Dị Giới Liên Minh

Chương 139: Dị biến




“ Long Kiếm. Quay đầu là bờ. Ta khuyên ông lần cuối cùng, quay lại đi”

Trên không, Nguyễn Trung Kiên quần áo rách nát, trên người vết thương chồng chất, máu tươi chảy ra không ngừng.

Đứng trên không, gió rít điên cuồng như những lưỡi dao cắn xé vết thương tạo nên những cơn đau buốt vào tận xương tủy. Tuy vậy, Nguyễn Trung Kiên vẫn đứng đó, không một tiếng kêu than,

Mặc dù khuôn mặt trắng bệch , thân thể run lên không ngừng nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, mang theo một chút gì đó cầu khẩn nhìn Long Kiếm

Đối diện ông, Long Kiếm cũng không khá hơn chút nào.Hơi thở ồ ồ, khuôn mặt tái xanh. Nhìn Nguyễn Trung Kiên bộ dạng thảm bại như vậy nhưng vẫn cố níu kéo mình quay về. Long Kiếm cúi đầu, cắn chặt răng

“ Đừng nói nữa. Hiện tại chúng ta đã không còn là chiến hữu như ngày xưa mà là kẻ thù của nhau. Ngày hôm nay, giữa chúng ta chỉ có một người sống mà thôi”

Nói xong, thân hình Long Kiếm biến mất, chỉ trong tích tắc liền xuất hiện bên cạnh Nguyễn Trung Kiên. Song kiếm đâm ra mang theo sát khí vô cùng vô tận. Một kiếm này, Long Kiếm đã không còn lưu tình như những lần khác nữa. Dù trong lòng rất đau, nhưng hắn vẫn phải làm

*************

Ám Long mang theo Mộ Dung Thiên rời đi khiến cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về phía đội quân Nguyễn gia. Nên nhớ, dù Ám Long đã rời đi, thậm chí, kể cả khi năm vị Độ Khí Cảnh của Nguyễn gia rời đi, xuống mặt đất giúp đỡ đại quân tiêu diệt quỷ tộc, thì nơi này vẫn còn hai vị Độ Không Cảnh tọa trấn

Trong khi đó, phía bên kia, ngoại trừ Mộ Dung Thiên ra, không một ai đạt tới cảnh giới này cả. Dù cho Bát Môn Độn Giáp là người đột biến, có thể cùng hai vị Độ Không Cảnh đánh ngang tay, nhưng thật sự là như vậy sao?

Độ Không Cảnh, khi mà Linh Khí cùng chủ nhân hợp làm một. Bọn họ hoàn toàn không có khái niệm gọi là : tiêu hao linh lực. Thiếu linh lực, Linh Khí sẽ dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu năng lượng vũ trụ chuyển thành linh lực

Còn Độ Khí Cảnh, mặc dù cũng có Linh Khí, có thể dùng Linh Khí hấp thu năng lượng vũ trụ chuyển thành linh lực, nhưng tốc độ đó nhanh hay chậm phụ thuộc vào công pháp mà bọn họ tu luyện. Quan trọng nhất là, không thể nhanh bằng Độ Không Cảnh

Nói đơn giản, Độ Khí Cảnh cần thời gian hồi linh lực còn Độ Không Cảnh thì không

Với lợi thế đó. Nguyễn Quang Trung và Nguyễn Thành Phát không việc gì mà vội vàng, chỉ cần chờ cho đối phương hết linh lực thì giết bọn họ trở nên cực kì dễ dàng

Quả thật không ngoài dự tính của hai ông. Lúc đầu còn hùng hồn, cùng hai Độ Không Cảnh đánh ngang tay khiến đám thuộc hạ Quỷ Vương mang theo một tâm trạng khinh thường, trào phúng. Nghĩ rằng: Độ Không Cảnh cũng chỉ có thế mà thôi

Nhưng giờ đây tám người, à không tính cả Mộ Dung Thiên là chín bộ dạng lôi thôi, quần áo xộc xệch với vết thương chồng chất , nặng nhẹ đủ cả. Khuôn mặt trắng bệch, đứng trên bầu trời không ngừng thở dốc. Phía sau lưng, hai cánh linh dực càng ngày càng trở nên ảm đạm

“ Trò chơi, đến đây là kết thúc rồi”

Nhìn chín người như cá nằm trên thớt, Nguyễn Quang Trung cười lạnh lùng, âm thanh vô tình nói ra một câu.

