Trần a ma ở nhà chơi với Tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử tuy mới biết ngồi nhưng cũng rất khiến Trần a ma yêu thương. Tiểu Đoàn Tử chảy nước miếng, Trần Nghiễn gia múc canh trứng gà đút cho bé, thấy Tiểu Đoàn Tử ăn ngon lành, anh nói với Trần Mặc: “Khẩu vị này lại giống Tam Mao nhà huynh, không kiêng ăn, xem cánh tay, bắp chân này, rất khỏe.”
Trần Mặc nghe thế, ôn nhu cười nói: “Ca ma, nếu Tiểu Đoàn Tử có thể thông minh lanh lợi như Tam Mao thì đệ đã thỏa mãn rồi. Nghe a ma nói, Tam Mao rất được tiên sinh ở tư thục khen ngợi, sau này không chừng nhà ta lại có thể có thư sinh.”
Trần Nghiễn gia nghe Trần Mặc nói, trong mắt ánh lên hãnh hiện, nhưng tay vẫn cẩn thận lau canh trứng gà dính bên mép Tiểu Đoàn Tử. Lúc Phương Tằng và Phương Trí Viễn trở về, Trần a ma đã nấu xong cơm từ lâu.
Bọn Phương Tằng vốn định ăn xong cơm sẽ về, không ngờ đang ăn thì Trần Nghiễn về nhà, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt. Trần a ma thấy con cả nhà mình về lúc giữa trưa, hơi giật mình, vội vàng đi ra hỏi: “Con à, sao con lại về canh giờ này Có phải là có chuyện gì không” Nói, đầy mặt lo lắng.
Trần Nghiễn cười với Trần a ma, nói: “Không sao ạ, chỉ là uống rượu với đồng nghiệp cũ, đầu hơi choáng nên về sớm nghỉ ngơi.”
Trần a ma tất nhiên là không tin, con ông ông biết, không có chuyện thì sẽ không về lúc giữa trưa. Nhưng Trần Nghiễn không muốn nói, Trần a ma cũng sẽ không hỏi lại. Trần Mặc thì đi nhanh ra chào hỏi anh, Trần Nghiễn đã lâu không gặp Trần Mặc, nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử trên tay Trần Mặc liền lập tức bước tới ôm lấy bé.
Anh cười nói với Trần Mặc: “A Mặc, đệ về rồi. Sao lại chỉ có mình đệ Phương Tằng không đi cùng” Nói, khẩu khí liền có chút không tốt.
Trần Mặc đáp: “Ca, A Tằng đang ở trong phòng ăn cơm, hôm nay một nhà bốn người bọn đệ đều đến đây. Ca, đệ thấy sắc mặt huynh không tốt, sao thế ạ, gặp chuyện gì khó sao” Trần Mặc quan tâm nhìn Trần Nghiễn.
Trần Nghiễn ôm Tiểu Đoàn Tử, đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Thôi, vào nhà rồi nói. Đúng lúc huynh cũng có chuyện muốn nói với mấy đứa.” Tiểu Đoàn Tử không hề sợ người lạ, cười ha hả muốn kéo tóc Trần Nghiễn, Trần Nghiễn vừa không chú ý đã để bé nắm được tóc.
Trần Mặc vội vàng tiến đến muốn kéo tóc trong tay Tiểu Đoàn Tử ra, nhưng Tiểu Đoàn Tử không bằng lòng, nhất định không thả ra. Trần Mặc vốn định kéo ra, kết quả Tiểu Đoàn Tử mếu máo muốn rơi nước mắt. Trần Nghiễn ngẫm nghĩ cũng thấy chỉ là chuyện nhỏ, không phải là cho cháu ngoại kéo mấy sợi tóc sao, dù sao nơi này cũng không có người ngoài, liền ngăn cản Trần Mặc, bảo anh mặc kệ. Trần Nghiễn vui vẻ ôm Tiểu Đoàn Tử, để mặc bé tạo hình đầu tóc cho mình.
