Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 2: Vào Kinh




Editor: Thư Thư

"Tiểu thư, không biết Tấn An công chúa có dễ chung sống không." Liên Kiều cúi người tháo trâm cài trên đầu Ân Ly xuống, vừa cầm lược ngà voi chải tóc vừa nhìn nữ tử trong gương nói

"Binh tới tướng chặn, làm tốt bổn phận của mình, chắc là cũng không đáng sợ lắm." Nữ tử trong gương đồng da trắng nõn nà, mặt hạnh má đào, mày như lá liễu, mắt trong suốt tựa mùa xuân, nét mặt mặc dù mang theo chút trẻ con nhưng cũng lộ ra vẻ đẹp khuynh thành

"Tấn An công chúa nói người và phu nhân là khuê mật, thế mà trước giờ không nghe ai nhắc qua, nhiều năm như vậy mới nhớ đến, không biết có ý gì." Liên Bích đứng cạnh giường đốt huân hương vừa nói

"Ta cũng chưa bao giờ gặp công chúa, không biết hình dáng của người ra sao." Liên Kiều đổi áo ngủ cho Ân Ly xong, đưa nước cho nàng.

Ân Ly nhấp ngụm nước vào miệng đảo qua lại rồi phun ra, lấy khăn tay lau lau khóe miệng, đứng dậy đi về giường

"Đừng nghĩ nữa, hai ngày nữa khởi hành vào kinh, đem hành lý chuẩn bị cho tốt. Mặc kệ công chúa có ý gì, chúng ta cũng phải chuẩn bị ít trái cây để ăn."

"Dạ." Hai nha hoàn giúp nàng trải chăn, buông rèm xong liền lui xuống

Ân Ly nằm trên giường nhìn tấm rèm, đầy bụng nghi vấn. Thông minh như nàng cũng không biết chính xác rốt cục Tấn An công chúa có dụng ý gì.

Cha nàng tuy là thứ sử tam phẩm Trung Châu nhưng cũng ít qua lại với người trong kinh. Công chúa nghe nói mẫu thân nàng mất nên triệu nàng đến gặp mặt

Mẫu thân Ân Ly đã mất gần 10 năm, vả lại công chúa chịu tang phu quân rất ít lộ diện, nay bỗng nhiên nhớ đến người bạn cũ ở Biện Châu xa xôi, gọi nàng đến gặp, thật không hợp lẽ thường.

"Aiz!" Nàng thở dài, mở chăn xoay người vào trong. Không nghĩ nữa, ngủ!

Hai ngày sau, ngoài cửa Ân phủ

Xe ngựa dừng trước cửa, Ân lão phu nhân kéo tay Ân Ly dặn dò: "Nha đầu, đừng trách lão thái bà này dong dài, ta biết con trước giờ thành thục ổn trọng, nhưng kinh thành không giống ở nhà, nói chuyện làm việc càng phải cẩn thận. Quan trọng nhất là phải chăm sóc bản thân cho tốt, ăn nhiều môt chút. Không thể yếu ớt như vậy."

Đôi mắt Ân Ly phiếm hồng, nghẹn ngào đáp: "Con biết rồi ạ, tổ mẫu cũng phải bảo trọng thân thể, con đi rồi sẽ trở về, người không cần lo lắng cho A Di." Dứt lời nàng quay qua bảo tiểu đệ:

"Tỷ không có ở nhà, đệ phải chăm sóc tốt tổ mẫu và phụ thân, đừng chọc họ giận. Lúc tỷ về sẽ thưởng cho đệ."

Ân Duyệt được lão phu nhân nắm, học bộ dạng đĩnh đạc của Ân Thực Thu, ra dáng tiểu đại nhân trịnh trọng nói:

"Tỷ, trong nhà đã có A Sanh, tỷ không cần lo." Trong lúc nhất thời chọc cho mọi người cười to, ly biệt buồn bã cũng tản đi

"Được rồi, mau lên xe đi. Ta đã nhờ mấy người bạn trong kinh chiếu cố con, nếu cùng công chúa gặp mặt xong, ba năm ngày thì có thể trở về, không cần quá lo lắng." Ân Thực Thu an ủi mọi người.

Ân Ly vui vẻ: "Cha, A Di vào kinh chơi mấy ngày, con còn chưa đi lần nào. Khi trở về sẽ kể cho mọi người nghe vài chuyện thú vị."

Ân Thực Thu tự mình vén rèm đỡ nữ nhi lên xe: "Nếu có việc gì, kêu người truyền tin trở về, tuy cha không nhậm chức ở kinh thành nhưng cũng có thể nói vài lời."

"Biết rồi, biết mặt mũi cha rất lớn." Ân Ly cười nói, dứt lời liền buông màn khởi hành đến Kim Lăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.