Nói xong, trên người bùng phát một cỗ khí thế khủng bố, một cỗ khí thế vô hình vô ảnh như lại khiến cả một vùng trời đầy mây bỗng nhiên biến mất

Cảm nhận được cỗ uy áp đáng sợ từ trên người Nguyễn Quang Trung, đáng sợ tới nỗi cả chín người Mộ Dung Phục toàn thân run lẩy bẩy, từ sâu trong linh hồn ,một cảm giác thuần phục khiến bọn họ run sợ, giống như một sợi xích khóa chân bọn họ,khiến bọn họ không thể nào di chuyển

“ Long Kiếm. Mau cứu chúng ta”

Mộ Dung Phục nhìn về phía Long Kiếm gầm thét. Hắn là gia chủ Mộ Dung gia, hắn không muốn chết. Hắn còn muốn sống để mà cai trị người Việt nữa.

Thế nhưng, ngoài sự mong đợi của Mộ Dung Phục. Mặc cho hắn gào thét thế nào, Long Kiếm cũng mặc kệ hắn.

“ Ngươi…”

Thấy thế, Mộ Dung Phục ánh mắt trừng lớn,toàn thân run rẩy không ngừng, lắp bắp kêu lên một câu. Âm thanh mang theo một sự khó tin. Hắn không hiểu tại sao Long Kiếm lại không cứu hắn ? Không phải hai người đều là thuộc hạ của Quỷ Vương sao?

“ Ngươi, đang nhìn ai vậy?”

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh giá, giống như tiếng kêu gào của tử thần vang lên bên tai khiến Mộ Dung Phục chấn động. Hắn từ từ quay đầu lại, ánh mắt tuyệt vọng nhìn khuôn mặt nam nhân đang mỉm cười trước mặt mình

“ Tạm biệt.Gia chủ Mộ Dung gia”

Nguyễn Quang Trung gằn từng tiếng một. Sau đó, một chưởng để lên người Mộ Dung Phục

- Oanh

Một tiếng nổ lớn vang lên, một chưởng nhìn như bình thường nhưng lại chứa 100% công lực của Độ Không Cảnh trực tiếp đánh cho Mộ Dung Phục thành huyết vụ. Dưới một chưởng này của Quang Trung, Một Dung Phục chết không thể nào chết hơn

Mộ Dung Phục chết là mở đầu cho một cuộc chiến. Chính xác hơn là một cuộc đồ sát, một cuộc đồ sát của hai vị cường giả Độ Không Cảnh với Bát Môn Đôn Giáp. Tám tên Độ Khí Cảnh đã hết linh lực liệu có thể sống dưới tay của hai vị Độ Không Cảnh với 100% sức mạnh? Kết quả, còn cần phải nói ra sao

*****************

- Phập… Hự

Người cuối cùng trong Bát Môn Độn Giáp bị Quang Trung một thương xuyên thủng trái tim. Hắn hai mắt mở thật lớn, tại tim hắn, máu tươi chảy ra không ngừng

Nhìn đối phương, Quang Trung lạnh lùng vô tình rút ra trường thương. Lập tức, một cột máu từ trái tim hắn bắn lên không, chỉ tích tắc sau, người cuối cùng của Bát Môn Độn Giáp hai mắt trợn ngực, khí tức đoạn tuyệt, hóa thành một cái xác không hồn rơi xuống mặt đất

Giết xong chín người, Quang Trung cùng Thành Phát không một chút ghê tay. Nghĩ tới hơn mười ngàn người đã chết dưới tay bọn chúng, cả hai chỉ hận không thể băm vằm bọn chúng ra làm trăm mảnh, nếu không phải hai người có một chút lương tâm thì chín người Mộ Dung Phục sẽ không chết một cách nguyên vẹn thế này đâu

“ Bát Môn Độn Giáp cùng Mộ Dung Phục đã chết. Nguyễn Khánh cũng vừa truyền tin tới, toàn bộ Mộ Dung gia đã bị tiêu diệt. Bọn họ đang dùng tốc độ nhanh nhất trở về Nguyên Linh Đại Lục”

Nguyễn Thành Phát nhìn Quang Trung cười nói.

Nguyễn Khánh dựa theo lệnh của Long, dẫn theo một đại quân hoàng gia đi tới Viêm Trung Tinh tấn công Mộ Dung gia

Viêm Trung Tinh mặc dù là kẻ thù của đế quốc, cùng đế quốc thù không đội trời chung. Tuy vậy, với thân phận là một kẻ thất bại, bọn họ cũng không dám động tới đế quốc, ít nhất là thời điểm này

Mà Viêm Trung Tinh nội chiến nhiều năm. Dù cho tứ đại quỷ tộc mạnh nhất hành tinh cũng đánh nhau suốt cả ngày. Bất kì ai trong số bốn gia tộc đều muốn những người còn lại ngã xuống