Cho nên, Phương Tằng đang vô cùng nghiêm túc chờ đại cữu huynh của mình đi vào, liền thấy Tiểu Đoàn Tử nhà mình đang kéo tóc đại cữu huynh cười đến vô tâm vô phế được đại cữu huynh bế vào. Nhìn cái ổ gà trên đầu Trần Nghiễn, trong lòng Phương Tằng liền có chút đắc ý, quả nhiên Tiểu Đoàn Tử nhà mình biết thương cha, biết cha nó hay bị cữu cữu bắt nạt nên giúp cha nó xả giận đây mà.
Vậy nhưng Phương Tằng cũng không biểu hiện ra ngoài, còn vội vàng đứng lên đi đến đón Tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử không vui, bé đang chơi cao hứng, dù là mặt mũi cha ruột cũng không nể, ở trên người Trần Nghiễn không buông tay, cho Phương Tằng ngắm một cái mông nhỏ, chui đầu vào ngực Trần Nghiễn, không cho cha bé xem dù chỉ là nửa gương mặt.
Trần Nghiễn có chút đắc ý nhìn Phương Tằng, mắt như đang nói: “Xem đi xem đi, ta làm cữu cữu còn được hoan nghênh hơn ông cha là ngươi.” Cao hứng hôn trán Tiểu Đoàn Tử.
Phương Tằng bất đắc dĩ đành phải lùi ra, cuối cùng, Tiểu Đoàn Tử vô cùng vui vẻ ngồi trong lòng Trần Nghiễn nghịch tóc của anh. Phương Trí Viễn thấy Trần Nghiễn, chào: “Đại bá!”
Trần Nghiễn vốn rất nhẹ nhàng với Phương Trí Viễn, hôm nay cũng không ngoại lệ, thân mật nói với Phương Trí Viễn mấy câu. Nước chè được mang lên, Trần Nghiễn thấy mọi người đông đủ, liền đưa Tiểu Đoàn Tử đã hơi buồn ngủ cho Trần Mặc.
Phương Tằng thấy hành động của Trần Nghiễn, biết Trần Nghiễn có chuyện muốn nói. Quả nhiên, Trần Nghiễn nói với Phương Tằng: “Hôm nay ta uống rượu với đồng nghiệp cũ, bọn họ nói có khả năng sáu tháng cuối năm nay triều đình sẽ phát binh đánh Man Tộc. Mà hiện nay quốc thái dân an đã nhiều năm, quân đội đã sớm lơi lỏng, cho nên triều đình có khả năng sẽ trưng binh trong dân chúng.”
“Trưng binh” Phương Tằng kinh ngạc nói. Mọi người cũng bị tin tức này dọa sợ, Trần Nghiễn gia lập tức nói: “Cha bọn nhỏ, vậy huynh có phải ra tiền tuyến không Phải làm sao bây giờ Nhiều năm như vậy thiên hạ không phải thái thái bình bình sao, sao tự nhiên lại đánh Man Tộc. Man Tộc đều dũng mãnh thiện chiến, năm đó triều đình đánh nhiều năm như vậy cũng chỉ là đánh cho bọn họ lùi xa một chút. Bây giờ chủ động phát binh là muốn đánh như thế nào chứ.”
Trần Nghiễn là tuần kiểm tư, là võ tướng đúng nghĩa. Nếu đánh trận, đứng mũi chịu sào xông pha chiến đấu chính là anh, Trần Nghiễn gia không lo mới là lạ. Dù sao Man Tộc uy danh hiển hách, truyền thuyết trong dân gian nói là đám người mọi rợ kia có thể ăn thịt người sống, uống máu người, không phải là người mà bọn họ có thể đối phó.
