Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 67: Tân hôn




*sẵn sàng chưa các cưng (*´▽`*) ~ cân nhắc trước khi đọc nha ~ *

Lưu Trang chậm rãi đi theo Lâm Tín gia, Phương Trí Viễn lại kéo tay Lưu Trang đến trước mặt Lưu a ma, trong mắt Lưu Trang ánh lên sự cảm kích. Phương Trí Viễn và Lưu Trang quỳ xuống, nói với Lưu a ma: “Ma ma, con nhất định sẽ đối xử tốt với A Trang, ông yên tâm giao A Trang cho con đi. Ma ma, ông phải tự bảo trọng, chờ chúng con đến đón ông, để con và A Trang được biểu hiện hiếu tâm.” Nói xong, Phương Trí Viễn cùng Lưu Trang dập đầu về phía Lưu a ma.

Mắt Lưu a ma rưng rưng, kích động nâng Phương Trí Viễn và Lưu Trang dậy, nói với Phương Trí Viễn: “Con ngoan, A Trang là đứa bé tốt, sau này nếu có chỗ nào không phải thì con tha thứ phần nào. Nó là đứa mặt lạnh tâm thiện, đối tốt với người khác cũng không bao giờ nói. Con luôn bảo vệ nó, ma ma biết, sau này ma ma liền giao A Trang cho con.” Nói, Lưu a ma đặt tay Lưu Trang vào tay Phương Trí Viễn.

Phương Trí Viễn và Lưu Trang nhìn nhau, trong mắt đều là ăn ý. Vì Lưu Trang không có cha hay huynh đệ nên cậu liền tự mình ra ngoài. Lưu a ma đưa cậu ra tới cửa, nhìn Lưu Trang vào kiệu hoa, lau lau khóe mắt, yên lặng nhìn theo kiệu hoa đưa Lưu Trang đi càng lúc càng xa.

Kiệu hoa là kiệu lớn tám người khiêng, người Lưu gia thôn ra xem, bàn tán xôn xao, cực kì hâm mộ Lưu Trang xuất giá long trọng, nhất là trong của hồi môn mà Lưu a ma cho Lưu Trang thế nhưng có ruộng và cửa hàng. Tuy không biết cửa hàng loại nào nhưng mọi người đều biết ít nhất cũng phải tám mươi một trăm lượng.

Nghĩ như thế, mấy người ma ma trước kia ghét bỏ Lưu Trang liền hối hận, bọn họ thấy Lưu Trang không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, cũng không ngờ Lưu a ma có của cải nhiều thế, một cửa hàng này biết bao nhiêu bạc, còn thực dụng hơn mấy nhà mẹ đẻ nhìn mà không giúp nhiều.

Đồng thời cũng có người nghĩ, khó trách Phương Trí Viễn nguyện ý cưới Lưu Trang, đồ cưới dày như thế, lại không có nhà mẹ đẻ liên lụy. Xem ra trước kia bọn họ vẫn xem thường Phương gia, thân gia tùy tiện kết thân cũng đều là nhà có của.

Phương Trí Viễn mặc kệ người khác nghĩ thế nào, đây là lần thành thân đầu tiên của cả hai đời hắn, cảm giác trong lòng không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ là nhìn Lưu Trang ngồi trong kiệu hoa phía sau mình, Phương Trí Viễn thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay hắn sẽ cùng người hắn yêu tuyên bố với thế gian rằng hai người là danh chính ngôn thuận, ông trời tác hợp.

Phương Trí Viễn hưng phấn cưỡi la, vui vẻ trên mặt chỉ sợ chỉ cần là người thì đều có thể cảm nhận được.

Phương Trí Viễn cũng không phát hiện, cách bọn hắn không xa có một người đang đứng, y nhìn Phương Trí Viễn cưỡi la, theo sau là kiệu lớn tám người khiêng, kèn trống đi về Lâm gia thôn. Trên mặt người này là phức tạp, ảo não, tức giận, nếu Phương Trí Viễn nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra người này chính là cha ruột của hắn, Lý Phú.