Vì thế, khi mà Nguyễn Khánh mang quân đánh Viêm Trung Tinh, không những không bị người nơi này ngăn cản mà còn được đối phương tận tình, chỉ tận nhà đối phương. Kém chút nữa là đem quân cùng Nguyễn Khánh diệt Mộ Dung gia

Cùng với việc lần này Mộ Dung Phục mang theo hầu như tất cả quân của Mộ Dung gia, chỉ để lại các vị trưởng lão giữ nhà. Vì thế, nửa ngày, Mộ Dung gia liền diệt vong

Trở lại đại lục, nghe được tin này, Quang Trung hai mắt lóe lên một tia hưng phấn:

“ Tốt lắm. Như vậy, cuộc chiến này , chúng ta thắng rồi. Chỉ là…”

Nói xong, ánh mắt ông nhìn về phía Nguyễn Trung Kiên cùng Long Kiếm ở trên không điên cuồng va chạm. Kiếm khí, đao khí, linh kĩ … không ngừng tuôn ra. Dù cho đứng cách đó rất xa, nhưng cả hai vẫn cảm nhận được sự kịch liệt của trận đấu

“ Kệ nó đi. Long Kiếm cùng thằng nhóc đã là chiến hữu mấy chục năm. Giờ đối phương phản bội, nó không shock mới là lạ. Cứ để nó cùng Long Kiếm tự mình giải quyết đi. Hiện tại, ta lo nhất là Ám Long tiền bối”

Thành Phát thở dài một câu. Ánh mắt nhìn lên không trung, trong mắt toát lên một sự lo lắng. Vừa rồi, ông cảm nhận được một cỗ khí tức tà ác , nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi. Tuy vậy, nó cũng khiến lòng ông bất an vô cùng

“ Tin tưởng Ám Long tiền bối. Ngài ấy được đích thân Long dạy bảo. Đánh không lại Quỷ Vương thì cũng có thể chạy thoát”

Cảm nhận được sự lo âu của bạn mình, Quang Trung cười vỗ vai an ủi.

Thế nhưng, ông vừa nói xong, một tiếng cười lạnh, mang theo sự âm u cùng trào phúng. Một tiếng cười khiến cả hai người bọn họ biến sắc, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía đó

“ Vậy sao!? Các ngươi quá coi thưòng ta rồi đó”

Chỉ thấy, bầu trời trong xanh của ban ngày bỗng chốc tối sầm lại. Mây đen mang theo một cỗ cảm giác âm trầm, đáng sợ, tràn đầy mùi vị tử vong không ngừng kéo đến

Lúc này, xuyên qua tầng mây đen đậm đặc. Một con quái vật từng bước , từng bước một đi ra.Trong tay sinh vật, còn nhấc theo một huyết nhân, khí tức yếu ớt

“ Ám Long tiền bối”

Nhìn huyết nhân người không ra người, quỷ không ra quỷ với chân tay bị chặt, toàn thân chằng chịt vết thương. Máu tươi khắp chảy ra như suối, khí tức yếu ớt.

Cảm nhận được khí tức quen thuộc từ huyết nhân, Quang Trung cùng Thành Phát khuôn mặt trắng bệch , kêu lên một tiếng thất thay sau đó hướng về phía Mộ Dung Phục đánh tới. Ý đồ cứu lấy Ám Long

Thấy thế, Mộ Dung Thiên bộ dạng lười biếng, cười lạnh

“ Muốn cướp!? trả lại cho các ngươi”

Nói xong, hắn không chút do dự phất tay, ném Ám Long về phía hai người

Thấy thế, Quang Trung cùng với Thành Phát biến sắc, vội vàng đỡ lấy Ám Long

Nhìn Ám Long đã hôn mê bất tỉnh, trong cơ thể sinh cơ yếu ớt như là bất kì lúc nào có thể chết vậy, toàn thân thương thế cực nặng. Hai người không khỏi trầm xuống, ánh mắt mang theo nộ khí nhìn về phía Mộ Dung Thiên

“ Ngươi…”

“ Ha… ha. Không thể không nói. Thằng đó rất mạnh, có thể ép ta dùng tới cả Thiên Cấp công pháp . Vậy mà cũng không thể giết được hắn”

Mộ Dung Thiên ánh mắt tán thưởng nhìn Ám Long. Nhớ lại trận chiến vừa rồi, trong lòng không khỏi kêu một tiếng may mắn.

Nói xong, Mộ Dung Thiên thân hình biến mất, chỉ trong tích tắc liền xuất hiện phía trên cái vực do bảy cái đầu rồng của Thất Long Sơn tạo thành. Ánh mắt nhìn xuyên thấu xuống bên dưới, nơi mà dưới đáy vực, một ngôi đền cổ xưa tọa lạc ở đó không biết bao nhiêu năm

“ Đây chính là Đền Phụ sao? Đáng tiếc thực lực của ta không đủ. Nếu không, ta rất muốn xem, bên trong Đền Phụ đang cất dấu thứ gì?”

