Đô đã cháy còn cháy to hơn.

Trần Hi đã trông chừng trong phòng bệnh hơn nửa tháng, nhìn thấy mẹ tỉnh lại, cô ấy không kiêm chế được mà bật khóc vì hạnh phúc.

Nhưng khi vừa mở mắt, ánh mắt mẹ Trần vô cùng xa lạ, giống như không nhận ra Trần Hi, Trần Hi thầm cảm thấy căng thẳng: "Mẹ?"

"Tiểu Hi." Mẹ Trần thở dài một tiếng, mắt khép lại rồi mở ra, bà tựa vào gối đầu, sắc mặt hoảng hết: "Cứ như thể mẹ vừa mơ một giấc mơ dài vậy."

Trần Hi không hiểu ý của mẹ, ở bệnh viện thêm hai ngày, sau khi kiểm tra không thấy vấn đề gì, cô ấy chuẩn bị đưa mẹ về nhà.

Ban đầu mẹ Trần đến Tường Tỉnh làm việc, đột nhiên bà mắc phải căn bệnh lạ, dẫn đến hôn mê, trước đây cũng xuất hiện những trường hợp như vậy ở Tường Tỉnh, bệnh viện ở đây có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân kiểu này, hơn nữa mời đại sư đến cũng không có tác dụng, vẫn không hề thay đổi.

Giờ đã ổn rồi, dù sao ở bệnh viện cũng không thoải mái bằng ở nhà.

Mẹ Trần lại ngăn cô ấy lại, muốn dẫn Trần Hi về thăm nhà ông bà ngoại.

Bố Trần tỏ vẻ phản đối, nhưng thật ra Trần Hi có thể lý giải lựa chọn của mẹ —— nếu cô ấy đột nhiên hôn mê lâu như vậy, sau khi tỉnh lại, người đầu tiên cô ấy muốn gặp là bố mẹ.

Trần Hi kiềm chế cơn giận của bố: "Bố, bố quay về bảo giúp việc quét dọn một chút, con và mẹ sẽ về ngay...

Trần Hi còn chưa dứt lời, mẹ Trần đột nhiên mở miệng: "Em đã ở nhà họ Trần ngần ấy năm, giờ về nhà mẹ đẻ một chút thì sao?"

Trần Hi lập tức ngây người.

Nhiều năm qua, mẹ vẫn luôn khiêm nhường bên bố, lặng lẽ đóng góp cho sự nghiệp của ông, giống như cái bóng của chồng, dịu dàng hiền thục như mọi người mong muốn, bà cũng yêu câu cô ấy phải như vậy. Cô ấy chưa từng nghe thấy mẹ khăng khăng nói về một chuyện, không ngờ lần đầu tiên lại thế này.

Bố Trần nói không nên lời, ông quyết định mặc kệ: "Được, được được, anh chăm em lâu như thế mà em còn chẳng thèm hỏi thăm, nằng nặc đòi về thăm nhà, anh có thể ngăn em sao!" Trần Hi đã quá quen với hình thức ở chung này, trong nhà ít khi xảy ra cãi vã, nhưng mỗi lân như thế đều là mẹ cúi đầu nhẫn nhịn.

Trước đây, sau khi bố Trần nổi cáu, mẹ Trần sẽ bắt đầu nhún nhường giải thích, làm dịu tình hình. Nhưng lần này mẹ Trần không làm vậy, ngược lại còn kéo Trần Hi, bắt đầu xem lịch để mua vé máy bay.

"Mẹ? Mẹ làm thế mới là đúng, tại sao vợ chồng bình đẳng mà mẹ cứ phải cúi đầu trước bố, cứ để bố cáu đi, cáu mới học được cách làm chồng tốt! Thăm ông bà ngoại xong thì chúng ta đi du lịch, kệ bối" Trần Hi rất vui.

Cô ấy đã khuyên mẹ nhiều lân, bà không cần răm rắp nghe lời ông như thế, như thể người xưa “đội chồng lên đầu", bà nên có cuộc sống của riêng mình. Nhưng trước đây mẹ cô ấy không thèm nghe, còn bảo cô ấy nói lung tung.

Lần này, mẹ Trần nhìn con gái trẻ trung nhiệt huyết, bà dịu dàng mỉm cười cầm tay cô ấy.