Phương Tằng đã chờ ở nhà, theo lý mà nói thì anh là cữu cữu của Phương Trí Viễn, không làm được người chứng hôn, nhưng anh là cha nuôi của Phương Trí Viễn thì lại có thể danh chính ngôn thuận mà làm. Trần Mặc tiếp đón ca nhi, còn phải lo lắng chuyện trong bếp, thật đúng là hận không thể phân thân.

Kiệu hoa của Phương Trí Viễn vừa đến, Trần Mặc và Lâm Thành gia liền bưng trà đường cho bọn hắn. Lưu Trang cũng biết tập tục này, cầm lấy bát, mấy miếng liền ăn xong. Phương Trí Viễn không quá hứng thú với mứt táo, thấy bát của Lưu Trang đã không liền lập tức đưa mứt táo phần mình qua. Lưu Trang liếc Phương Trí Viễn, thấy hắn cười lấy lòng cũng đành ăn hộ.

Phương Trí Viễn và Lưu Trang mời Phương Tằng đến lý đường, bên trong có bài vị của Phương Thăng. Phương Tằng đốt hương, nói với bài vị: “Ca, hôm nay là ngày đón dâu của Hổ tử, ca ở dưới đó nếu biết nhất định sẽ vui lắm đúng không. Huynh yên tâm, sau này đệ vẫn sẽ coi Hổ tử như con mình, chăm sóc cho nó.” Giọng nói của Phương Tằng dần khàn khàn.

Phương Trí Viễn và Lưu Trang cung kính quỳ xuống. Phương Trí Viễn nói trước: “A ma, hôm nay con đón dâu, từ nay đã là người lớn. Con sẽ sống tốt, hiếu thuận cữu cữu. A ma an nghỉ đi!”

Lưu Trang cũng nói: “Phương…. A ma, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho A Viễn, nếu con đã vào cửa nhà họ Phương thì nhất định sẽ làm phu lang tốt của Phương gia, hiếu thuận trưởng bối, từ ái vãn bối, nhất định sẽ sống hạnh phúc với A Viễn. A ma yên tâm đi!”

Nói xong hai người mỗi người cắm một nén hương.

Phương Tằng dẫn hai người ra ngoài, bắt đầu bái thiên địa.

Bái thiên địa xong, Lưu Trang bị đưa đến tân phòng, Phương Trí Viễn thì bị giữ lại chúc rượu. Cho dù Phương Trí Viễn mới mười lăm tuổi, nhưng trong mắt mọi người thành thân thì đã là người lớn, hơn nữa, ở đây mười lăm tuổi tuyệt đối là người lớn, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua Phương Trí Viễn.

Lúc này Phương Tằng liền phát huy tác dụng của cữu cữu, thay Phương Trí Viễn uống rượu. Chưa được nửa ngày, Phương Tằng đã say rượu, ngã xuống bàn, bỏ mình. Trần Mặc thấy thế, nhanh chóng đến dìu anh di, Trần Nghiễn nhìn đệ đệ nháy mắt với mình cũng đi tới thay Phương Trí Viễn chắn rượu.

Quả nhiên, quan lại đối với dân chúng nông thôn vẫn có uy lực, ít nhất Trần Nghiễn cũng chỉ uống đến đỏ mặt, không say bất tỉnh như Phương Tằng. Đây cũng là một trong những việc sau này Trần Nghiễn thường thường lấy ra cười nhạo Phương Tằng.

Dưới sự hộ giá hộ tống của hai người kia, Phương Trí Viễn chỉ uống mấy chén rượu. Kiếp trước hắn là tửu quỷ già đời, chút rượu ấy không đủ cho hắn nhét kẽ răng, không hề ảnh hưởng gì đến hắn. Đến lúc mọi người uống đến nằm la liệt, chỉ mình Phương Trí Viễn tỉnh táo, không hề say tí nào.

