Lưu a ma ngẫm lại cũng hiểu, Phương Trí Viễn có người cha ruột như thế, có thể hiểu được cảm thụ của ông, vì thế Lưu a ma liền an tâm, lại còn có tâm tư nói chuyện với Phương Trí Viễn. Lưu a ma cũng biết Phương Trí Viễn nói riêng với mình như thế là sợ cháu ông biết chuyện sẽ không vui.
Tâm tư của Phương Trí Viễn với Lưu Trang, Lưu a ma vừa lòng lắm, tuy hơi tức giận vì nghe chuyện kia nhưng cũng không phải là giận Phương Trí Viễn. Nhìn Phương Trí Viễn, Lưu a ma nói: “A Viễn, ông biết con lo lắng cái gì. Đừng lo, có ông đây, chưa nghe ca nhi nào xuất giá mà còn phải quản chuyện của a ma. Dù là có thì cũng không phải là a ma bỏ rơi con bao nhiêu năm mới mặt dầy đến lấy lòng. Nó cũng không nhìn xem, có ông, ma ma A Trang, phu lang đứng đắn của Lưu gia, nó mà đến chỉ rước lấy nhục. Ông sẽ không để nó thoải mái đâu. Vất vả nuôi lớn A Trang, có chắt, nó mà dám đến gây phiền toái cho A Trang, xem ông không lột da nó.” Vừa nghĩ đến đứa cháu mình bị Thẩm Tuyết bỏ từ trong bụng, Lưu a ma liền hận đến nghiến răng.
Năm đó nếu không phải còn có Lưu Trang, Lưu a ma cố kỵ một hai, nếu không, chỉ dựa vào hận ý, dù ông liều mạng cũng phải xử lý Lưu Hưng và Thẩm Tuyết mà không phải chỉ trừng phạt một phen như vậy. May mà hết thảy đều đáng giá. Bây giờ cháu ông hiếu thuận, chắt đáng yêu, lại còn kế thừa hương khói cho con ông, cho dù ông chết cũng cảm thấy mỹ mãn.
Phương Trí Viễn nhìn Lưu a ma nói nghiêm túc, vội vàng nói: “Ma ma, thực ra con cũng không sợ Thẩm Tuyết tới tìm chúng ta. Ông cũng thấy đấy, người ngoài đối với con thế nào thì con đối lại thế ấy. Năm đó y làm vậy thì đã là ân đoạn nghĩa tuyệt với Lưu gia, giờ muốn đến lợi dụng chúng ta, thiên hạ sao có chuyện tốt vậy được. Cho dù là tìm tới cửa, con dù không làm gì, chỉ cần hờ hững thì y đã không làm gì được rồi.”
Nói đến đây, Phương Trí Viễn nhìn thoáng qua Lưu a ma, ngữ khí hơi âm u nói: “Con chỉ sợ A Trang khổ sở trong lòng. Chúng ta đều biết đệ ấy là người thế nào. Tuy đệ ấy không có nhiều tình cảm với Thẩm Tuyết, nhưng bị a ma đã bỏ rơi mình mười mấy năm lại tới cửa thương tổn, con không muốn đệ ấy phải đối mặt với chuyện như vậy.”
Lưu a ma nghe thế, cũng thở dài thay cháu mình. Lưu a ma còn nhớ rõ, trước kia tuy phần lớn là Lưu a ma chăm Lưu Trang, Thẩm Tuyết không quá quan tâm nhưng Lưu Trang vẫn rất hiếu thuận, nghe lời a ma mình, nhưng từ khi Thẩm Tuyết bỏ thai trộm tiền chạy, miệng Lưu Trang chưa từng xuất hiện tên Thẩm Tuyết.
Năm đó còn có người ác độc, giả ý hỏi Lưu Trang có nhớ a ma hay không, Lưu a ma nhớ lúc ấy Lưu Trang trả lời thế nào, hình như là thản nhiên nhìn người nọ, nói: “Ta không có a ma, chỉ có ma ma và phụ thân.”
Mỗi lần Lưu a ma nghĩ lại đều tức đến sôi gan, hận Thẩm Tuyết quá ác độc, Lưu Trang và đứa cháu chưa xuất thế của ông đều là máu mủ ruột rà của Thẩm Tuyết, thế mà vì nóng vội lập gia đình mà đều bỏ cả hai đứa, còn trộm hết tiền bạc trong nhà. Nếu bản thân Lưu a ma không mạnh mẽ, lúc đó Lưu Trang mới năm tuổi phải sống thế nào
Lưu a ma tương đối hiểu cháu mình, nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn, con có ý tốt, nhưng A Trang từ nhỏ đã quyết đoán, con gạt nó lại thành không tốt. Con không biết đâu, người làm a ma, có con, có một số việc cũng nghĩ thoáng. Con đừng lo lắng, A Trang không phải giấy, không yếu ớt thế đâu, con yên tâm đi. Hơn nữa còn có ma ma mà, con nhắc qua chuyện này với nó. Ông xem, với tính tham lam của Thẩm gia, cuối cùng Thẩm Tuyết sẽ vẫn đến đây.”