Trần Nghiễn nói với phu lang nhà mình: “Ta không sao, tuy triều đình muốn phát binh nhưng cũng không thể không no an nguy ở các nơi. Tuần Kiểm tư bình thường đều là vũ lực bản địa, bảo vệ hương dân, giám sát nha môn thì còn được, chứ nếu động vào đao thương thật, triều đình cũng biết là không thể trông cậy vào. Vậy nên triều đình mới hạ lệnh trưng binh, tuy giờ còn chưa hạ lệnh, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Trần Nghiễn gia nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là người nhà mình ra tiền tuyến cửu tử nhất sinh thì anh vẫn tương đối lý trí. Lúc này Phương Tằng mới mở miệng, hỏi Trần Nghiễn: “Đại ca, trưng binh là chinh dân binh hay như thế nào Có phải là giống lần trước, mỗi nhà mỗi hộ đều phải có người đi không Hay là có yêu cầu gì, huynh xem, nhà đệ có phải có người xuất binh không”
Trần Mặc cũng khẩn trương nhìn đại ca anh. Trần Nghiễn nói: “Theo ta thấy thì cũng gần như là ấn hộ trưng binh. Nhưng cũng là giống những lần trước, nhớ nơi này ba mươi năm trước cũng có một lần trưng binh, cha ta đi là đi lần ấy. Hình như là mỗi hộ có hai nam tử từ mười sáu đến bốn mươi lăm tuổi thì phải xuất một binh lính. Nhưng cũng có thể dùng bạc để nộp thay, ba mươi năm trước là ba mươi lượng một danh ngạch. Lần này thì ta cũng không biết, nhưng đến lúc trưng bình thì nhất định phải thông qua tay ta. Không nói đến chuyện ngươi và cháu ngươi đã phân hộ từ lâu thì dù có chưa phân ta cũng có thể cho qua một hai người.”
Phương Tằng nghe thế liền nói: “Nếu như thế thì đại ca cũng chỉ cần phụ trách trưng binh thôi, nhưng cũng coi như là chuyện khó. Việc này mà làm không khéo thì cẩn thận bị người oán thầm. Đều là hương lý hương thân, huynh đi trưng binh chỉ sợ sẽ bị làm khó. Nếu mà làm không tốt thì triều đình cũng sẽ không bỏ qua huynh.”
Trần Nghiễn cũng đang lo việc này. Anh xuất thân từ nông thôn, trưng binh thì dễ nhưng anh thì khó. Đến lúc đó, mấy người họ hàng làng xóm tìm đến cửa thì có thể giúp bao nhiêu người. Giúp người này lại không giúp người kia, tóm lại là cố hết sức không mích lòng. Nhưng lại không thể chối từ, nếu mà thật khoanh tay đứng nhìn thì sau này cũng đừng mong về thôn nữa.
Trần Nghiễn nói: “Còn không phải thế sao. Trưng binh là do triều đình hạ lệnh, ta chỉ là tiểu lâu la, nghe người sai phái. Nhưng đây là chuyện đắc tội người, ta không giống những người phía trên, ta sinh sống ở đây. Làm việc này nếu không nẻ mặt, về sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cũng khó nhìn mặt nhau. Nhưng ta người nhỏ, lời nhẹ, cũng không làm chủ được, đến lúc đó cũng không tránh bị trách móc được. Aiz, khó làm!”
Trần Nghiễn nói xong, mọi người cũng không nói gì nữa. Trần Nghiễn nghĩ đệ đệ nhà mình khó được về một lần, không thể để việc này làm mất vui, nói: “Thực ra cũng không sao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Tốt xấu gì ta cũng là quan nhỏ, chỉ nghe lệnh bề trên làm việc, hương lý hương thân có oán cũng không thể oán đến đầu ta. Đến lúc dó, cùng lắm thì ta bảo người bên dưới làm nhiều chút, mình thì trốn tránh nhàn hạ. Đúng rồi, Phương Tằng, Hổ tử cũng đang ở đây. Ta xem hôn sự của cháu ngoại ngươi nên làm sớm. Triều đình đã sắp trưng binh, đến lúc đó không khí chắc chắn khẩn trương, nếu các ngươi mà làm việc vui chỉ sợ sẽ chướng mắt người khác.”
Phương Tằng nghĩ cũng thấy đúng, nhìn Phương Trí Viễn xong quay sang hỏi Trần Nghiễn: “Đại ca, huynh thấy lệnh trưng binh lúc nào sẽ hạ Nếu chóng thì đệ về lập tức làm hôn sự cho Hổ tử. Nếu còn một thời gian thì đệ làm lớn một chút, dù sao cả đời Hổ tử cũng chỉ có một lần thành thân, làm qua loa cũng là thiệt thòi cho hai đứa nó.”