Quay lại nhà ông bà ngoại, vừa vào cửa, ông bà ngoại đã kéo tay mẹ Trân ngắm một lúc: "Con gầy rồi, hốc hác quá, phải nấu thêm đồ để bồi bổ cho con thôi..."

Nhà ông bà nội ở gần Tường Tỉnh, tuổi hai ông bà đã cao, mẹ Trân vốn muốn đến thăm nhưng lại đột ngột bị bệnh.

Hàn huyên với mẹ Trần hồi lâu, họ mới để ý đến Trần Hi đang đứng phía sau, xót cô ấy bận rộn nên gây nhom.

Nói chuyện xong, bàn tay đang kéo mẹ Trần dần nới lỏng, bà ngoại lại bắt đầu đuổi người: "Con khỏe hẳn rồi thì mau về đi, con gái và chồng chăm sóc con lâu như vậy mà con chẳng đoái hoài, lại đến đây thăm chúng ta trước làm gì? Con làm vợ thế này thể nào cũng bị người ta nói cho."

Mẹ Trần gả xa nhà, điều kiện gia đình cũng không tệ. Nhưng bà ngoại lại có suy nghĩ khá cổ hủ, khuyên con gái gả đến nhà chồng phải hiếu thuận với cha mẹ chồng, lại cố gắng chăm sóc chồng con.

Nghe đến đây, huyệt thái dương của Trần Hi giật giật, cảm giác mẹ mình rồi cũng giục mình lấy chồng như bà ngoại ngày trước.

Trần Hi có dự cảm không lành, vẻ mặt đau khổ, cảm giác hôm nay mình sẽ bị ép phải lấy chồng, không lấy thì sẽ bị cả nhà dị nghị.

"Mẹ, con về nhà thăm bố mẹ, để xem ai dám nói con, họ không có bố mẹ sao?" Mẹ Trần vui vẻ cười khẽ, giống như đã trẻ ra vài tuổi.

Trần Hi ngạc nhiên nhìn mẹ mình, bà không những không mượn nước đẩy thuyền, bắt đầu giục cô ấy lấy chồng, ngược lại còn ngăn cản.

Đây đúng là mẹ của cô ấy sao?

Bà ngoại Trần bất đắc dĩ cười cười: "Con đấy, từ nhỏ đã thế này rồi, cái miệng không tha cho ai. Chúng ta còn tưởng Tố Cầm đã lớn rồi, có con rồi sẽ chững chạc hơn, sao đột nhiên lại thế này rồi?"

Bà ngoại Trân khó nén cảm giác lo lắng, sợ con mình còn muốn nói thêm gì đó. Mẹ Trân nở nụ cười, tựa vào bả vai bà ngoại: "Sinh con rồi, không phải vẫn là con sao?"

Hai mẹ con tựa vào nhau, bà ngoại Trần thở dài: "Con định làm chuyện quan trọng, mẹ không quản được."

Mẹ Trần gặng hỏi: "Mẹ, hồi trước con có một cái hộp đựng sách nhỏ, mẹ có nhớ cái hộp đó ở đâu không?” "Để cùng chồng sách vở của con đúng không? Mấy năm nay không ngó đến, sao đột nhiên lại hỏi vậy? Hình như để ở dưới gầm giường trong phòng con... Là Tiểu Hi muốn làm video gì đó, muốn tìm nhật ký của con à?" Bà ngoại Trần vô thức nhìn về phía Trân Hi.

Bà ngoại Trần biết Trần Hi tự làm quảng cáo, tuy người cao tuổi không coi trọng công việc không ổn định này, nhưng con cháu có thể làm lâu dài, họ sẽ vui vẻ thuận theo. Lúc trước cô ấy đã quay video bữa cơm đêm giao thừa ở nhà, bà ngoại Trần rất thích khi nhận được lời khen từ cư dân mạng.

Trân Hi không nhận ra mình vừa bị nhắc đến, ngay từ ban đầu, cô ấy đã ngây người.

Tính tình nóng nảy? Cái miệng không buông tha ai là ai? Là mẹ của cô ấy sao?

"Là con sực nhớ ra, muốn nhìn một chút." Mẹ Trần kéo nhẹ Trần Hi: "Đi nào."

