Lưu Trang nhìn Phương Trí Viễn vênh váo, trong lòng buồn cười, không ngờ từ lúc có con, đương gia nhà cậu càng lúc càng có tính trẻ con. Trước kia thường nghe A Viễn nói cữu cữu Phương Tằng là ông cha ngốc, Lưu Trang cảm thấy, Phương Trí Viễn bây giờ chẳng khác gì Phương Tằng lúc ấy.
Đương nhiên, lời này chỉ có thể nói trong lòng, mặt mũi đương gia vẫn là phải nể. Nếu Phương Trí Viễn biết A Trang nhà hắn nghĩ gì trong lòng, nhất định phải chấn động. Chỉ là hắn bây giờ đang dỗ con xong liền bàn chuyện đầy tháng với Lưu Trang.
Qua tết, mồng tám tháng giêng là đầy tháng của hai bé con. Lúc tắm ba ngày, Lưu a ma sợ hai bé bị cảm lạnh nên chỉ làm đơn giản. Đầy tháng đúng dịp tết, ý Phương Trí Viễn là làm lớn một chút. Lưu a ma tất nhiên là không ý kiến, hơn nữa ngày đó cũng vừa lúc mời vài nhà thân quen bên Lưu gia thôn tới. Vậy nên Phương Trí Viễn đang bàn với Lưu Trang về việc xử lý tiệc đầy tháng.
Phương Trí Viễn nói một lúc lâu, thấy tâm trạng Lưu Trang khá tốt mới nói về chuyện của chưởng quầy Lưu. Lưu Trang nghe, hơi dừng lại, Phương Trí Viễn thấy cậu im lặng cũng không biết nên nói gì, nhất thời trong phòng cực yên tĩnh.
Lưu Trang nhìn hai bé con, Phương Trí Viễn biết cậu không muốn nói tiếp về đề tài này nên nói sang chuyện khác, kể việc Lý Phú đến tìm hắn. Trong lòng Lưu Trang hơi loạn, thấy Phương Trí Viễn săn sóc cậu cũng không nghĩ lại, sau đó nghe đến việc Lý Phú tìm Phương Trí Viễn bảo hắn nuôi con út nhà họ Lý, Lưu Trang liền cảm thấy không còn gì để nói.
Phương Trí Viễn cũng đột nhiên phát hiện hắn và Lưu Trang đều có một người thân khốn kiếp, khác nhau ở chỗ, một là thật ác, một là hồ đồ. Đối với Lý Phú, hắn có thể trả thù không chớp mắt, nhưng đối với chưởng quầy Lưu thì phải cân nhắc một hai. Không thể không nói, không thể làm người thân với thánh phụ, không thì người xui xẻo là mình, bởi vì y sẽ luôn vô ý thức phạm sai lầm, sau đó nhận sai, thái độ còn mười hai vạn phần thành khẩn.
Lưu Trang cũng không tiện nói về chuyện Lý Phú nên hai người đều không có gì để nói. Trầm mặc một lúc, hai người nhìn lẫn nhau, đều thấy buồn bực trong mắt đối phương. Phương Trí Viễn nhịn không được, bật cười trước, nói: “Xem, chúng ta đúng là có duyên, ngay cả việc phiền lòng cũng đến cùng một lúc. Thôi, thôi, chúng ta không nghĩ mấy chuyện kia nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Lưu Trang ngẫm cũng đúng, hai người nói chuyện một lúc rồi đi ngủ.
Chớp mắt đã đến ba mươi, Tết luôn khiến người vui vẻ, nhất là năm nay sinh con trai, có hai cục cưng. Trong nhà nhiều người hơn, tất nhiên là cũng náo nhiệt hơn nhiều. Lúc ăn cơm tất niên, Lưu Trang được cho phép ra khỏi phòng ăn cơm. Hai mươi mấy ngày, Lưu Trang vẫn bị Lưu a ma cấm ở trong phòng, tuy khi ăn tất niên, Lưu Trang chỉ chuyển từ phòng ra sảnh chính, không ra được sân nhưng cũng đã khiến Lưu Trang thỏa mãn.
