Thực ra làm miến cũng không khó, chỉ cần có kiên nhẫn và sức lực. Hai thứ này Phương Trí Viễn và Lưu Trang đều không thiếu. Tuy chuyện khoai lang lại thành chuyện cười, nhưng việc làm miến vẫn tiến triển rất thuận lợi. Trước khi trở về, Lưu a ma đã dùng miến làm được miến xào gà và miến tiết vịt mà Phương Trí Viễn nói. Tuy Phương Trí Viễn không quá thích, nhưng Lưu Trang ngược lại lại rất thích.
Lưu a ma cũng thích ăn, chỉ là hai sọt khoai lang nhìn thì nhiều nhưng cũng không làm ra được bao nhiêu. Lưu a ma còn thận trọng để lại một nửa cho bọn Phương Tằng. Nhân lúc đẹp trời, Phương Trí Viễn và Lưu Trang liền mang mì và miến đến cho Phương Tằng. Trong lòng Phương Trí Viễn còn có ý định, vừa lúc tìm Phương Tằng thương lượng.
Mà bên này, Phương Tằng cũng tìm thời gian bàn bạc với Trần Nghiễn. Trần Nghiễn tuy thỉnh thoảng sẽ chỉnh Phương Tằng, nhưng Phương Tằng là đệ phu của anh, anh không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, có việc thì vẫn giúp đỡ nhiệt tình. Dù sao Phương Tằng sống tốt thì đệ đệ và cháu anh mới tốt, nhà mẹ đẻ giúp nhiều đến đâu cũng chỉ có hạn, phần lớn là phải dựa vào bản thân.
Vậy nên Phương Tằng tìm anh nói chuyện, anh rất nghiêm túc dẫn Phương Tằng đến thư phòng. Trần Nghiễn cũng không phải không biết, phía nam ra chuyện, không cần chưởng quầy Trần nói thì anh cũng hiểu, chè của Phương Tằng không nên xuất hiện. Đừng nhìn anh là quan cửu phẩm, lợi nhuận của chè anh cũng không lo nổi.
Phương Tằng vào thư phòng, mở miệng trước: “Đại ca, trưng binh lần này huấn luyện ở bản địa hay phải đến phía nam”
Trần Nghiễn là quan, chuyện này anh biết, nói: “Ý của triều đình là tụ tập người trước, đợi huấn luyện một hai năm rồi khai chiến. Nhưng binh đều là người mới, triều đình cũng sẽ không để họ ở tiền tuyến, chỉ làm nấu cơm, chuyển đồ. Nếu đánh thật thì binh địa phương như chỗ chúng ta cũng không được vài hiệp.”
Phương Tằng nghe, an tâm, nói với Trần Nghiễn: “Đại ca, huynh cũng biết chè nhà đệ một hai năm nữa cũng không thể bán. Nếu đánh trận, rối loạn thì còn không biết lúc nào mới xong. Tuy nhà có cửa hàng có ruộng, nhưng đệ nghĩ nhân lúc còn trẻ, lại làm thêm vài năm, kiếm thêm chút tiền cho con cháu.”
Hàng năm Phương Tằng để cho Trần Nghiễn không ít chè, tuy chè bên ngoài luôn tăng giá nhưng phần Trần Nghiễn không chỉ chất lượng tốt nhất mà giá cũng chưa từng thay đổi. Nếu không phải Trần Nghiễn còn tặng đồng nghiệp thì riêng chè của Phương Tằng đã đủ cho anh uống.
Trần Nghiễn nghe, ngẫm nghĩ nói: “Trấn trên nhìn như vậy, nhưng tửu lâu như của nhị thúc, ngoài chuẩn bị, tiền vốn thì cũng chỉ hơn nghìn lượng bạc. Thực ra, theo ý ta thì vẫn là buôn đường dài mới có tiền. Làm một chuyến, nếu tốt thì có thể kiếm được mấy trăm lượng. Giờ sắp đánh nhau, hàng hóa chắc chắn đắt, chỉ sợ kiếm được càng nhiều.
Phương Tằng cũng có ý này, nói: “Đệ cũng nghĩ như vậy. Nhị thúc nói thúc ấy quen biết vài người buôn phía tây. Đệ nghĩ đại ca không phải là sắp mang binh đi phía nam sao, đệ liền đi theo huynh mang hàng hóa về phía nam một chuyến, coi như luyện tập, lại mua vài thứ ở phía nam, mang đến phía tây. Như vậy giá càng cao, hơn nữa, đệ thấy nếu không bán được ở phía tây thì lại mang về, đệ cũng có thể bán được, sẽ không bị lỗ. Đợi đến lúc đi phía tây thì cũng coi như có kinh nghiệm.”