Nói đến đây, trong giọng Lưu a ma liền có hận ý: “Ông còn đang mong nó đến để nhìn xem lão ma ma này sống tốt thế nào, xem xem ông ăn gì, mặc gì, chắt đáng yêu thế nào, các con hiếu thuận thế nào. Để nó hối hận chết. Lúc đó nó không phải nói ca nhi vô dụng, xem ông sau này khốn cùng, già không nơi nương tựa thế nào sao Ông lại để nó xem xem, ông trời có mắt, cho nó xấu hổ, tức chết.”
Nhìn Lưu a ma càng ngày càng trẻ con, Phương Trí Viễn hơi bất đắc dĩ. Hắn phát hiện từ lúc Lưu Trang có bầu, tinh thần Lưu a ma càng ngày càng tốt, nhưng lão ngoan đồng già lại thành trẻ, Lưu a ma càng già càng có tính trẻ con, đôi khi khiến người dở khóc dở cười.
Nói chuyện với Lưu a ma một lúc, Phương Trí Viễn cũng phát hiện mình nghĩ Lưu Trang quá yếu ớt, hắn tự cho là con không chừng còn có thể gây phiền toái cho Lưu Trang. Trước kia luôn chê cười những người đang yêu lo trước lo sau, do do dự dự, không hề còn IQ, giờ trải nghiệm mới hiểu được quan tâm sẽ bị loạn, trong lòng có người sao lại không dùng mười hai vạn phần tâm tư che chở, hy vọng người có thể một đời vô ưu vô lự, vui vui vẻ vẻ chứ
Về phòng, hai cục cưng đang ngủ say. Lưu a ma lúc đầu còn sợ hai người Phương Trí Viễn và Lưu Trang trẻ tuổi không có kinh nghiệm chăm con, buổi tối muốn mang bé con về phòng mình trông. Phương Trí Viễn và Lưu Trang không đồng ý, lo lắng Lưu a ma lớn tuổi, một người chăm hai đứa bé chắc chắn sẽ mệt.
Hai người cũng hy vọng có thể thân cận với con hơn, hơn nữa hai người chăm hai đứa, có việc gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhất là giờ Lưu Trang đã khôi phục, một mình cậu chăm hai đứa đã rất cẩn thận chu đáo, Phương Trí Viễn chỉ phải giặt tã và đỡ tay một chút mà thôi.
Lưu Trang đang ngồi trên giường, nhẹ nhàng đưa nôi, thấy Phương Trí Viễn trở về, nhìn con ngủ say, nhẹ giọng hỏi: “A Viễn, hôm nay huynh sao vậy, đệ thấy như có chuyện gạt đệ vậy. Có phải là có chuyện gì không tốt không”
Lo lắng trong giọng nói khiến Phương Trí Viễn buồn bực, vội vàng nói: “Không có việc gì, chỉ là có chuyện nhỏ nói với ma ma trước thôi.” Nhìn Lưu Trang vẫn cau mày, Phương Trí Viễn ngẫm lại, hơi cẩn thận hỏi: “A Trang, bây giờ đệ cũng làm a ma rồi, đệ có nhớ đến a ma đệ không”
Lời này khiến Lưu Trang ngây cả người, cậu nhìn thần sắc cẩn thận của Phương Trí Viễn, cười cười, thản nhiên nói: “Trước đây nhìn người khác đều có a ma, đệ cũng hâm mộ, nhưng đệ biết a ma đệ không cần đệ và đệ đệ. Sau này lớn, hiểu chuyện, đệ càng không nghĩ đến a ma. Đệ có thể khỏe mạnh lớn lên đều là do ma ma một tay nuôi lớn, đệ cũng chỉ có ma ma là người thân.”
Phương Trí Viễn nghe thế, nói: “Tuy nói vậy nhưng ta thấy đệ đặc biệt kiên nhẫn với con, sợ đệ làm a ma sẽ có suy nghĩ khác. Trước kia nhớ đến a ma, ta chỉ nhớ a ma đều để lại đồ tốt cho ta, nhớ ơn ông, nhưng từ lúc có con, ta liền cảm nhận được những gì a ma hy sinh cho ta, lại càng thêm thương ông.”