Cơm tất niên năm nay không khác năm ngoái lắm, có khác thì cũng khác ở chỗ Lưu a ma sợ gà vịt thịt cá lạnh nên làm lẩu, loại lẩu nhỏ, để than củi vào trong giá sắt, bên mỗi người có một cái, thích ăn nóng thì bỏ vào, không thích thì ăn luôn.
Đương nhiên, hai cục cưng cũng được mang ra sảnh chính. Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ, Trần Mặc ngồi cạnh bé, dùng bếp lò nhỏ của mình hâm nóng thịt viên và cải trắng cho bé ăn. Đừng nhìn Tiểu Đoàn Tử nhỏ, nhưng bé bây giờ biết ăn thịt, còn không ăn thịt nạc, ghét là dai, bé thích ăn thịt viên và thịt quay.
Lưu a ma vì thế mà chuyên môn làm một đĩa thịt quay lớn cùng một bát tô thịt viên. Trong thịt viên có trộn cả đậu phụ, không ngán, còn mềm mại, đầy nước. Tiểu Đoàn Tử một bữa có thể ăn hai cái thịt viên, ba miếng thịt quay. Phương Trí Viễn mỗi lần nhìn Tiểu Đoàn Tử ăn thịt đều hiểu vì sao người bé có thể trông y như củ sen.
Lưu Trang không thể bị lạnh, ăn cũng phải thanh đạm. Lưu a ma hận không thể cho mấy viên muối trắng vào đồ ăn của Lưu Trang là được, không hề có những thứ khác, nhạt nhẽo vô vị khiến Phương Trí Viễn ăn cùng mấy ngày phải lấy chút kim chi củ cải mới đỡ hơn.
Lưu Trang cũng là thế, nhưng dù sao người cậu còn yếu, không thể ăn đồ mặn. Qua hơn hai mươi ngày, miệng đã sắp không biết vị chua cay ngọt đắng. Ăn một miếng thịt kho, biểu tình của Lưu Trang tuy không thay đổi nhưng tốc độ đũa nhanh gấp hai bình thường.
Lưu a ma nhìn thấy, định nói, nhưng nghĩ Lưu Trang ở cữ đã hơn hai mươi ngày, ca nhi ở nông thôn khỏe mạnh, rất nhiều người chỉ ở cữ nửa tháng, mà thế đã là nhà chồng thông tình đạt lý. Cũng không phải không có người sinh con xong ba ngày đã phải làm việc, năm đó Lưu a ma sinh Lưu Hòa cũng chỉ ở cữ nửa tháng, còn là do đương gia ông cứng rắn cãi lại cha ma chồng mới được.
Cho nên hôm nay Lưu a ma mới gọi Lưu Trang ra cùng ăn cơm, cũng là thương cậu ăn thanh đạm, cho cậu khai vị một chút. Chỉ là Lưu a ma vẫn giữ chuẩn mực của mình, Lưu Trang ít nhất hai tháng mới được ra ngoài gặp gió. Không thì không được.
Lưu Trang nhìn nhìn ma ma mình, đũa hướng về phía thịt kho, đồ mặn, định trước khi ma ma cậu ngăn cản thì ăn nhiều chút. Nhưng chờ đến chờ đi, cậu đã ăn gần hết nửa bát thịt kho mà sao ma ma cậu còn chưa nói, chẳng lẽ ma ma không phát hiện Lưu Trang mừng thầm, tiếp tục xuống tay với gà xé cay.
Phương Trí Viễn thấy Lưu Trang ăn vui vẻ, sợ cay quá cậu không chịu nổi, rót một bát nước ấm, nhúng qua gà rồi mới cho Lưu Trang ăn. Lưu Trang ăn đến đỏ miệng, nhìn miếng thịt gà nhạt màu rất nhiều trong bát, lại nhìn Phương Trí Viễn bên cạnh, nhất thời hơi đỏ mặt.
