Editor: Thư Thư
Mấy ngày gần đây, kinh thành truyền tai nhau chuyện trọng đại đó là Thất hoàng tử được Thái hậu sủng ái nhất trong lúc đi săn té ngựa bị trọng thương. Hôn mê mấy tháng, thuốc thang vô dụng, Thái Hậu lo lắng quá độ mà sinh bệnh, Hoàng Đế tức giận, không biết chém rơi bao nhiêu cái đầu, ngự y trong cung ai cũng hoảng loạn.
Chẳng ngờ Thất hoàng tử tỉnh lại, nghe nói nằm trên giường nửa tháng nay có thể xuống đất hoạt động. Trong kinh, bá tánh và các nước chư hầu đều bàn tán xôn xao, Thất hoàng tử này quả thật phúc lớn mạng lớn, bị thương nặng như vậy cũng có thể khỏi hẳn.
Người trong phủ Thất hoàng tử đang rất lo lắng, chủ tử khỏi bệnh vốn là chuyện vui. Nhưng không biết vì sao chủ tử sau khi tỉnh dậy rất khác so với lúc trước. Tâm tư trầm tĩnh làm ngươi ta khó đoán. Tuy không đánh chửi, nhưng đôi mắt âm trầm như có thể nhìn thấu lòng người.
"..A Di..." Mở mắt ra, Tuân Du hoảng hốt, ngực phập phồng kịch liệt, giật mình như bản thân vẫn còn dừng lại ở đời trước từ Kinh Châu về phủ. Khoảnh khắc thấy mộ của nàng, tâm hắn cũng đã chết, từ đó chỉ toàn thù hận.
Trong bóng tối, xoay người xuống giường thở ra một hơi. Đôi tay thon dài lau đi mồ hôi lạnh. Cúi người im lặng thật lâu, lấy lại bình tĩnh. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nam tử đẹp như được điêu khắc, mày kiếm môi mỏng, sóng mũi cao thẳng, ánh mắt sâu thẳm. Dáng người đứng hàng mỹ nam trong kinh thành, chỉ tiếc toàn thân lộ ra khí lạnh, làm người không dám tới gần.
Tháng trước, khi tỉnh lại phát hiện mình trở lại thời niên thiếu, trong lòng vừa buồn lại vừa vui. Buồn vì hắn đã biết được lòng người, còn vui là có thể tìm lại viên ngọc quý giá của bản thân.
Đời trước mất nàng, mặc dù tuổi lớn nhưng hắn phải hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước, trả thù hết những kẻ hại nàng. Mỗi ngày phải chịu trách nhiệm với con dân đất nước. Chỉnh lý triều cương, phê duyệt tấu chương, nhưng không còn cái vui trên đời. Từ khi hắn kế vị, Lương Quốc trở nên mạnh mẽ, bách tính an cư lạc nghiệp. Ngoại trừ hậu vị bỏ trống bị mọi người phản đối thì hắn được coi là vị hoàng đế tốt, anh minh sáng suốt. Chỉ mình hắn biết mình đã mất đi người nắm tay cùng nhìn thiên hạ. Trong lòng trống rỗng không có cách nào.
Hắn tại vị 25 năm, không màng triều thần phản đối mà truyền ngôi cho cháu mình. Tự thân xuất chinh tới Tấn Quốc giao chiến. Đem Tấn Quốc đánh bại, khải hoàng trở về. Trên đường hồi kinh bị phục kích, mũi tên xuyên qua ngực. Biết mình sẽ chết, trong lòng cảm thấy vui mừng xem như giải thoát. Sau đó tỉnh lại, phát hiện bản thân có cơ hội bảo vệ nàng một lần nữa, ai cũng đừng hòng cướp đi!
___
Áo giáp chưa cởi, mấy ngày nay chinh chiến chưa ngủ. Hôm nay chiến thắng trở về có thể thả lỏng một lát, mới nằm xuống không bao lâu liền mơ thấy nàng. Hiện giờ, tình thế đã ổn, trong kinh dù chưa định nhưng tạm thời không có chuyện gì, đến lúc rồi....
"Liễu Giang." Hắn đứng dậy cởi giáp ra, trầm giọng gọi người, nghe bên ngoài trướng truyền đến tiếng trả lời của cận vệ Liễu Giang:
"Vương gia, trong phủ Tấn An công chúa đã an bài thỏa đáng."
"Tốt, truyền lệnh xuống, ngày mai hồi kinh." Nhanh chóng đi đến tịnh thất cởi áo, nước nóng đã chuẩn bị bốc lên nghi ngút, làm vẻ mặt hắn lộ ra vài phần nhu hòa, hắn không cách nào áp chế được nôn nóng muốn gặp nàng.
"Tuân lệnh!" Liễu Giang trả lời.