Trần Nghiễn ngẫm nghĩ nói: “Ta thấy chỉ khoảng hai ba tháng. Nhưng làm sớm hơn làm muộn, các ngươi tốt nhất là càng nhanh càng tốt. Ta vừa nghe Hổ tử nói các ngươi muốn xây xong nhà lại thành hôn, ta thấy nên làm tiệc rượu ở nhà ngươi trước, cho hai đứa cưới xong rồi xây nhà cũng không muộn. Cùng lắm thì sang năm cho phu phu chúng nó chuyển ra là được.”
Phương Tằng thấy cũng đúng, nhưng việc này còn phải bàn với Lưu gia. Nói chuyện với Trần Nghiễn thêm một lúc, Trần Mặc bế Tiểu Đoàn Tử đi tìm a ma mình, anh về là để chuẩn bị hôn lễ cho Phương Trí Viễn, đương nhiên là muốn thỉnh giáo a ma mình làm việc sao cho đẹp mặt đẹp mày mới được.
Phương Trí Viễn cũng ngồi bàng thính lời Trần Nghiễn. Hắn vốn định xây xong nhà, cưới xong liền đón Lưu a ma về, nhưng với tình huống hiện tại thì thành hôn trước mới là quan trọng nhất. Còn Lưu a ma, chờ hắn và A Trang có con, dùng danh nghĩa chăm A Trang và con thì vẫn có thể đón Lưu a ma về.
Buổi chiều, bốn người Phương gia liền vội vàng đánh xe la về. Tiểu Đoàn Tử cao hứng nhất, thu hoạch lần này của bé rất phong phú, đồ chơi cữu cữu đưa, đồ lót cữu ma làm, đồ ăn ma ma cho, vài cái túi cũng không đựng hết.
Phương Tằng ngồi trên xe cười nói với Trần Mặc: “Xem ra nhân duyên của Tiểu Đoàn Tử nhà ta còn tốt hơn hai người chúng ta. Hôm nay Tam Mao còn nhất định muốn Tiểu Đoàn Tử ở lại với nó, nói là muốn dạy chữ cho Tiểu Đoàn Tử. A Mặc, đệ nói xem, bé con này sao lại khiến người ta thích nhiều như vậy chứ.” Nói xong, mình liền cười trước.
Trần Mặc lại nói: “A Tằng, ta thấy chúng ta nên đến Lưu gia một chuyến, bàn chuyện của Hổ tử và A Trang. Ta vẫn thấy nên làm cho nhanh, nhỡ đâu trưng binh ngay thì Hổ tử và A Trang thành thân cũng không đông đủ. Dù sao lúc đó nhà ai còn có tâm tư uống rượu mừng nữa.”
Phương Tằng ngẫm cũng thấy đúng, nói với Phương Trí Viễn đang đánh xe: “Hổ tử, chúng ta về thẳng nhà Lưu a ma đi.”
Phương Trí Viễn vội vàng nói: “Cữu cữu, con biết. Hai người ngồi vững!” Phương Trí Viễn đã nghe được lời cữu ma hắn nói, cũng biết chuyện đến nhà Lưu Trang.
Lưu a ma và Lưu Trang đang ở nhà chuẩn bị đồ cưới. Tính cách Lưu a ma vốn nôn nóng, mấy ngày trước Phương Trí Viễn đã nói với ông, muốn thành thân với A Trang vào tháng chín này. Lưu a ma nghe đâu có không muốn, tuy còn mấy tháng mới đến tháng chín, nhưng Lưu a ma vẫn bắt tay chuẩn bị đồ cưới cho Lưu Trang.
Lúc Phương Trí Viễn đánh xe đến, Lưu a ma cũng không ngạc nhiên, thật sự là Phương Trí Viễn đã là khách quen nhà ông, đã không làm Lưu a ma kinh ngạc nổi. Đến lúc nhìn thấy Phương Tằng và Trần Mặc, Lưu a ma mới biết Phương gia có chuyện tìm đến ông.