Cuối cùng là Phương Trí Viễn và Đại Tráng khiêng một đám về nhà. Bận rộn một lúc lâu, Phương Trí Viễn mới nghỉ ngơi. Ngẫm nghĩ, hắn đến phòng bếp lấy một chút đồ ăn, tuy hắn đã nhờ cữu ma mang đồ đến cho Lưu Trang ăn, nhưng đã qua lâu như vậy, không chừng Lưu Trang đã đói bụng.

Tân phòng chính là phòng ngủ của Phương Trí Viễn, chỉ cách phòng Phương Tằng vài bước nhưng hiệu quả cách âm rất tốt, ít nhất Phương Trí Viễn chưa từng nghe được tiếng gì của cữu cữu hắn. Hắn vào phòng, Lưu Trang đã rửa mặt chải đầu xong, cũng đã thay áo cưới, mặc áo ngủ.

Trong lòng Phương Trí Viễn có chút hoang mang rối loạn, hắn thầm mắng chính mình một tiếng: Không tiền đồ! Thế nhưng vẫn không khống chế được máu chảy càng lúc càng nhanh. Hắn đặt bát đũa lên bàn, nói với Lưu Trang: “A Trang, đệ đã no chưa Ta vừa lấy chút đồ ăn, đệ lại dùng chút đi.” Khi nói chuyện lại không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Trang.

Trong phòng chỉ có hai người, Phương Trí Viễn vừa tiến đến, mặt Lưu Trang cũng không tự chủ được mà nóng lên. Cậu nhớ tới hôm qua ma ma nói, mới biết được sinh bé con không phải hai người ngủ trên một cái giường là được, mà còn phải làm chuyện dụ người như vậy.

Lúc này, trong phòng tràn ngập bong bóng màu hồng phấn, Lưu Trang và Phương Trí Viễn đều không nói gì, không khí ái muội bao bọc lấy hai người, làm độ ấm xung quanh càng lúc càng cao. Cuối cùng vẫn là Lưu Trang nói trước: “A Viễn, đệ không đói, huynh ăn đi. Vừa nãy ở bên ngoài chắc huynh cũng chưa ăn được mấy.”

Phương Trí Viễn cũng hơi đói, nói với Lưu Trang: “A Trang, đệ tới cùng ăn với ta. Một mình ta ăn cũng buồn.” Lưu Trang nghĩ cũng đúng, liền đến cùng ăn với Phương Trí Viễn.

Hai người ăn uống xong, không biết nên làm gì. Phương Trí Viễn không ngừng tự động viên bản thân, nói với chính mình: Mày tốt xấu gì cũng là người từng xem nhiều “phim” như vậy, sao đến lúc dùng đao thật thương thật lại không có dũng khí, mày là thằng đàn ông, không thể mất mặt trước người trong lòng được.

Cổ vũ xong, hắn nói với Lưu Trang: “A Trang, không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi.” Nhưng nếu ngữ khí không khẩn trương, động tác không cương ngạnh như vậy thì có lẽ Lưu Trang sẽ thả lỏng hơn.

Lưu Trang nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, hai người liền bò đến trên giường. Hai người cùng nằm xuống, không ai nhúc nhích, nhưng tiếng hít thở bên tai lại rõ ràng nghe thấy. Tiếng thở nhanh như vậy làm lòng Phương Trí Viễn như có lửa cháy, hắn chậm rãi di chuyển tay mình, đặt vào trong tay Lưu Trang.

Lưu Trang cảm thấy cả người nóng lên, nhiệt khí Phương Trí Viễn hô hấp thổi tới tai cậu. Lần đầu tiên ở gần Phương Trí Viễn như vậy, cả người cậu đều không thoải mái, sức mạnh bình thường bây giờ lại không sử dụng nổi, Lưu Trang chỉ có thể không nhúc nhích, nằm im trên giường.