Trần Nghiễn nhìn Phương Tằng, biết Phương Tằng không thích nhờ hết vào người ngoài, nói: “Cũng được, tơ lụa phía nam rẻ hơn ở đây. Hơn nữa, ngươi đi cùng chúng ta, có quan binh mở đường cũng sẽ không có bọn mù nào dám gây rối. Ta còn quen biết vài người ở phía tây, không làm bộ khoái thì cũng là nha dịch, đến lúc đó ta gửi thư cho bọn họ, nhờ bọn họ để ý ngươi.”
Phương Tằng vội vàng nói với Trần Nghiễn: “Vậy thì cảm ơn đại ca. Lúc nào bọn huynh đi, để đệ chuẩn bị để đi theo.”
Trần Nghiễn cười nói: “Chỉ một hai tháng nữa thôi, có lẽ không kịp về ăn tết. Nếu không thì ngươi để A Mặc ở lại nhà ta. Không thì một mình đệ ấy chăm con ta không yên tâm. Có a ma và ca ma, đệ ấy chăm Tiểu Đoàn Tử cũng thoải mái hơn. Đúng rồi, nếu ngươi đi mà dẫn cả cháu ngoại đi thì cũng đừng bảo phu lang và ma ma nó về, đến nhà ta mà ở, đỡ mấy hán tử chúng ta đi, cả nhà lại yên yên ắng ắng. Người nhiều, có chuyện nói thì cũng đỡ lo nghĩ.”
Trần Nghiễn nói đến nói đi cũng chỉ là hy vọng Phương Tằng để Trần Mặc ở lại Trần gia. Dù sao nếu Phương Tằng theo anh đến phía nam, Trần Mặc một mình nuôi con thì dù có nhà Phương Trí Viễn giúp đỡ cũng vẫn vất vả và cô đơn. Anh thương đệ đệ, vậy nên lo cho cả người dây mơ rễ má là Phương Trí Viễn.
Phương Tằng lại có ý khác, anh vốn định dẫn Phương Trí Viễn và Lưu Trang theo, dù sao thân thủ của Lưu Trang cũng không kém anh, còn khỏe hơn anh một chút, ba người họ lại thuê thêm vài người cũng được. Lần đầu đi phía nam, người nhà mình nhiều chút thì cũng đỡ lo.
Nhưng như vậy, chỉ còn Lưu a ma và Trần Mặc cùng Tiểu Đoàn Tử, Phương Tằng cũng không an tâm. Dù sao, vừa mới ầm ĩ trưng binh xong, trong thôn còn không biết thế nào. Lúc này nhà anh mà không có hán tử thì đúng là không được. Vậy nên Trần Nghiễn vừa nhắc tới, Phương Tằng ngẫm nghĩ, cũng được.
Phương Tằng nói với Trần Nghiễn: “Vậy cũng được, nhưng, đại ca, A Mặc theo đệ thì là người nhà đệ, không thể ăn không lấy không nhà huynh mãi. Hơn nữa, cho dù A Mặc là ca nhi nhà huynh, huynh trợ cấp, nhưng Lưu a ma lại không có quan hệ máu mủ với huynh, nếu bọn họ đến đây ở, trong lòng chắc chắn là không được tự nhiên. Đệ nghĩ, đệ gửi a ma hai mươi lượng bạc, nếu a ma không nhận thì đệ không thể để bọn A Mặc ở lại được.”
Phương Tằng đi lần này cũng phải mất ba bốn tháng, anh nghĩ một tháng trả năm lượng bạc tiền ăn, không nhiều cũng không ít. Trần gia đối tốt với nhà anh, nhưng anh không thể coi người ta là đồ ngốc. Dù sao Trần Mặc gả cho anh chứ không phải anh đến ở rể, cha ma huynh trưởng Trần Mặc thương Trần Mặc, nhưng anh cũng phải tỏ ý.
Trần Nghiễn biết bình thường hán tử đều không thích phu lang ở lại nhà mẹ đẻ, như vậy khác gì nói mình không giỏi giang, phu lang và con mình phải nhờ nhà mẹ đẻ nuôi. Anh thương đệ đệ, chứ không phải muốn đệ đệ và Phương Tằng cãi nhau, vừa nãy nói ra sợ Phương Tằng không vui, giờ Phương Tằng nói trả tiền, anh cũng không ngăn cản.
Mà bên này, Phương Trí Viễn và Lưu Trang cầm miến kích động đến Trần gia. Trần a ma mở cửa, thấy là Phương Trí Viễn và Lưu Trang, trong gùi còn có đồ vật ông chưa từng thấy, vội vàng tiếp đón hai người vào cửa, nói: “A Viễn, A Trang, giữa trưa nắng gắt, các cháu có nóng không, mau mau nghỉ ngơi.”
