Editor: Dương Minh Thư _______
"A!" Nhìn đầu ngón tay bị kim đâm chảy máu, trong lòng Ân Ly lo lắng vô cùng. Từ ngày nàng theo đoàn quân đến biên cương, Tuân Du đã mua một tiểu viện ở trấn nhỏ cách quân doanh không xa, mỗi ngày nàng trồng một ít rau dưa, nuôi một số gia cầm, giống như nông phụ bình thường.
Chỉ cần Tuân Du nhàn rỗi hắn sẽ chạy từ quân doanh đến ở mấy ngày, cùng nàng dây dưa một phen, sau đó thúc ngựa trở về. Việc nàng đi theo rất ít người biết, hắn không cho người khác biết được sợ gây bất lợi với nàng, Ân Ly cũng biết nặng nhẹ, trước giờ đều cho người hầu ra chợ mua đồ, nàng rất ít lộ diện.
Bây giờ đã qua hai năm, lúc này thời gian không tốt, mỗi lần đều chú ý không bắn vào trong, sợ lúc này nàng có thai sẽ làm hắn lo lắng hơn.
Mấy ngày trước khi hắn trở lại tiểu viện, hưng phấn nói với nàng, sắp sửa cùng quân Tấn đại chiến, nếu thắng lợi có thể nhanh chóng hồi kinh. Nàng nghe xong lại thấy lo hơn vui, mỗi lần hắn xuất chinh nàng đều đề phòng lo lắng. Thấy lòng nàng nặng như thế, Tuân Du không đành lòng, nhỏ giọng an ủi trận chiến này hắn đã nắm chắc, muốn nàng không phải lo nghĩ nữa
Sự tình cũng giống như hắn dự đoán, mấy tháng qua đi, tiền tuyến báo tin chiến thắng, Ân Ly kích động không thôi, nhưng vẫn không thấy hắn trở lại trấn. Nếu có việc phải xử lí hắn cũng sẽ cho người báo tin, không biết lần này vì sao lại chậm chạp như thế, nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
"Cô nương, không sao chứ?" Xuân Oánh hoảng sợ, cuống quít tìm hòm thuốc cho Liên Kiều cầm máu
"Không sao, không cần vội." Nàng hút đi vết máu trên tay, lại tiếp tục may vá
"Cô nương, bên ngoài đã truyền đến tin chiến thắng, không biết vì sao Vương gia còn chưa trở lại? Không bằng phái người đi hỏi một chút?" Xuân Oánh nhìn ra tâm sự của Ân Ly
Ân Ly dừng một chút, lại cúi đầu tiếp tục công việc trong tay: "Đợi hai ngày nữa...Có thể là còn hậu quả phải giải quyết."
Sau giờ ngọ, ngoài sân bỗng vang lên tiếng vó ngựa. "Chắc là Vương gia đã trở lại!" Xuân Oánh vui vẻ nói với Ân Ly
Ân Ly vội vàng đứng dậy ra cửa đón, hạ nhân mở cổng ra, đi vào là Liễu Giang, Ân Ly nhìn phía sau Liễu Giang, muốn thấy bóng dáng cao lớn của hắn, nhưng cái gì cũng không có. Nàng nhíu mày, trong lòng bất an mãnh liệt
"Vương phi..." Liễu Giang quỳ trước mặt nàng, cúi người dập đầu
"Liễu Giang...Vương gia đâu? Người có khỏe không?" Nàng hy vọng nghe được tin tốt, hy vọng dự cảm của nàng là sai, nàng chỉ cần hắn khỏe...Chỉ cần hắn tốt...
“…Vương gia… Vương gia bị thương mất tích!” Liễu Giang nghẹn ngào nói: “Mấy ngày trước cùng quân địch đại chiến, Vương gia đã đánh lui được quân địch. Trăm lần không nghĩ đến trong quân ta lại có mật thám, lúc hỗn loạn bắn tên về phía Vương gia, một tên trúng ngực, một tên trúng mông ngựa, con ngựa chấn kinh kéo theo Vương gia rơi xuống vách núi..."
Như sét đánh ngang tai! Trước mắt Ân Ly biến thành màu đen, toàn bộ thế giới như muốn sụp đổ trước mặt nàng: "Làm sao..."
"Cô nương!"
"Vương phi!"
Có người đỡ nàng lại, nếu không nàng hoàn toàn không còn cách nào đứng vững, ngực tê rần, cổ họng nóng lên phun ra một ngụm máu
"Vương phi! Vương phi, trong quân đã phái người xuống sườn núi tìm, nhất định sẽ tìm được Vương gia trở về..." Tìm về? Tìm về cái gì? Có phải thi thể lạnh băng hay không?
Lòng ngực đau nhói, mỗi ý niệm trong đầu đều làm nàng tuyệt vọng, nàng muốn đích thân đi tìm hắn! Vách núi lạnh băng không thể để hắn một mình ở đó!