Phương Trí Viễn nhẹ nhàng tới gần Lưu Trang, nhìn lông mi xinh đẹp của Lưu Trang, chậm rãi chuyển xuống phía dưới. Hai người tựa vào rất gần, có thể rõ ràng nhìn thấy từng lỗ chân lông trên mặt người kia. Phương Trí Viễn nhìn trong mắt Lưu Trang tất cả đều là chính mình, trong lòng nóng lên, chậm rãi hôn lên môi Lưu Trang.

Cua đồng bò qua………………….

(=)))))))

Ngày hôm sau, Lưu Trang tỉnh rất sớm, nhớ tới hôm qua Phương Trí Viễn làm thế này lại thế nọ với mình, mặt cậu đỏ bừng, nhưng nghĩ đến bộ dáng ảo não của Phương Trí Viễn ở lần đầu tiên, Lưu Trang cảm giác thực ra như vậy cũng rất tốt.

Đương nhiên, nếu hôm qua A Viễn không làm nhiều lần như thế thì càng tốt hơn. Xoa xoa thắt lưng tê mỏi, Lưu Trang đỏ mặt lại cố tỏ ra trấn định nghĩ.

Mà Phương Trí Viễn cũng đang suy nghĩ, nhưng hắn không muốn đối mặt với Lưu Trang. Phải biết hắn đến từ ngàn năm sau, nhưng lần đầu tiên nhớ lại đều là nước mắt nha. Hắn cũng không ngờ chính mình sẽ không xong như vậy, tuy rằng sau đó hắn tức giận phấn đấu, nhất tuyết tiền sỉ (rửa sạch sỉ nhục)nhưng vẫn cảm thấy mất mặt với người trong lòng.

Phương Trí Viễn cũng chỉ nghĩ thế, nhưng hắn vẫn nhớ rõ buổi sáng hôm nay bọn họ còn phải kính trà cho cữu cữu, cữu ma mình. Theo lý mà nói thì A Trang nhà hắn còn phải rời giường nấu cơm, nhưng Phương Trí Viễn không nỡ để A Trang bị hắn hành đến hơn nửa đêm hôm qua còn phải mệt nhọc, hắn nghĩ mình nên dậy nấu cơm, tiện tay mát xa xho A Trang nhà hắn một lúc.

Lưu Trang vừa động Phương Trí Viễn liền nói: “A Trang, đệ đừng ngồi dậy. Ta dậy trước, hôm qua đệ ngủ muộn, ngủ thêm một lúc đi, lát nữa ta gọi đệ dậy kính trà cho cữu cữu, cữu ma. Đệ đừng dậy, ta đi đây.”

Lưu Trang sao có thể đồng ý, cậu không thể để đương gia nhà mình ngày đầu tiên sau thành thân đã phải vào bếp, nếu để trưởng bối biết sẽ mắng hai người bọn cậu. Tuy Phương Trí Viễn thương cậu, săn sóc cậu, trong lòng cậu ngọt ngào đồng thời càng thêm kiên định ý tưởng không thể gây phiền cho Phương Trí Viễn.

Lưu Trang nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn, huynh nghỉ ngơi thêm đi. Đệ làm xong cơm rồi huynh hãy dậy, hôm qua huynh cũng mệt rồi, cơ thể đệ rất tốt, không sao đâu.”

Phương Trí Viễn hơi 囧, lời A Trang nói với mình sao nghe giống lời trượng phu nói với thê tử thế Phương Trí Viễn vứt ý tưởng loạn thất bá tao ra khỏi đầu, tay chân lanh lẹ đứng dậy, đắp chăn kín người Lưu Trang, nói: “Không được, đệ nghỉ ngơi cho ta, ta đi làm bữa sáng. Đệ xem đệ kìa, mắt còn thâm quầng kia kìa, đừng có cậy mạnh. Lát nữa ta còn có thể về ngủ một giấc. Ngoan!”