Lưu Trang nhìn Phương Trí Viễn, trong mắt lóe lên tia bi thương, nói: “Đệ làm a ma, càng thêm không thể tha thứ và lý giải a ma đệ. Đệ không thể hiểu được, vì sao có người nhẫn tâm không cần con mình, còn giết đệ đệ. Ông ta chẳng lẽ không biết đó là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của phụ thân mà ma ma đệ mong chờ biết bao sao Ông ta biết, nhưng trong mắt ông ta, tất cả đều không bằng cuộc sống của chính mình, sợ bọn đệ liên lụy ông ta nên bỏ rơi bọn đệ. A ma như vậy, nhất định đệ sẽ không nhận. Năm đó nếu ông ta tự đi, vứt bỏ đệ thì đệ còn gì để nói chứ. Ông ta sinh đệ nhưng không nuôi. Sống thì coi như không tồn tại, chết thì đi đốt nén hương coi như là tận tâm.”
Nghe Lưu Trang nói, Phương Trí Viễn thở phào trong lòng, kể rõ chuyện của Thẩm Tuyết cho Lưu Trang. Lưu Trang không ngốc, khi Phương Trí Viễn hỏi đã đoán được việc lần này có liên quan đến Thẩm Tuyết, vậy nên Phương Trí Viễn nói xong, Lưu Trang cũng không kinh ngạc.
Nghe Phương Trí Viễn kể xong, cuối cùng Lưu Trang nói: “A Viễn, huynh sợ ông ta tìm đến đây, làm đệ mất mặt, sợ đệ khổ sở vì ông ta nên mới giấu đúng không. Thực ra không cần thế, ông ta đến nước này đều là tự làm. Ông ta sinh ra đệ, đệ không bỏ đá xuống giếng đã coi như có lương tâm rồi, sẽ không làm những việc khác. Đệ có trượng phu có con, sẽ không khổ sở vì một người đã vứt bỏ đệ. Huynh cũng đừng cố kỵ đệ mà bó tay bó chân, nên làm gì thì cứ làm đó. Đừng nói đến mấy chuyện ông ta đã làm kia, cho dù ông ta không để ý thanh danh của đệ, đến cửa bức bách chúng ta, chúng ta cũng sẽ không mềm lòng. Huynh yên lòng, đệ biết mà, đệ có huynh, có ma ma, có con là đủ rồi.”
Có lời này của Lưu Trang, Phương Trí Viễn liền an tâm hơn. Hắn không sợ người khác mắng chửi, chỉ sợ người trong nhà khổ sở. Giờ biết ý của Lưu Trang, Phương Trí Viễn vừa đau lòng Lưu Trang vừa hạ quyết tâm, nếu Thẩm Tuyết dám đến, nhất định phải cẩn thận dạy dỗ ông ta.
Hai người nói chuyện xong liền đi ngủ. Lưu Trang ngủ trong ổ chăn, Phương Trí Viễn đi ra ngoài một ngày cũng mệt mỏi, thiếp đi. Nghe tiếng hít thở đều đặn của Phương Trí Viễn, trong bóng đêm, bi thương tích lũy của Lưu Trang trào ra. Cậu nghĩ tới chính mình, nghĩ tới ma ma, nước mắt trào khỏi khóe mắt, lăn xuống hai má.
Tay cậu mò mẫn cầm lấy tay Phương Trí Viễn, nhìn về phía nôi mà bọn nhỏ đang ngủ, Lưu Trang lau khóe mắt, bi thương trong lòng chậm rãi tan đi. Đúng như lời cậu nói, bây giờ cậu rất hạnh phúc, đâu cần rối rắm với quá khứ.
Sáng sớm mồng tám, Phương gia đã bắt đầu bận rộn. Tiểu Đoàn Tử bị Trần Mặc ôm vào phòng Lưu Trang, đặt lên giường của Lưu Trang và Phương Trí Viễn để ngủ tiếp. Nhiệm vụ của Lưu Trang là chăm ba đứa bé. Sau đó, người trong nhà liền bắt đầu bận rộn.
Vốn Phương Trí Viễn định mời đầu bếp tửu lâu về làm tiệc nhưng Lưu a ma không đồng ý. Ông cho rằng Phương Tằng và Trần Mặc làm tiệc mời đầu bếp là do Trần Mặc tốt xấu gì cũng là ca nhi nhà quan, làm việc phải chú ý thể diện. Mà Phương Trí Viễn và Lưu Trang bối phận thấp, trong nhà lại thêm hai người, dù có của cải nhưng Lưu a ma vẫn quyết định tự mình nấu cơm, dùng tiền mời người để thêm món và mua rượu cho tiệc còn thực dụng hơn.
Vậy nên Lưu a ma và Trần Mặc phụ trách nấu ăn, Lâm Tín gia, Lâm Chính gia và Lâm Song phụ trách cắt thái rửa rau, ngay cả Đại Tráng, Tiểu Tráng, Đại Bàn đều giúp Phương Trí Viễn bê bàn ghế.