*************

Cách đó không xa, đang cùng Nguyễn Trung Kiến đánh nhau. Nhìn thấy Mộ Dung Thiên xuất hiện ở trung tâm Thất Long Sơn. Long Kiếm không khỏi giật mình, sau đó chuyển thành ngưng trọng:

“ Thật mạnh, ngay cả một trong những siêu cấp cường giả của Nguyễn gia cũng không phải là đối thủ. Đây chính là sức mạnh chân chính của Quỷ Vương sao?”

Bỗng nhiên, Long Kiếm hai mắt sáng ngời, giống như phát hiện một bí mật nào đó vậy. Không chút do dự bỏ qua Nguyễn Trung Kiên, xuất hiện bên cạnh Mộ Dung Thiên, quỳ một chân, cúi đầu cung kính nói:

“ Cha. Ngài đã trở về”

“ Ừm. Bảo vệ ta. Để ta thực hiện nghi thức Triệu Hồi Rồng Thần”

Mộ Dung Thiên gật đầu, sau đó từ trong không gian lấy ra Bảy Viên Ngọc Rồng

Bên kia, Nguyễn Trung Kiên toàn thân lảo đảo như người sắp ngã, ánh mắt khiếp hãi nhìn về phía Mộ Dung Thiên, âm thanh mang theo vẻ không thể tin được thều thào:

“ Không … không thể nào…!? Ngay cả Ám Long tiền bối cũng thất bại. Chẳng lẽ, không ai có thể cản được được hắn sao?”

Nhìn Mộ Dung Thiên sống sờ sờ trước mặt mình, Nguyễn Trung Kiên dù không chứng kiến Ám Long bị thương nặng, đang hôn mê bất tỉnh thì cũng hiểu ra: Ám Long thua. Điều này khiến ông khiếp sợ, nhưng nhiều hơn là tuyệt vọng

Ám Long là người mạnh nhất ở đây. Ngay đến cả Ám Long cũng bị Mộ Dung Thiên đánh bại. Thì hỏi ai có thể cản hắn thực hiện nghi thức phục sinh

Nhìn đối phương bắt đầu niệm chú, Nguyễn Trung Kiên trắng bệch, trong mắt sợ hãi, tuyệt vọng,… sau đó đổi thành kiên định

“ Cấm Thuật: Long Hồn Phụ Thể”

Nguyễn Trung Kiên ở trên không, dùng tốc độ nhanh nhất kết ấn. Sau đó, gầm lên một tiếng

“ Kiên. .. Không được thực hiện Cấm thuật đó”

Nghe tiếng gầm của Trung Kiên. Hoàng Trung cùng Thành Phát biến sắc hô lớn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bắn về phía Nguyễn Trung Kiên, ý đồ ngăn cản ông.

Thế nhưng, tất cả đều đã không kịp. Nguyễn Trung Kiên đã hoàn toàn kết ấn thành công. Lập tức, từ ngực ông, một cách cửa màu đen mở ra. Một con rồng phương đông màu đen từ bên trong cánh cửa bay lên cao

- Grào

Một tiếng long ngâm từ miệng rồng phát ra. Hắc Long uốn lượn thân mình trên không rồi như một mũi tên bắn về phía Nguyễn Trung Kiên phía dưới

- Xoẹt

Lập tức, Hắc Long đi xuyên qua cơ thể Nguyễn Trung Kiên, cùng ông hoàn toàn dung hợp làm một.

Vẫn là một người đàn ông bốn mươi mặc chiến giáp. Chỉ có điều, thân thể ông được bao bọc bởi một lớp hắc khí kì lạ, và đặc biệt hơn, Nguyễn Trung Kiên hoàn toàn đứng lơ lửng trên trời mà không cần tới linh dực. Thực lực , trong nháy mắt tăng lên Độ Không Cảnh

Thi triển xong cấm thuật, Nguyễn Trung Kiên không nói không rằng lập tức tiêu thất. Chỉ trong tích tắc liền xuất hiện phía trên Mộ Dung Thiên, hai tay cầm đao dơ lên không, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Mộ Dung Thiên gầm lên:

“ Chết đi. Đao Trảm Tinh Không”

Thế nhưng, chưa kịp thi triển ra một chiêu này. Thì một cảnh tượng diễn ra khiến ông sững sờ, ngơ ngác đứng đó. Không chỉ ông, mà kể cả Quang Trung cùng với Thành Phát cũng khó tin nhìn những gì diễn ra trước mặt,

Vậy, trước mặt bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Chương sau sẽ rõ :D


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.