Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 12: Bán lấy tiền




Edit: Zổ

Beta: Yêu Tử Dương

Phương Tằng nhìn nhiều bánh hồng như vậy, cảm khái trong lòng. Mấy ngày nay anh còn lo lắng cháu ngoại hỏng mất thanh danh, sau này sống không được thoải mái. Nhưng dù sao thanh danh cũng không thể ăn thay cơm, không có thanh danh cũng không làm người chết đói. Ở nông thôn, tác hại lớn nhất của không có thanh danh là làm người khác tị ngươi như rắn rết, soi mói cách làm người của ngươi.

Như vậy, ngươi cũng đừng mơ có thể được ích lợi gì ở trong thôn, ở nông thôn vốn người nhiều đất ít, ai ai cũng ghét người không có thanh danh, tất nhiên là không thể mong chờ vào thu hoạch ở ruộng lúa. Đối với người nông dân chân lấm tay bùn còn phải trông trời trông đất trông mây mà nói, không có khả năng sống được an lành.

Nhưng bây giờ Phương Tằng không cần lo lắng nữa, chỉ bằng tay nghề làm bánh hồng của cháu ngoại anh, nuôi sống chính hắn là thừa đủ. Mình có bản lĩnh liền không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không sợ người ta nói gì. Anh sẽ dạy cháu ngoại bản lĩnh của thợ săn, như vậy cháu ngoại còn sống tốt hơn những người khác nhiều.

Đợi cháu ngoại lớn lên, thời gian qua đi, mọi người cũng không nhớ chuyện cũ. Cháu ngoại có tiền, có năng lực nuôi dưỡng gia đình, tất nhiên sẽ có người coi trọng, cũng không phải lo chung thân đại sự. Phương Tằng nhìn bánh hồng, rốt cuộc xóa bỏ lo lắng vẫn ở trong lòng, tâm tình thoải mái rất nhiều.

Phương Trí Viễn thì vui vẻ vì mình có thể kiếm tiền. Ở cổ đại, trừ cữu cữu, hắn không có bất kì điều gì để dựa vào. Bản thân còn nhỏ tuổi, tuy nhờ thiện tâm của cữu cữu hắn mà được đến ở Phương gia, nhưng hắn không muốn mình trở thành gánh nặng của cữu cữu, hắn có kiên trì của bản thân, không thể để vì hắn mà cữu cữu phải sống khổ. Bây giờ, có thể kiếm tiền, Phương Trí Viễn cũng có an ủi, cũng có thể càng thêm đúng lý hợp tình mà hưởng thụ cữu cữu đối tốt với hắn.

Đã có bánh hồng, bán thế nào, bán giá nào giờ lại thành vấn đề. Mấy ngày nay Phương Tằng lên trấn trên bán đồ rừng cũng nhìn giá của mấy hàng bán bánh hồng, thôn trấn không lớn nhưng cũng không ít chỗ bán. Bởi còn hơn một tháng nữa là đến Tết, vốn bán ba văn tiền một bánh giờ đã tăng thành bốn văn, nhưng vẫn có thương gia thiếu hàng.

Nhà bọn họ ít nhất cũng mấy ngàn cân, tính ra cũng một hai vạn cái, bán giá nào liền thành vấn đề. Cũng có thể bán một ít cho chưởng quầy tiệm ăn anh mới quen biết, nhưng nhà mình làm nhiều, cũng không biết ông ấy có mua hết được không, nếu không lại phải đi tìm ai để bán.

Trái lại, Phương Trí Viễn có tính toán khác, nhiều bánh hồng như vậy, một nhà mua hết sợ là khó, vậy liền bán cho mấy nhà, giá bán không giống nhau, mua nhiều thì cho giá thấp, mua ít thì cho giá cao, nếu bán sỉ bán lẻ cùng một giá sẽ làm người ta không vui.

Hai cậu cháu liền bàn bạc, quyết định trước cứ định giá ba văn tiền hai cái, nếu có thể mua toàn bộ bánh hồng nhà họ thì bán một văn tiền một cái. Tuy có thể lời ít hơn, thế nhưng thoải mái, còn có thể định trước lần mua bán sau. Rừng quả hồng ở trên núi, bọn họ có thể làm hàng năm, cũng không phải chỉ bán năm nay.

Buổi tối, Phương Trí Viễn cố ý làm thịt kho cùng xương hầm, còn lấy rượu mà cữu cữu cất giấu ra, ngoại lệ cho cữu cữu hắn uống một chén. Hai cậu cháu ăn uống nói cười, trong lòng cao hứng, nhất thời những tối tăm mấy ngày trước tan thành mây khói.