Nói xong, cũng không để cho Lưu Trang có cơ hội nói chuyện, đi thẳng ra khỏi phòng. Lưu Trang nhìn, trong lòng ấm áp ngọt ngào. Mà Phương Trí Viễn đi ra khỏi phòng, đang chuẩn bị tinh thần trổ tài làm điểm tâm, không ngờ cữu cữu nhà hắn đã làm xong xuôi, thấy Phương Trí Viễn đi ra, nở một nụ cười hiểu rõ với hắn, nói: “Hổ tử, giỏi lắm, rất có phong phạm của cữu cữu ta. Phải biết thương phu lang, nhưng mà con phải dậy sớm hơn, nếu không, chờ con làm xong điểm tâm thì bọn cữu đã đói ùng ục rồi.” Nói xong còn cố tình khoe khoang, đưa qua đưa lại bữa sáng trên tay mà mình vừa làm xong.

Phương Trí Viễn phun tào trong lòng: Cữu cữu, chẳng lẽ cữu quên là một năm nay cháu ngoại cữu là con đây là công thần làm bữa sáng sao. Ai là người mà mỗi sáng thấy thái dương mới mở mắt, trong mắt còn có gỉ đến bếp lấy đồ ăn có sẵn, còn tranh công trước mặt cữu ma Thật đúng là không nói nổi.

Nhưng nể việc cữu cữu hắn đã làm xong bữa sáng, Phương Trí Viễn sáng suốt không nói gì. Lưu Trang dậy sau Phương Trí Viễn, vào bếp liền thấy Phương Tằng, vội vàng chào: “Cữu cữu!”

Phương Tằng vui tươi hớn hở nói: “A Trang, con dậy sớm thế, sao không ngủ thêm lúc nữa Nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, ai dậy sớm thì người đó nấu cơm. Sau này nha, nếu Hổ tử dậy sớm nấu cơm thì con cũng đừng ngăn cản, phải cho nó cơ hội tích cực biểu hiện chứ.”

Phương Trí Viễn nhìn Phương Tằng đang cười tủm tỉm, trong lòng nghĩ, cữu cữu, cữu có cần phải trắng trợn thế không.

Lưu Trang thì nói: “Cữu cữu, con biết ạ.” Rất là tôn kính hữu lễ.

Phương Trí Viễn có chút ghen tị, đúng lúc này Trần Mặc cũng đi vào, Lưu Trang vội vàng chào: “Cữu ma!”

Trần Mặc vốn rất thân thiết với Lưu Trang, bây giờ thành người một nhà tất nhiên là càng thân hơn. Anh đưa quà gặp mặt mà anh chuẩn bị cho Lưu Trang, Lưu Trang muốn từ chối, Phương Trí Viễn nhanh chóng nói: “A Trang, đệ xem cữu ma đối tốt với đệ thế, đệ mau nhận lấy, đây là tâm ý của trưởng bối.” Quay đầu lại, Phương Trí Viễn hỏi Phương Tằng: “Cữu cữu, lễ vật phần con đâu”

Phương Tằng cười mắng: “Chỉ có trưởng bối tặng lễ, có ai lại đòi như con không hả. Được rồi, được rồi, may mà cữu cữu ta đây biết tính của con, đã chuẩn bị trước, con chờ!” Nói xong cầm một hồng bào từ tay áo ra đưa cho Phương Trí Viễn.

Phương Trí Viễn cười hì hì nói với Phương Tằng: “Con cảm ơn cữu cữu.”

**

Zổ: thế nào các cưng (*´∇`*) ~ ăn thịt cua và thịt lừa có ngon hông ~ (*´∇`*)(*´∇`*)(*´∇`*)(*´∇`*)(*´∇`*)(*´∇`*)(*´∇`*)(*´∇`*)

Nói chung là các cưng có hận thì hận chính sách “từ cổ trở xuống không được miêu tả, nếu không cua đồng bò qua” chứ đừng có hận tôi à nha ~ Dù sao chúng ta cũng dự đoán được là bạn Phương lần đầu tiên là tiết sớm =))))), bản mất mặt quá nên sau đó làm rất nhiều lần để chứng tỏ bản thân bạn không bị..sớm mà chỉ là lần đầu tiên nên thế thôi ~ Với lại hình như đây là chương duy nhất có hôn thì phải ~