Tiểu Đoàn Tử được a ma bé đút no, bắt đầu đòi xuống dưới. Trần Mặc không lay chuyển được bé, đành phải ôm bé xuống. Tiểu Đoàn Tử hưng phấn, vội vàng chạy đến nôi hai cục cưng. Lưu a ma nhìn buồn cười, nói: “Mọi người xem, Tiểu Đoàn Tử tuy nhỏ nhưng rất ra dáng trưởng bối, mỗi lần ăn xong liền đi xem Phúc Sinh và Phúc Vận. Đợi hai đứa lớn nhất định sẽ là cái đuôi của Tiểu Đoàn Tử. Aiz, đến lúc đó, trong nhà nhất định sẽ bị ba đứa bướng bỉnh này nghịch cho người ngã ngựa đổ.”
Trần Mặc có lẽ cũng tưởng tượng ra cảnh đó, khóe miệng không nhịn được cong cong. Không đợi họ nói gì, hai cục cưng bỗng nhiên khóc lên. Lưu a ma nhanh chóng tới xem, vừa thấy liền vừa buồn cười vừa tức giận, trong tay Tiểu Đoàn Tử cầm non nửa viên thịt viên, tưởng đút cho hai bé ăn.
Trần Mặc cũng thấy, vội vàng ôm Tiểu Đoàn Tử về chỗ. Lưu a ma ôm Phúc Sinh dỗ dành, Phương Trí Viễn ôm Phúc Vận. May mà Tiểu Đoàn Tử mới chạm vào miệng hai bé, nhìn hai cái miệng nhỏ đầy mỡ, Phương Trí Viễn nhịn không được hôn Phúc Vận một cái. Phúc Vận khóc một lúc rồi thôi, Phúc Sinh cũng dần dần nín. Hai người đặt hai bé vào nôi, sờ sờ, không tè, nhìn cũng không thấy có vẻ đói liền trở về bàn cơm.
Mà Tiểu Đoàn Tử thì đáng thương, đầu tiên là bị tiếng khóc của hai đệ đệ dọa, sau đó a ma bé lại đen mặt nhìn bé, làm bé oan ức muốn rớt nước mắt. Lưu a ma vẫn đặc biệt thương Tiểu Đoàn Tử, thấy Trần Mặc muốn mắng Tiểu Đoàn Tử liền nhanh chóng ôm lấy bé.
Nhìn trong mắt Tiểu Đoàn Tử đã ươn ướt nước, Lưu a ma lập tức đau lòng, nói: “Thôi, Tiểu Đoàn Tử, ma ma cho con ăn trứng ngon ngon, đừng buồn nha. Ma ma biết con có ý tốt, muốn đút cho các bảo bảo ăn. Nhưng hai đứa còn quá nhỏ, chờ chúng lớn mới có thể ăn thịt. Đến lúc đó Tiểu Đoàn Tử làm thúc thúc phải chăm sóc cháu nhé.”
Cũng không biết Tiểu Đoàn Tử có nghe hiểu không, mở miệng nói: “Thịt viên ăn ngon, con ăn, đệ đệ cũng ăn.”
Lưu a ma nhìn Tiểu Đoàn Tử tỉnh tỉnh mê mê, yêu không được, thấy Trần Mặc không nói gì, cũng biết Trần Mặc quản Tiểu Đoàn Tử khá nghiêm, nói: “Cữu ma đám nhỏ, cháu xem, Tiểu Đoàn Tử thương người như vậy, còn nhỏ thế mà có đồ ngon cũng không quên hai đứa bé. Phúc Sinh và Phúc Vận có thúc thúc như vậy cũng là có phúc, nó còn nhỏ, không biết hai đứa nhỏ chưa thể ăn, cũng là người lớn chúng ta không chú ý. Cháu đừng trách Tiểu Đoàn Tử nữa, cháu xem nó đáng thương kìa, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.”