Ngày hôm sau, Phương Tằng liền dẫn Phương Trí Viễn mang theo mấy khay bánh hồng lên trấn trên.

Bọn họ đi đến chỗ chưởng quầy Trần trước. Tửu lâu của chưởng quầy Trần tên là Lưu Khách Cư, là tửu lâu lớn nhất của trấn trên. Chưởng quầy Trần cũng biết Phương Trí Viễn, trước đây Phương Tằng thường xuyên dẫn Phương Trí Viễn lên trấn trên chơi, không ít lần dẫn hắn tới tửu lâu này nghe thuyết thư. Chưởng quầy Trần nể mặt cữu cữu hắn, đối với hắn cũng coi như yêu ai yêu cả đường đi.

Lần này, chưởng quầy Trần đang làm việc ở quầy, thấy Phương Tằng mang sọt đi vào, bên cạnh còn có Phương Trí Viễn, vội vã tiến lên chào hỏi Phương Tằng, nói: “Phương huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy Đánh được thứ tốt đưa tới cho lão ca sao” Đang nói, tiểu nhị bên người ông thông minh đã sớm tay mắt lanh lẹ đến hỗ trợ.

Phương Tằng liên tục nói không cần, đưa sọt đến trước mặt chưởng quầy Trần, ngượng ngùng nói: “Trần lão ca, mấy năm nay huynh chiếu cố tiểu đệ rất nhiều, bây giờ đã gần đến tết, đệ cũng không có thứ gì tốt, đây là cháu ngoại đệ biết cách làm bánh hồng, bọn đệ tự làm ít bánh hồng liền mang cho huynh. Huynh cũng đừng ghét bỏ, nhận lấy cho ca ma và các cháu nếm thử.”

Chưởng quầy Trần rất có hảo cảm với Phương Tằng, nhân phẩm tốt, làm việc cũng quy củ. Giờ vừa nghe Phương Tằng và cháu ngoại thế nhưng làm được bánh hồng, ông cũng rất giật mình. Bánh hồng bán không đắt, nhưng cũng không tính rẻ, là đồ của phương nam. Ở phương nam dù có rẻ nhưng ngàn dặm xa xôi bán đến đây liền thành đắt.

Những ngày lễ tết như này, nhà mình nếu không mua tặng người, người ta sẽ nói ngươi. Người già đặc biệt thích ăn bánh hồng, ngụ ý màu đỏ náo nhiệt, cũng mềm không lo không nhai được. Ông biết Phương Tằng nói thường là chắc chắn, đây là làm thành công.

Ông cũng chưa nói gì, mở sọt ra, liền thấy một sọt bánh hồng ngay ngắn chỉnh tề. Mắt ông sáng rực lên, nếm thử, còn ngọt hơn so với từ phía nam chuyển đến. Chưởng quầy Trần là thương nhân, tất nhiên biết bánh hồng này nếu bán tốt sẽ là một vụ mua bán có lời.

Vì thế, ông nói với Phương Tằng: “Phương huynh đệ, lão ca ta cũng không gạt đệ, bánh hồng này trong nhà ngươi còn bao nhiêu, nếu nhiều thì để cho ca ca một ít, lão ca liền thêm cho *** một món điểm tâm bánh hồng. Còn có, nếu ngươi chưa tìm được người mua, lão ca sẽ dẫn mối cho. Không biết ý ngươi như thế nào, ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm huynh đệ ngươi phải chịu lỗ.”

Trong lòng Phương Tằng rất vui vẻ, đây đúng là muốn ngủ liền có người đưa gối đầu. Anh còn đang muốn tìm người để bán, chưởng quầy Trần đã lo xong. Anh vội vàng nói: “Trần lão ca nói gì thế, huynh với đệ cũng không phải lần đầu tiên quen biết, huynh là người như thế nào tiểu đệ còn có thể không biết sao. Không dối gạt lão ca, đệ đang vì tìm người mua bánh hồng mà phát sầu đây. Lúc làm nỡ làm nhiều quá, phải vài ngàn cân, lão ca có thể dẫn mối giúp đệ, tiểu đệ thật sự cảm kích vô cùng.”

Chưởng quầy Trần thấy Phương Tằng nói chân thành, rất vừa lòng. Ông thích sự thành thật của Phương Tằng, ông làm chưởng quầy lâu năm, tâm tư của ai mà ông xem không rõ. Người thẳng thắn vô tư như Phương Tằng khiến ông hưởng thụ nhất, ông không muốn tốn thời gian mất công sức lại bị người ta coi là đương nhiên.