Thân thích của Phương Trí Viễn và Lưu Trang đều ít, nhưng nhân duyên của Phương Tằng rất tốt, Lưu a ma cũng mời mấy nhà đến. Trần gia rất nể mặt Phương Trí Viễn và Phương Tằng, Trần Nghiễn cùng Trần bộ đầu đều đến, chưởng quầy Trần nhận thư cũng đến đòi chén rượu mừng uống. Như vậy tính ra, làm tám bàn tiệc rượu.
Lưu a ma và Trần Mặc đã xác định thực đơn từ lâu. Trước mang lên tám món nguội, mười món nóng, cuối cùng là hai món điểm tâm, một bàn hai mươi món, ngoài gà vịt thịt cá, Phương Trí Viễn còn mua tôm và các hải sản khác, làm mọi người ăn đến phồng miệng.
Ăn cơm xong, Lưu a ma ôm Phúc Sinh, Trần Mặc ôm Phúc Vận ra. Người cắt tóc cũng được mời đến, theo tập tục ở đây, đầy tháng sẽ cắt tóc cho bé con. Tóc Phúc Sinh và Phúc Vận cũng không rậm, hơi thưa. Người cắt tóc là một ông già, Phương Trí Viễn nhìn, trong lòng kinh hoảng, chỉ sợ ông run tay cắt vào đầu con hắn.
May mà cắt tóc cũng chỉ là nghi thức, người cắt tóc chỉ cắt vài cái sơ sài trên đầu Phúc Sinh và Phúc Vận, cắt vài sợi tóc là được. Đây là lần đầu tiên Phúc Sinh và Phúc Vận xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, hơi sợ, không đợi cắt tóc xong, miệng nhỏ mếu một cái, rơi nước mắt. Nếu là mọi ngày, Lưu a ma nhất định sẽ ôm lấy bé dỗ, nhưng Lưu a ma tin rằng cắt tóc sẽ tốt cho các bé, đành phải dỗ vài câu. Người cắt tóc cũng biết điều, cắt sơ vài cái liền nói xong.
Sau đó hai bé được người ôm lấy dỗ. Lưu a ma lấy một cái chậu gỗ đưa cho người cắt tóc, mọi người bắt đầu thả lễ vật. Chỉ chốc lát, chậu gỗ đã đầy. Lưu a ma lấy hồng bao trong túi ra đưa cho người cắt tóc. Người cắt tóc nếu không hài lòng sẽ không nói, cũng không trả chậu gỗ, như vậy Lưu a ma sẽ phải cho thêm hồng bao.
May mà người cắt tóc sờ hồng bao dày cộm, cao hứng đưa chậu gỗ cho Lưu a ma. Lưu a ma cười ha hả đưa đồ cho bọn Lưu Trang. Đến đây, tiệc đầy tháng coi như xong.
Ngoại trừ Trần gia và mấy nhà ở lại giúp đỡ, những người khác đều trở về. Trần gia cũng là do Trần Nghiễn và chưởng quầy Trần uống hơi nhiều, Trần Mặc không yên lòng, quyết định đợi ngày mai sẽ đưa họ về. Mà mấy người giúp bếp núc, cùng Lưu a ma thu dọn bát đũa, rửa sạch xong liền được ông tặng mấy khối đường hoặc mấy khối điểm tâm mang về cho người nhà.
Xong việc, Lưu a ma còn giữ lại một phần đồ ăn cho nhà, một phần thì lấy cho bọn Lâm Song mang về. Để cảm tạ, Lưu a ma còn cho mỗi người hai cân thịt, hai cân bột để đáp lễ, làm Lâm Song vui không được, không ngừng nịnh nọt Lưu a ma.
Mà hôm nay người nhiều, sợ không may, làm Tiểu Đoàn Tử sợ hãi nên Tiểu Đoàn Tử vẫn ở trong phòng Lưu Trang cùng hai cục cưng. Phương Trí Viễn nói với bé, bé là hán tử, phải bảo vệ đệ đệ và ca nhi. Tiểu Đoàn Tử tuy nghe không hiểu nhưng vẫn biết đó là Phương Trí Viễn dặn dò bé, liền ngây ngốc đồng ý ở trong nhà bảo vệ các đệ đệ và ca ma, đúng là không hề ra ngoài.
Chỉ là, việc này có liên quan đến việc Lưu Trang không ngừng đút điểm tâm cho bé không thì không ai biết.
**
Zổ: òa, bò lên HN, may có thằng em ra đón (vợ nó nhờ mang máy cạo râu để quên) ~
Lại phải coi cháu nên chưa kiểm tra, mn thông cảm ~ hổng phải tớ lười mà là đời xô đẩy