Editor: Dương Minh Thư ________
Lần này Tuân Du bị thương không nhẹ, thời gian ngủ nhiều hơn tỉnh, làm Ân Ly lo lắng không thôi. Cũng may thân thể Tuân Du không tồi, nằm trên giường nửa tháng, ăn nhiều đồ bổ rốt cục cũng từ từ khôi phục lại.
Mỗi lần Ân Ly giúp hắn thay thuốc, nhìn thấy miệng vết thương ghê người kia vẫn sợ đến sắc mặt trắng bệch: "Cũng không biết tránh đi..." Một bên bôi thuốc sắc mặt oán giận nói.
Miệng vết thương vừa nhìn đã thấy đau, huống chi hắn là người chịu khổ.
Tuân Du vốn không muốn Ân Ly đổi thuốc cho hắn, mỗi lần nhìn vết thương đều đau lòng không ngớt, nhưng nàng lại sợ người khác mạnh tay làm đau hắn, nhiều lần đều tự nàng thay cho.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay mềm mại của nàng nhéo nhéo, mềm nhẹ nói: "Về sau đều nghe A Di, đừng giận mà..."
Giọng điệu ôn nhu cùng với ánh mắt đưa tình chịu thua nàng, Ân Ly bẹp miệng không nói chuyện. Mỗi lần xuất phát nàng đều dặn dò hắn cẩn thận, nếu hắn nghe lời nàng, sao còn bị thương nặng như vậy?
Lúc này Phúc bá từ ngoài tiến vào, hướng đến chỗ hai người bẩm báo: "Bệ hạ phái người ban thưởng, bây giờ đang ở sảnh ngoài chờ lệnh."
Thời gian này hoàng đế ban thưởng không ít vàng bạc châu báu, dược liệu trân quý, từng gánh gánh vào Thất vương phủ. Riết rồi Ân Ly cũng quen, vội sửa soạn ra sảnh ngoài tạ ơn.
Bởi vì lần Tây Sơn săn thú này, hoàng đế càng thêm sủng ái Tuân Du, còn Lục vương gia Tuân Tề cũng vì thế mà chịu tội.
Mấy ngày trước, nghe nói Đại Lý Tự tra ra nguyên nhân. Phát hiện gấu đen và Lục vương gia có liên quan. Mấy tháng trước từng phái người treo ra giải thưởng lớn để chuẩn bị, tuy là hành động ngầm nhưng vẫn bị người ta tra ra.
Tin tức vừa ra, triều đình chấn động, hoàng đế cũng tức giận không thôi, thậm chí muốn tống Lục vương gia vào tử lao. Vẫn là do Hoàng hậu nương nương đau khổ cầu xin, mới tha cho hắn một mạng. Đến tước vị Hoàng hậu cũng bởi vậy mà bị phế, Tuân Tề bị tịch thu chức vị đày đi Tây Cương cằn cỗi làm tri châu.
Ân Ly suy nghĩ cẩn thận thấy hơi kì lạ. Trước đó Lục vương phi vắt hết óc một hai mời nàng đến lều, đêm đó Tuân Du cũng cực kì khác thường, biết rõ hôm sau đi săn, lại lăn lộn nàng cả đêm, làm nàng lỡ hẹn với Lục vương phi.
Ân Ly đối với sự nghi ngờ này cái biết cái không, cũng chưa hỏi hắn. Vào phòng, liền đem nghi vấn hỏi ra hết.
Tuân Du suy nghĩ một lát, quyết định đem tình hình thực tế nói thẳng ra. Không biết tương lai còn biết bao nguy hiểm, để nàng không biết gì cũng không tốt, nói ra để nàng có phòng bị tránh bị người khác gài bẫy.
Ân Ly nghe hắn nói xong, giờ đã rõ ràng. Cố ý bị thương để kéo Lục vương gia xuống
"Ngài hào phóng thật, lấy tính mạng của mình để đổi lấy tiền đồ của Lục vương gia!" Thật ra Ân Ly không sợ hắn dùng mưu kế thâm độc gì, chỉ sợ hắn lấy thân thể mình ra đánh cược!