Lúc này, Phương Trí Viễn cũng bị chưởng quầy Trần nhét cho một cái chân gà nướng. Phương Trí Viễn cũng không từ chối, trong trí nhớ trước kia hắn theo Phương Tằng đến, chưởng quầy Trần thường cho hắn ăn chân gà. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nguyên thân thích lên trấn trên, có đồ ăn ngon để ăn.

Cắn chân gà, Phương Trí Viễn nhìn cữu cữu hắn thương lượng người mua bánh hồng với chưởng quầy Trần. Không thể không thừa nhận có người làm việc nhanh, chưởng quầy Trần thấy khách trong *** cũng không nhiều, dặn dò tiểu nhị liền dẫn Phương Tằng và Phương Trí Viễn đến cửa hàng Trần thị.

Cửa hàng này là em họ chưởng quầy Trần mở, không chỉ có ở trấn trên mà ở địa phương khác cũng có hai cửa hiệu mặt tiền. Ông chủ Trần lão tam nhìn anh họ nhà mình dẫn theo một lớn một nhỏ đến cửa hàng, có chút tò mò, phải biết là bình thường anh ông không hay tới đây, đều là gọi ông qua đó.

Chưởng quầy Trần và Trần lão tam cùng nhau lớn lên nên rất quen thuộc. Cũng không hàn huyên, chưởng quầy Trần trực tiếp nói với Trần lão tam về bánh hồng nhà Phương Tằng, còn mang theo vài cái bánh hồng Phương Tằng tặng ông để Trần lão tam xem hàng.

Trần lão tam buôn bán hơn mười năm, cũng biết Tết nhất bánh hồng chạy hàng như thế nào. Đáng tiếc năm nay ông cũng không quá quen với mấy thương nhân chạy đường phía nam, không dẫn được mối, lấy được ít bánh quả hồng, giá vốn lại cao, kiếm cũng chỉ là tiền bốc xếp. Bánh hồng phía nam vận tới không nhiều, bọn họ cũng không có cách nào.

Bây giờ Trần lão tam nghe chưởng quầy Trần nói, biết Phương Tằng làm được bánh hồng, có nghĩa là mua bán này không chỉ một lần. Nếu bán tốt, bọn họ có thể hàng năm bán. Chuyện tốt như vậy, tất nhiên ông biết anh họ nhớ thương ông, ông cũng không thể để anh họ mất mặt.

Trần lão tam khách khí nói với Phương Tằng vài câu, sau khi biết được nhà Phương Tằng có mấy ngàn cân bánh hồng, trong lòng càng cao hứng. Ông còn hai cửa hàng ở nơi khác, bằng đó bánh hồng có thể mua toàn bộ. Vì thế ông liền bắt đầu bàn về vấn đề ông quan tâm nhất là giá cả. Bánh hồng từ phía nam tới bình thường có giá vốn là hai văn tiền, ông cũng không biết Phương Tằng muốn bao nhiêu.

Phương Tằng vốn muốn nói giá hôm qua đã bàn bạc với Phương Trí Viễn, bị Phương Trí Viễn đứng đằng sau kéo kéo tay áo. Anh dừng lại, không nói gì. Trần lão tam tưởng Phương Tằng không thích bị ông bảo tự ra giá, ngẫm nghĩ bèn mở miệng nói: “Phương huynh đệ, ngươi xem như này được không, ta cho ngươi ba văn tiền hai cái, nhưng ngươi phải mang đến cửa hàng của ta. Hơn nữa, bánh hồng nhà ngươi chỉ có thể bán cho mình ta, không thể bán cho những nhà khác.”

Giá này còn trên cả kỳ vọng của Phương Tằng. Dù sao anh và Phương Trí Viễn bàn là một văn một cái là được, bây giờ được thêm nửa văn mỗi cái, anh cũng rất vui vẻ. Còn việc đưa hàng, nhà anh có xe la, cũng chỉ là phí chút công sức, cũng không khó khăn gì.

Hai người thương lượng xong, còn nhờ chưởng quầy Trần làm người làm chứng, ký kết hợp đồng. Phương Tằng nhận trước năm lượng bạc tiền hàng, sau khi chuyển hết hàng hóa thì kết toán số còn lại. Bạc trắng bóng cầm trên tay khiến tâm tình Phương Tằng rất tốt, nhất định phải mời chưởng quầy Trần uống rượu.

Chưởng quầy Trần nói sao cũng không đồng ý, cuối cùng Phương Tằng cũng không miễn cưỡng, mua một cuộn vải, lại mua thêm một vò rượu tốt giá một lượng bạc biếu chưởng quầy Trần. Phương Trí Viễn rất tán thành hành động của Phương Tằng, người giúp mình nhất định phải cảm ơn, như vậy mới là cách xử sự lâu dài.