Để đền bù, tôi xin edit bừa đoạn tiểu kịch trường H của bạn Vương Tạ và Yến Hoa trong truyện [ Phương Thảo mịch thiên nhai ] của tác giả: Nguyệt quang thuyền:

Bốn mắt nhìn nhau, đều thấy một ngọn lửa đang thiêu đốt trong mắt lẫn nhau. Hai người gần như đồng thời lao vào đối phương, môi dán môi, đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, nhanh nhẹn cùng múa trong một tấc vuông mềm mại ôn nhuận.

Sau khi trao nhau một nụ hôn cơ hồ là dài đằng đẵng, Vương Tạ rời khỏi môi Yến Hoa, một đường đi xuống, nhẹ nhàng cắn cắn cằm, hầu kết, cổ, địa phương từ cổ trở xuống không thể miêu tả, địa phương từ cổ trở xuống không thể miêu tả, địa phương từ cổ trở xuống không thể miêu tả cùng với địa phương từ cổ trở xuống không thể miêu tả …. của đối phương.

Vương Tạ dùng địa phương từ cổ trở xuống không thể miêu tả lúc nhẹ lúc nặng cọ xát địa phương từ cổ trở xuống không thể miêu tả của Yến Hoa, địa phương từ cổ trở xuống không thể miêu tả này liền hiện ra nhan sắc không thể miêu tả nếu không sẽ bị khóa văn, triển lãm ra trạng thái không thể miêu tử nếu không sẽ bị khóa văn, tiến hành động tác không thể miêu tả nếu không sẽ bị khóa văn x n.

“Huynh…” Yến Hoa thở dốc một tiếng, địa phương từ cổ trở xuống không thể miêu tả phát sinh tình tiết không thể miêu tả nếu không sẽ bị khóa văn, hắn cảm thấy vừa quen thuộc lại kinh hãi, thế nhưng thứ đang tiến hành động tác không thể miêu tả nếu không sẽ bị khóa văn ở địa phương từ cổ trở xuống không thể miêu tả của hắn là bộ vị từ cổ trở xuống không thể miêu tả của Vương Tạ, vậy nên hắn thấy xấu hổ nhưng lại thập phần sung sướng, người này rốt cuộc hoàn toàn thuộc về hắn.

=))))))) rút gọn sang ver. Việt:

Bốn mắt nhìn nhau, đều thấy một ngọn lửa đang thiêu đốt trong mắt lẫn nhau. Hai người gần như đồng thời lao vào đối phương, môi dán môi, đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, nhanh nhẹn cùng múa trong một tấc vuông mềm mại ôn nhuận.

Sau khi trao nhau một nụ hôn cơ hồ là dài đằng đẵng, Vương Tạ rời khỏi môi Yến Hoa, một đường đi xuống, nhẹ nhàng cắn cắn cằm, hầu kết, cổ, “ấy”, “ấy”, “ấy” cùng với “ấy”…của đối phương.

Vương Tạ dùng “ấy” lúc nhẹ lúc nhẹ cọ xát “ấy” của Yến Hoa, “ấy” này liền hiện ra màu “ấy”, triển lãm trạng thái “ấy”, tiến hành động tác “ấy” x n.

“Huynh…” Yến Hoa thở dốc một tiếng, “ấy” phát sinh tình tiết ấy, hắn cảm thấy vừa quen thuộc lại kinh hãi, thế nhưng thứ đang tiến hành động tác “ấy” ở chỗ “ấy” của hắn là bộ vị “ấy” của Vương Tạ, vậy nên hắn thấy xấu hổ nhưng lại thập phần sung sướng, người này rốt cuộc hoàn toàn thuộc về hắn.

Há há há há há há há há há há

Lâu lắm không lừa ai xúc động v ~

Thôi, chào thân ái các đồng chí, tôi lặn tiếp đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.