Mẹ Trần gả đi xa, nhiều năm qua rất hiếm khi về nhà, theo năm tháng, căn phòng mẹ Trần ở từ nhỏ đã thay đổi rất nhiều, không còn nhiều dấu vết của bà. Con của chị em khác để lại đồ đạc linh tinh ở đây, lúc trước, Trần Hi cũng vẽ thêm vài nét.

Vất vả lắm mới lôi được một chiếc hộp gỗ ra khỏi gầm giường bị chất đầy đồ, chiếc hộp luôn được đặt dưới gầm giường, bên trên đã sớm phủ một lớp bụi.

Trần Hi đưa cho mẹ một chiếc khăn ướt che kín miệng và mũi, khi mở thùng ra, lại bất ngờ nhận ra bên trong không bụi đến vậy. Bên trong là sổ, sách vở được xếp gọn gàng, còn rất nhiều viên băng phiến và hộp hút ẩm, đáng ngạc nhiên là chỉ có giấy tờ hơi ố vàng, không có tờ nào bị mốc hay có mùi hôi, hẳn là bà Trần thường xuyên đến lau dọn.

Mẹ Trần lôi mấy quyển vở ra, đến quyển thứ tư, bà ngừng lại, lấy ra phủi phủi. Vẻ mặt bà có vẻ hoài niệm: "Nếu mẹ nhớ không nhầm, hẳn là ở trong này."

Mẹ Trần mở một trang vở ra, vượt qua sự ngăn cách của thời gian, nhìn thấy bút tích trên giấy, có lúc cảm thấy sợ sệt, có lúc lại nở nụ cười, sau đó lại biến thành vẻ mặt phức tạp Trần Hi không hiểu nổi.

Trần Hi - nhân viên vận chuyển hộp - nhìn quyển vở trên tay mẹ, cô ấy biết tất cả hẳn là liên quan đến nội dung bên trong.

Trên bìa vở đã ố vàng là hình ảnh bản đồ nước Hạ không màu, ở góc dưới bên phải có viết tên mẹ Trân.

Hà Tố Cầm.

Thoạt nhìn khá giống vở ghi, nhưng có thể là sổ nhật ký. Trân Hi vô cùng tò mò, cố gắng kiềm chế không ngắt mạch hồi tưởng của mẹ.

Mẹ Trần lật đến trang cuối, bà đột nhiên cười thành tiếng, nâng mắt nhìn về phía Trần Hi: "Mấy năm vừa rồi mẹ cứ giục con kết hôn, chắc mẹ đáng ghét lắm nhỉ?"

"À... Cũng không tệ lắm." Trần Hi xấu hổ sờ mũi, nhớ đến hot search của hai vợ chồng Ngô Phương: "Mẹ chỉ đề nghị, không hề ép con kết hôn."

Mẹ Trần lườm cô ấy một cái: "Bé quỷ nhỏ. Muốn nhìn thì cứ lại đây xem đi."

Trân Hi đã sớm tò mò c.h.ế.t đi được, rốt cuộc cũng được mẹ cho phép, cô ấy vội vàng lại gân xem thứ gì đã khiến mẹ Trần cố ý về một chuyến.

Điều đầu tiên Trần Hi nhìn thấy là trang cuối cùng mẹ Trần đang dừng lại.

"Trưởng thành thật phiền phức, tại sao đến tuổi rồi lại phải lập gia đình? Về nhà, mẹ bắt mình đi xem mắt, nói con ở tuổi này rồi còn không lập gia đình thì sẽ không có nhà chồng nào lấy... Nhưng mẹ nuôi con chỉ vì muốn đẩy con cho "nhà chồng" thôi sao? Hôn nhân thật sự một nấm mồ, đi vào sẽ phải gánh vác trách nhiệm, không được là chính mình nữa!"

Cùng trang đó, ghi chép tiếp theo là vào một tháng sau.

"Đối tượng xem mắt của mình là người ở xa, nhà họ là đầu bếp, là kiểu đầu bếp sẽ đến tận nơi mua nguyên liệu nấu ăn. Mẹ nói, không còn cách nào khác, nếu gả xa, mình có thể đi nhiều nơi một chút, đi xem những phong cảnh mình muốn xem. Hẳn là có thể chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.