Giống như đánh trận mà mang đồ vật để tại Lưu Khách Cư, Phương Tằng dẫn Phương Trí Viễn về nhà. Bắt đầu từ ngày mai Phương Tằng phải mang bánh hồng đến cửa hàng Trần thị. Nhưng vì bánh hồng bán được giá tốt, Phương Tằng vẫn mua rất nhiều thịt và đồ ăn, chuẩn bị khao thưởng cháu ngoại.

Phương Trí Viễn là động vật ăn thịt tiêu chuẩn, ăn thịt như thế nào cũng cực ngon. Phương Tằng cũng là thô nhân thích thịt thích rượu. Hai người ăn một nồi thịt hầm và canh xương lớn, trên bàn không hề có bóng dáng rau xanh.

Ăn uống no đủ, Phương Trí Viễn giúp Phương Tằng xếp bánh hồng trong chum vào trong khuông thành lô hàng để dễ vận chuyển. Một chum lớn có thể xếp đầy sáu sọt. Phương Tằng tính mỗi ngày đi hai lần, mà nhìn sọt trên mặt đất, anh cảm thấy may mà bản thân mấy ngày trước ở nhà rảnh rỗi nghe lời cháu ngoại đan không ít sọt to, nếu không cũng không đủ chứa bánh hồng. Nhưng dù thế, một xe cũng chỉ có thể để nhiều nhất là tám sọt.

Như vậy, y theo tính toán của Phương Tằng thì anh phải mất ba ngày mới có thể đưa đi hết. Mà số bánh làm bên ngoài, nhìn qua cũng hai ba nghìn cái, vì không đẹp như bánh trong chum nên một phần anh nói với Trần lão tam bán với giá một văn tiền một cái, phần còn lại để ở nhà sau này tặng người khác.

Cứ bận rộn liên tục bốn năm ngày như thế, Phương Tằng mới chuyển xong bánh hồng. Ngày cuối cùng, anh cố ý mua đồ ăn và gà nướng về nhà thêm cơm. Trên bàn cơm chiều, Phương Tằng cầm gói tiền to, lắc lắc có thể nghe thấy tiếng tiền va chạm nhau.

Phương Tằng nhìn gói tiền cười rất vui vẻ, nói với Phương Trí Viễn: “Hổ tử, đây là tiền bán bánh hồng. Tổng cộng bán được ba mươi quán tiền, đổi ra mười lăm lượng bạc. Lễ vật cữu cữu biếu chưởng quầy Trần mất hai lượng, còn lại mười ba lượng, cữu cữu đổi một lượng ra tiền đồng, một quán tiền ở trong gói. Còn lại mười hai lượng bạc, con cầm lấy.” Nói xong liền đẩy gói tiền về phía Phương Trí Viễn.

Phương Trí Viễn giật mình nhìn Phương Tằng, vội vàng nói: “Cữu cữu, sao con lấy bạc này được. Không nói phần lớn bánh hồng đều do cữu làm, trong nhà cữu cữu là người lớn, tiền phải là do cữu quản chứ. Con còn nhỏ, không giữ được tiền, cữu cữu giữ đi. Nếu cữu cho con vài đồng tiền tiêu vặt thì con xin, còn nếu cữu bảo con cầm nhiều bạc như vậy thì chính là làm khó con rồi.” Nói xong nghịch ngợm nhìn cữu cữu hắn.

Phương Tằng nhìn cháu ngoại, trong lòng ầm áp, nhưng vẫn kiên trì nói: “Hổ tử, nghe lời! Tiền này con cầm lấy, sau này con còn phải đỉnh môn lập hộ, không có tiền làm sao được. Cậu cháu ta không quan trọng, nhưng sau này cữu cữu cưới cữu sao, trong lòng ca nhi đều thích tính toán chi ly, đến lúc đó đừng để tiền bạc làm hỏng tình cảm của cậu cháu ta.”

Phương Tằng biết rõ, anh và Phương Trí Viễn dù có thân, nhưng sau này Trí Viễn và anh đều thành gia lập nghiệp, anh có thể quản được phu lang của mình, nhưng nếu Phương Trí Viễn cưới phải ca nhi tính toán, muốn chia rõ tiền bạc, không bằng chia ra ngay từ đầu. Hơn nữa, ca anh không còn, anh cũng nên giúp cháu ngoại tích cóp gia sản, tránh sau này cháu ngoại khó an ổn, anh biết tiền bạc chính là lá gan và eo lưng hán tử.

Phương Trí Viễn cũng hiểu lo lắng của Phương Tằng, nhưng hắn không định lấy số tiền này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.