Trần Mặc cũng không nỡ mắng Tiểu Đoàn Tử, chẳng qua là giận Tiểu Đoàn Tử bắt nạt hai bé con, giờ nghe Lưu a ma nói, lại nhìn con mình, đứng lên ôm lấy bé, nói: “Lần sau không được cho đệ đệ ăn đồ linh tinh.” Tiểu Đoàn Tử nghe liền hơi mất hứng.
Trần Mặc ngẫm nghĩ, vươn tay so cao hơn băng ghế, tầm một thước, nói: “Tiểu Đoàn Tử, đợi hai bé cưng cao bằng này thì con có thể đút cho hai đệ đệ ăn rồi.” Tiểu Đoàn Tử lập tức cao hứng, lại đòi xuống dưới. Trần Mặc không dám để bé một mình tới gần hai đứa nhỏ, buông bé xuống, đi cùng.
Tiểu Đoàn Tử đi đến trước mặt hai bé, nghiêm túc nói: “Đệ đệ, mau lớn lên, ta dẫn đi ăn thịt thịt ngon, cho hai đệ thích ăn bao nhiêu thì ăn bằng đó, các đệ phải ăn nhiều nhiều cơm, mau mau cao lên.” Làm một bàn người nghe lời trẻ con của Tiểu Đoàn Tử đều cười.
Ăn cơm xong, thu dọn bát đũa liền bắt đầu phát lì xì. Xét thấy năm nay nhà Phương Trí Viễn thêm hai cục cưng, lại thêm hai phần lì xì. Phương Trí Viễn thay con hắn nhận tiền, tươi cười trên mặt không khép lại được, trong lòng nghĩ, sau này phát bao nhiêu lì xì, có các cục cưng nhà hắn thì nhất định có thể nhận về gấp hai.
Tiểu Đoàn Tử cũng bị Phương Trí Viễn dạy, cúi chào vài người lớn, nói: “Chúc mừng phát tài, hồng bao lấy đến!” Bộ dáng muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Ngoại trừ ba đứa bé và Lưu Trang, mọi người cùng một chỗ đón giao thừa. Đến giờ tý, ăn sủi cảo xong mọi người mới vào phòng ngủ. Phương Tằng nghĩ cháu mình đã có hai đứa con, mình mới chỉ có một, Tiểu Đoàn Tử đương nhiên là tốt nhất nhưng bọn anh cũng nên có thêm con, trong nhà đã có ba tiểu tử, nếu thêm một ca nhi cũng rất tốt. Vì thế, Phương Tằng và Trần Mặc liền tích cực tạo người.
Mồng một, trong nhà không trưởng bối, Phương Tằng và Trần Mặc liền dẫn Tiểu Đoàn Tử đến Trần gia chúc tết. Mồng hai trở về, trong túi áo Tiểu Đoàn Tử đều là phong bao lì xì. Lưu a ma nhìn Trần Mặc và Phương Tằng tùy tiện để lì xì trên người Tiểu Đoàn Tử, hơi lo lắng nói: “Cữu ma đám nhỏ, Tiểu Đoàn Tử sao có thể cầm hồng bao được, hai cháu cất đi, nếu không rơi mất thì tiếc lắm.”
Trần Mặc cười nói: “Ma ma, Tiểu Đoàn Tử theo chúng cháu về, học hai câu ‘Chúc mừng phát tài, hồng bao lấy đến’ kia của A Viễn, làm cha ma, ca ca, ca ma cháu vui không được, đưa không ít hồng bao. Cháu và A Tằng bảo cất hộ nó còn chưa lấy được, miệng nhỏ cong ra muốn khóc làm cha ma cháu mắng chúng cháu một trận, nói hồng bao là cho Tiểu Đoàn Tử, nó muốn thì để nó cầm. Vậy nên cũng không có biện pháp, chúng cháu nhân lúc nó ngủ liền lấy tiền bên trong ra, mỗi cái nhét hai đồng tiền, để lại trên người nó.”
Lưu a ma nghe, trêu ghẹo nói: “Tiểu Đoàn Tử nhà chúng ta biết bạc là thứ tốt, giờ liền học được tích cóp cưới phu lang.”