Nàng đứng lên, đẩy người đỡ nàng ra rồi chạy ra cửa.
"Vương phi ( cô nương ) !"
"Đưa ta đi..." Nàng nắm lấy cánh tay Liễu Giang, bình thường nàng nhu nhược nhưng hôm nay lấy sức ở đâu ra đến nam tử cũng thấy đau
"Vương phi, thân thể người không tốt, thuộc hạ chắc chắn..."
"Đưa ta đi!" Nàng rống to với Liễu Giang, so với sự dịu dàng trầm tĩnh xưa nay khác xa, bây giờ điên cuồng la to
“…Thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa…”
“Cưỡi ngựa đi!” Nàng xoay người đi ra cửa lớn, leo lên lưng ngựa của Liễu Giang, hắn không còn cách nào, lấy ngựa của thuộc hạ leo lên, Ân Ly thấy hắn lên ngựa, giơ roi chạy như bay ra ngoài, Liễu Giang vội vàng đuổi theo
Đường đi vốn là ba ngày, Ân Ly giơ roi thúc ngựa, không màng Liễu Giang khuyên can, chạng vạng ngày thứ hai đã tới quân doanhLiễu Giang cùng đám người đưa nàng đến chỗ Tuân Du mất tích, nàng đứng trên vách núi, nơi mặt trời không thể chiếu tới, đáy vực tối om, như con quái vật miệng rộng. Có gió từ đáy cốc thổi lên, lạnh lẽo mang theo mùi tanh, như mùi máu. Có phải của hắn không? Hắn bị thương có nặng không? Có đau hay không? Có nhớ nàng hay không, giống như nàng nhớ hắn vậy?
"Đưa ta xuống." Nàng vô cảm, đôi mắt nhìn chằm chằm đáy vực
"Vương phi, bây giờ đã tối, lúc này xuống sẽ rất nguy hiểm, người yên tâm, thuộc hạ đã phái mấy trăm tướng sĩ xuống đáy vực tìm Vương gia, ngày mai thuộc hạ..."
"Nếu hôm nay người không đưa ta xuống, thì ta tự xuống!" Nàng không giống như nữ tử nhu nhược thường ngày, ngược lại rất giống hắn cương nghị lạnh lẽo.
"..." Liễu Giang cắn răng, hắn biết làm sao bây giờ, vị trước mắt chính là bảo bối của Vương gia, nếu xảy ra sự cố gì, hắn biết ăn nói như thế nào với vương gia?
Ân Ly thấy hắn do dự, tự mình đi đến dây thừng, Liễu Giang không còn cách nào, cắn răng ngăn nàng lại, chắp tay hành lễ nói: "Vương phi, đắc tội."
Dứt lời đã cỏng nàng trên lưng, dùng dây thừng buộc lại rồi theo đà đi xuống dưới. Trời đã tối, càng đi càng đen, gió núi quật khiến hai người lung lay, Liễu Giang phải bỏ sức để vịn vào vách đá mới không để hai người rơi xuống.
Nửa canh giờ sau, hai người bình an đáp xuống. Sắc trời tối sầm, nàng cố nhìn xung quanh nhưng quá tối, cách đó chỉ thấy le lói ánh đuốc của binh lính cứu hộ
Liễu Giang dẫn nàng đến chỗ lều trại, binh lính phát hiện bọn họ, đứng dậy hành lễ: "Liễu phó tướng!"
"Đứng lên đi, đây là Thất Vương phi. Hôm nay tìm kiếm như thế nào?" Liễu Giang hỏi
“Thất Vương phi vạn phúc! Hôm nay so với hôm qua đi thêm nửa dặm, vẫn không tìm được tung tích của Vương gia. Trước mắt có mấy tiểu đội đia vào các khe núi tìm, địa hình trắc trở nên tốc độ không nhanh."
Ân Ly đứng một bên yên lặng lắng nghe, đột nhiên hỏi: "Vương gia từ vị trí đằng kia rơi xuống?"
"Đúng vây, là ở đó, người và ngựa cùng nhau rơi xuống nhưng đã tìm được ngựa, trước sau vẫn không thấy bóng dáng Vương gia." Liễu Giang đáp
"Xung quanh đây có con sông nào không?" Ân Ly tiếp tục hỏi
“Không có phát hiện con sông nào.” Liễu Giang đáp.
Việc này khá kì lạ, bị thương từ phía trên rơi xuống, phía dưới lại không có sông, ngựa ở đây thì sao người không thấy? Chẳng lẻ hắn đi tìm đường? Nhưng nhiều người thấy hắn rơi xuống như vậy nhât định sẽ xuống tìm, vì sao không ở lại đợi cứu viện mà phải tự mình tìm lối ra? Hắn không phải là người lỗ mãng như vậy, chẳng lẽ là mãnh thú! Nàng không dám nghĩ tiếp, nàng tình nguyện nghĩ hắn còn sống, chỉ là đi tìm đường, khẳng định hắn tìm lối ra!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~