Lưu a ma nhanh chóng mời khách vào nhà, bảo Lưu Trang đi ra tiếp đón. Lưu Trang pha nước đường cho Trần Mặc và Tiểu Đoàn Tử, nước chè cho Phương Tằng và Phương Trí Viễn. Hàn huyên một lúc, Phương Trí Viễn và Lưu Trang mang Tiểu Đoàn Tử ra khỏi phòng, để không gian cho mấy người lớn nói chuyện.
Lưu a ma không biết lí do Phương Tằng và Trần Mặc đến, vội vàng hỏi: “Phương đương gia, các cháu đến đây là có chuyện gì muốn nói với ta” Nói xong, nhìn nhìn Phương Tằng, lại nhìn nhìn Trần Mặc.
Phương Tằng nói: “Lưu a ma, hôm nay chúng cháu tới là để thương lượng với ông về hôn sự của A Trang và Hổ tử. Ông xem, hai đứa nó đã định thân nhiều năm rồi, cháu thấy tình cảm của chúng nó rất tốt nên định tháng này làm lễ thành thân cho hai đứa luôn. Không biết Lưu a ma có đồng ý không”
Lưu a ma sửng sốt, ông tất nhiên là muốn Lưu Trang sớm được gả cho Phương Trí Viễn, nhưng tháng này cũng chỉ còn một nửa, làm gả cưới cũng quá qua loa. Hơn nữa, Lưu a ma chỉ có một đứa cháu là Lưu Trang, đã chuẩn bị đồ cưới từ lâu cũng chỉ để Lưu Trang có thể gả cho long trọng.
Thành hôn ngay tháng này đúng là vạn vạn không hợp với tâm nguyện của Lưu a ma. Nhưng Lưu a ma và Phương gia có quan hệ rất tốt, biết người Phương gia không phải không biết phân rõ phải trái nên ông cũng không từ chối ngay mà hỏi: “Phương đương gia, làm gấp như vậy là do có chuyện gì sao”
Phương Tằng nhìn Trần Mặc, Trần Mặc nói với Lưu a ma: “Lưu a ma, ông cũng không phải người ngoài, lời này cháu chỉ nói với ông, vạn vạn lần không được nói cho người khác, không thì hại chết chúng cháu.”
Lưu a ma vừa nghe, vội vàng cam đoan: “Cữu ma của A Viễn, cháu cứ yên tâm, miệng ta kín như bưng. Hôm nay nói chỉ vào tai ba người chúng ta, sẽ không có ai khác biết nữa, các cháu yên tâm đi.”
Trần Mặc nói: “Lưu a ma đừng trách, việc này là do ca ca nhà mẹ đẻ của cháu nói cho cháu, nếu truyền ra sẽ không tốt với đại ca nên phải cẩn thận. Đại ca cháu là tuần kiểm tư, nghe được tin là sắp tới, triều đình muốn trưng binh ở chỗ chúng ta.”
**
Zổ: tôi chỉ trồi lên để kỉ niệm tròn 3 tháng thất tình thôi =v= rồi t lại lặn tiếp OTZ nói chung khăn vẫn chưa xong OTZ tối qua mặt nổi mụn tưởng là zona, đắp chăn sung sướng nghĩ hôm nay không cần bế cháu, nằm im trên giường là đc, ko ngờ sáng dậy hết mụn OTZ
Tiện đây nói luôn là những tr mà tôi giới thiệu ở cuối các chương tr đều là QT nha, nếu là bản edit t sẽ nói, không nói gì thì là QT, nói chung đôi khi có edit nhưng t vẫn đọc QT cho nhanh OTZ
Gần đây đọc lắm tr quá quên hết tên, chẳng nhớ ra mà giới thiệu, há há. Nhưng có ai có yêu cầu thể loại gì có thể hỏi, nếu tôi nhớ tôi sẽ gt cho ~ tất nhiên là ưu tiên QT
p/s: chương sau có tên là “hôn lễ” nha ~