Cái gì mà đại sự không thể từ từ tính, một hai phải dùng kế sách như vậy? Nếu hắn có mệnh hệ gì, có nghĩ tới nàng không?
Nàng càng nghĩ càng giận, không nhịn được rơi nước mắt. Gạt cái tay muốn lau nước mắt cho nàng, xoay người không muốn nhìn hắn.
"Ngài còn cảm thấy lần trao đổi này rất lời, có phải không?" Thấy hắn giải thích nhẹ nhàng bâng quơ, nàng nghĩ đến những vết thương trên lưng hắn liền giận sôi máu.
"A Di đúng là ngày càng có phong thái của Vương phi..."
Tuân Du thở dài, từ trên giường chống người ngồi dậy, hắn biết nàng sẽ phản đối nên mới không nói cho nàng biết trước.
Từ phía sau ôm lấy, ngực dán vào lưng nàng, cằm đặt trên vai ôm chặt nàng. Ân Ly sợ chạm vào vết thương nên không giãy giụa, mặc hắn ôm.
"A Di, kỳ thật bổn vương càng yêu sa trường, binh kiếm. Nơi đó đao thương, kiếm kích đều thấy được, quân đội bạn địch ranh giới rõ ràng, chỉ cần có thực lực, phương pháp thích đáng, trước đây bổn vương đều không sợ gì cả. Nhưng mà hiện nay quân vương ở trên, vây cánh san sát, rắc rối khó gỡ, huynh đệ thân hữu lại không thể tin tưởng. Lòng người khó phòng bị. Mỗi bước đi của bổn vương như đi trên băng mỏng, sợ mình lỡ một bước hại A Di bị bổn vương liên lụy..."
Ân Ly không chờ Tuân Du nói xong đã nhịn không được xoay người nhào vào ngực hắn khóc lên
Sao nàng có thể không biết, địa vị của hắn, ra quyết sách nào cũng là thân bất do kỷ. Chỉ là hắn vẫn lo lắng sẽ làm liên lụy nàng. Kì thật khi gả cho Tuân Du nàng đã suy nghĩ cẩn thận, dù tương lai xảy ra chuyện gì nàng đều không sợ.
Tuân Du nhẹ nhàng vuốt tóc nàng an ủi, hắn cảm giác nước mắt của nàng đã làm ướt hết áo của hắn
"Ta chỉ muốn ngài bình an..." Nàng nức nở. Đôi khi nàng không thể hiểu được, lần đầu gặp nàng hắn đã thể hiện rất nhiều hảo cảm, lúc cùng hắn ra ngoài, hắn đã kêu được nhũ danh của nàng, thậm chí còn cùng nàng da kề da.
Sau khi thành hôn càng cẩn thận tỉ mỉ, nàng không ngờ được một Vương gia có thể sủng ái thê tử như vậy. Hắn vì nàng thoát vớ rửa chân, vì người nhà nàng mà để tâm. Nàng từng hỏi hắn vì sao lại đối xử tốt với nàng như vậy. Hắn rất kinh ngạc hỏi ngược lại: "Vì sao lại không được đối xử tốt với thê tử của mình?"
Hỏi ngược lại nàng vấn đề ngốc nghếch này
"Về sau bổn vương đều nghe A Di, sẽ không giày xéo bản thân, chắc chắn sẽ bên cạnh A Di suốt đời. A Di muốn khóc cho thành lũ lụt sao." Tuân Du lắc nhẹ người trong ngực nói
Ân Ly sưng mắt ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này mới phát hiện trước ngực hắn ướt đẫm, bây giờ là mùa đông sợ Tuân Du bị cảm lạnh, vội vàng tìm quần áo cho hắn thay.
Bận rộn cuối cùng cũng khiến nàng quên đi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Rảnh được khi nào nào thì ra chương ngay cho mọi người đỡ trông❤
23/07/2021