Trần Nghiễn gia cũng ở nhà, đi nhanh vào phòng rót nước chè cho hai người. Lúc này Tiểu Đoàn Tử đã có thể nghiêng ngả đi vài bước, đang được Trần Mặc đỡ đi từng bước từng bước, thấy Phương Trí Viễn và Lưu Trang vào phong, hưng phấn kêu “a,a,a”.
Lưu Trang rất thích Tiểu Đoàn Tử, còn mang cho Tiểu Đoàn Tử bánh bột ngô mềm mà Lưu a ma làm theo lời Phương Trí Viễn. Thực ra là bánh ngọt không quá chuẩn, vì không có lò nướng nên cũng không mềm như vậy, nhưng cũng rất thơm ngọt ngon miệng.
Lưu Trang vội vàng lấy bánh mềm từ trong gùi ra, cầm một miếng để vào tay Tiểu Đoàn Tử, còn lại thì đưa cho Trần a ma: “Trần a ma, đây là điểm tâm ma ma cháu làm, mềm lắm ạ, ma ma dặn cháu mang đến cho mọi người nếm thử.”
Trần a ma nhận lấy, cười nói: “Ôi, cháu xem xem, đến chỗ ông còn mang đồ cho ông, khách khí quá. Lần tới không được thế nữa, nhưng mà tay nghề của ma ma cháu đúng là tốt quá, hâm mộ không bằng. Cữu cữu cữu ma các cháu cứ nhớ mãi thôi, thường xuyên cằn nhằn bên tai ông này.”
Phương Trí Viễn lấy miến ở trong gùi ra, nói với Trần a ma: “Ma ma, cháu mới mày mò ra món mới, không nhiều lắm, mang đến cho mọi người nếm thử.”
Trần a ma vốn đã tò mò, bây giờ Phương Trí Viễn nói là món ăn mới, ông dùng tay sờ sờ, hỏi Phương Trí Viễn: “Thứ này giòn giòn cứng cứng, ăn thế nào Ông chưa từng thấy bao giờ, A Viễn, cháu nói cho ma ma nghe xem.”
Phương Trí Viễn nói: “Nếu muốn nấu, trước khi nấu thì ngâm vào nước lạnh một lúc, nó mềm ra là được. Mấy món có nước như dưa chua xào thịt, gà hầm nấm thì có thể bỏ nó vào trong nước nấu lại. Nếu không thì có thể dùng tiết vịt, lòng vịt, canh vịt ăn chung. Đương nhiên cũng có thể kết hợp với những món khác, tùy ý ma ma.”*
*cấm hỏi OTZ
Nghe Phương Trí Viễn nói thế, Trần a ma cười: “Vậy thì tốt, buổi tối nay ông liền làm đậu chua thịt lợn, bỏ chút miến này thử xem. Nếu ăn ngon thì ông lại xin các cháu.”
Tiểu Đoàn Tử đang tuổi bỏ tất cả mọi thứ vào miệng, Lưu Trang cho bé một cái bánh mềm to bằng lòng bàn tay, mềm mềm ngọt ngọt, Tiểu Đoàn Tử liền nhét thẳng vào miệng, đến lúc Trần Mặc nhìn thấy, vội vàng bảo Tiểu Đoàn Tử nhả ra kẻo nghẹn.
Tiểu Đoàn Tử không nghe, cầm bánh mềm trên tay thật chặt, ai lấy cũng không cho, có lẽ là biết chỗ Lưu Trang còn có đồ ăn ngon, ôm cẳng chân Lưu Trang, hừ hừ, giống như muốn ôm, lại giống như muốn ăn. Lưu Trang ôm bé đứng lên, Tiểu Đoàn Tử cười hì hì, rất hưng phấn.
Trần Mặc hơi ghen tị nói: “Xem xem, bé con không lương tâm, thấy ca ma A Trang nhà nó liền để mặc a ma một bên. Bé cưng, theo ca ma A Trang của con đi, a ma không bế con nữa.”
Tiểu Đoàn Tử ỷ vào nhỏ tuổi, có thể nghe không hiểu, cười một nụ cười “vô xỉ” với a ma bé. Trần Mặc điểm điểm đầu bé, gọi “cục cưng, cục cưng”. Lúc này, Phương Tằng cũng đi tới, đúng lúc anh muốn tìm Phương Trí Viễn nói chuyện. Vì nhiều người nên Phương Tằng và Phương Trí Viễn sang phòng bên cạnh nói.