Trần Mặc cười nói: “Ma ma, ông xem, cháu và A Tằng cũng không có thói hộ thực, nhóc con này cũng không biết theo ai, tinh lắm. Cháu và cha nó vừa sơ ý liền không trông coi được.”
Trần Mặc và Lưu a ma nói Tiểu Đoàn Tử, mà Tiểu Đoàn Tử thì nhảy vào phòng bọn Lưu Trang, vừa vào cửa liền hô: “Ca ca, ca ma, đệ có rất nhiều hồng bao. Rất nhiều rất nhiều!” Nói xong liền cầm năm sáu hồng bao trong túi áo ra.
Phương Trí Viễn vừa cho các con ăn xong, nhìn Tiểu Đoàn Tử, cố ý đùa bé, nói: “Aiz, Tiểu Đoàn Tử, đệ có nhiều hồng bao như vậy, ca ca lại một cái cũng không có. Đệ xem ca ca có phải cực kỳ đáng thương không.” Nói xong, hai tay giơ ra, tỏ vẻ mình không có cái nào.
Tiểu Đoàn Tử nhìn, nói: “Ca ca, đừng khóc, đệ gọi cha ma đệ đến cho ca hồng bao. Đệ nhìn thấy, dưới chăn cha ma có vài cái cơ.”
Phương Trí Viễn rất muốn lớn tiếng nói, Tiểu Đoàn Tử, con mắt nào của đệ thấy ta khóc hả. Nhưng nhìn bộ dáng ngây thơ của Tiểu Đoàn Tử, Phương Trí Viễn nói tiếp: “Nhưng mà hồng bao của cha ma đệ là phải đưa cho người khác, họ mà cho ca thì lấy gì cho người ta. Không được không được, ca không lấy được.”
Tiểu Đoàn Tử ngẫm nghĩ, lấy ra cái hồng bao nhìn nhỏ nhất trong đám hồng bao trong tay, có chút không đành đưa cho Phương Trí Viễn, nói: “Ca ca, đệ cho ca hồng bao, đừng khóc!”
Phương Trí Viễn giả bộ nói: “Không được, cầm hồng bao của đệ, cha ma đệ sẽ mắng ca. Không được, không được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đoàn Tử đầy nghiêm túc, cam đoan: “Đệ nhất định không nói cho cha ma đệ biết!”
Phương Trí Viễn lúc này mới làm bộ như miễn cưỡng cầm lấy một hồng bao.
Lưu Trang ngồi cạnh hơi oán trách nhìn Phương Trí Viễn, lấy ra một phong lì xì rất đẹp, đưa cho Tiểu Đoàn Tử, nói: “Đến đây, Tiểu Đoàn Tử, ca ma cho đệ hồng bao.”
Tiểu Đoàn Tử vô cùng cao hứng cầm lấy, lúc sau nói với Lưu Trang: “Ca ma, ca ca đáng thương lắm, khóc cũng không có hồng bao, huynh cũng cho ca ca một cái đi. Đệ quyết định, sau này ai cho đệ hồng bao đệ đều phải bảo họ cho ca ca một phần.” Nói xong, một bộ “Đệ quá thông minh” cầu khen ngợi.
Mà Phương Trí Viễn thì choáng váng, nghĩ đến cảnh tượng từng trưởng bối cho Tiểu Đoàn Tử hồng bao đều bị Tiểu Đoàn Tử nói một câu: “Ca ca thật đáng thương, còn khóc vì không có hồng bao, mọi người cũng cho ca ca một cái đi”, vậy thì mất mặt đến độ nào. Quả nhiên không được lừa trẻ con sao Phương Trí Viễn thật muốn khóc!
**
Zổ: hết nghỉ lễ rồi các tình yêu ~
Tiểu Đoàn Tử dễ thương vợi, muốn cắn miếng ~
kỷ niệm chương chẵn ai đi qua cmt tui phát~~~~~~~~~~~~~~