Phương Trí Viễn không giấu nổi chuyện, nói quyết định của mình trước: “Cữu cữu, con mày mò ra một loại đồ ăn, làm bằng khoai lang, nếu được thì chúng ta không bán chè thì cũng kiếm được chút tiền tiêu. Con nghĩ đưa cho chưởng quầy Trần xem xem, nếu bán được thì mở cửa hàng ở trấn trên, bán một ít sơn trân và miến. Như vậy thì hàng năm cũng kiếm được vài đồng.”
Phương Tằng nghe thế, nói: “Hổ tử, ý của con không tồi, sau này, cữu cữu lớn tuổi, cữu cũng mở cửa hàng ở trấn trên, không mong được nhiều tiền mà chỉ mong chắc chắn. Nhưng bây giờ còn trẻ, cữu muốn đi đây đó. Bây giờ đại ca của cữu ma con phải hộ tống tân binh đến phía nam, cữu liền muốn theo huynh ấy đến phía nam xem xem, mang theo chút hàng hóa, con có đi cùng cữu không”
Phương Trí Viễn nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, con đương nhiên là theo cữu. Nhưng A Trang và ma ma đệ ấy thì sao Con không thể vừa thành thân liền bỏ đệ ấy lại, như vậy mấy ca nhi lắm chuyện trong thôn sẽ chê cười đệ ấy.”
Phương Tằng vừa nghe thế, nở nụ cười, nói với Phương Trí Viễn: “A Trang đi cùng con, còn Lưu a ma thì cữu đã nói với đại ca của cữu ma con rồi, đón Lưu a ma đến Trần gia ở cùng cữu ma con, con cũng đừng không thích, mỗi tháng cữu cữu trả Trần gia năm lượng bạc, như vậy cũng không phải là chúng ta ăn ở không. Con thấy thế có được không”
Phương Trí Viễn sợ Lưu a ma không muốn, nói với Phương Tằng: “Hay là như này, con về thương lượng với ma ma đã. Cữu cữu, cữu cứ chuẩn bị đồ đi, chỗ con còn có bốn năm trăm lượng, ngày mai con sẽ mang tới. Chúng ta cứ chuẩn bị trước, dù Lưu a ma có đến không thì con nhất định là đi cùng cữu. Nếu không để cữu đi một mình con không yên tâm. Cùng lắm thì để A Trang ở lại.”
Phương Tằng nghĩ cũng đúng, hai cậu cháu nói một lúc, xác định những thứ cần chuẩn bị xong liền đi ra ngoài. Phương Trí Viễn và Lưu Trang từ chối lời mời ăn cơm của Trần a ma, ra về sớm. Trần Mặc thấy Phương Tằng và Phương Trí Viễn nói một lúc lâu, lo lắng, tìm thời gian hỏi Phương Tằng: “A Tằng, mấy ngày nay thần sắc huynh không tốt, có chuyện gì sao”
Phương Tằng nghĩ anh sắp phải đi, liền nói cho Trần Mặc. Trần Mặc nghe, nhíu mày, mặc dù không muốn Phương Tằng đi đến nơi xa như phương nam, nhưng cũng biết Phương Tằng muốn tốt cho nhà mình, trong lòng anh ỉu xìu, nhưng cũng không nói gì.
Phương Tằng thấy thế, cũng không dễ chịu, nói với Trần Mặc: “A Mặc, đệ đừng lo lắng, lần này ta đi cùng đại ca, trên đường đi nhất định không có chuyện gì. Đợi ta mấy tháng, ta sẽ cố gắng về trước tết. Việc trong nhà đệ để ý một chút, nếu Lưu a ma đến đây làm bạn với đệ thì tốt. Đệ cùng Tiểu Đoàn Tử phải vui vẻ, ta nhất định để đệ được sống đầy đủ.”
Trần Mặc nói với Phương Tằng: “A Tằng, ta sẽ chăm sóc bản thân. Huynh yên tâm đi, huynh đi ta không ngăn, nhưng nhất định phải bình an trở về. Ta không cầu đại phú đại quý, chỉ cần huynh bình yên đã là mỹ mãn rồi.”
**
Zổ: tui mới đọc xong bộ XV chi viễn sơn trà nông, chủ thụ, xuyên việt, chủng điền. thụ xuyên vào thứ trưởng tử, bị bắt gả xung hỉ cho anh công đi lính chục năm chưa về ở trong núi. Anh công là đại tướng quân, nhưng từ quan về quê, về đến nhà thì lòi ra một “cô vợ”. Hai vợ chồng liền bắt đầu trồng chè trồng thuốc, làm giàu các kiểu. Đọc cũng hay, buồn cười, các nv phụ thú vị lắm.