Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 34: C34: Chương 34




Edit: phuong_bchii

________________

Ăn được một lúc thì đồ uống được mang lên, một vài lon Fanta ướp lạnh.

Bành Hướng Chi cầm lấy một lon định khui ra thì bị Vu Chu kêu dừng: "Chờ một chút."

"?"

"Chị khui lon như vậy, không cần móng tay nữa à?"

Bành Hướng Chi liếc mắt nhìn móng tay của mình, sơn móng tay không thể khui lon sao?

Vu Chu chưa từng làm móng, không biết có thể khui hay không, nhưng giờ phút này cô nàng nói không thể chính là không thể, nghiêng đầu: "Để cô Kỷ lái giúp chị đi, đừng ngại, đều là bạn cùng nhà mà."

"Lát nữa gãy móng, đau chết chị."

Cô nàng là tác giả, cô nàng hiểu rất rõ, làm thế nào để thiết kế cốt truyện, làm thế nào để kéo sợi. Yếu thế và thỉnh cầu thích hợp là cần thiết, bạn tới tôi đi, tình cảm liền thăng hoa lên.

Bành Hướng Chi nhướng mí mắt, liếc nhìn Kỷ Minh Tranh.

Hướng Vãn nhìn Kỷ Minh Tranh, Triều Tân nhìn Kỷ Minh Tranh, Tô Xướng nhìn Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh vươn tay: "Đưa cho tôi đi."

Bành Hướng Chi lưu luyến không rời đưa qua, trong lòng tiểu nhân ôm bình mật hung hăng đào một muỗng. Ai nha, show ân ái là sảng khoái a, ai nói ai biết, nàng và Kỷ Minh Tranh còn không có thế nào đâu, nhưng nhìn cô tự nhiên mở đồ uống cho mình, mấy người khác trong lòng biết rõ ràng mà cười, Bành Hướng Chi thật sự cảm thấy sảng khoái ngất trời.

Chẳng trách đám lét biên này thích sến súa, bây giờ nàng muốn dựa vào Kỷ Minh Tranh.

Cúi đầu kiềm chế, gửi tin nhắn vào trong nhóm.

"Tôi quyết định, phải theo đuổi cô ấy."

Vu Chu cười như chuột ăn trộm lương thực, cầm di động đưa cho Tô Xướng xem, lại trả lời: "Em cảm thấy hy vọng rất lớn."

"Sao lại nói thế?"

"Vào nhà vệ sinh nói."

"Ôi," Bành Hướng Chi khóa điện thoại, tay kia đè bụng dưới, nói tới là tới, "Bụng đau quá, phải đi vệ sinh."

Giọng khàn khàn nhíu mày đứng lên, lúc đi qua Vu Chu đỡ cái ghế: "Có cái đó không, tôi sợ tôi tới rồi."

"À có có có." Vu Chu cầm túi xách, cùng nàng chạy vào phòng vệ sinh.

Ánh đèn trước bồn rửa tay luôn chiếu rất đẹp, Bành Hướng Chi hơi thò người lại gần gương sửa sang lại lớp trang điểm, đang muốn nói chuyện với Vu Chu thì nghe được tiếng bước chân quen thuộc, liếc mắt nhìn trộm, là Hướng Vãn tới.

He he he, toàn bộ ba tên thợ giày thối đã đến đông đủ, là lúc tiến hành hội nghị chân chính.

"Em phân tích cho chị nha, theo như em quan sát, tuy rằng ngoài mặt cô Kỷ không nói gì, nhưng đối với chị rất tốt, chị ấy biết phải gặp bạn bè của chị còn cố ý tắm rửa trang điểm."

Tay Bành Hướng Chi trượt tới trượt lui trên mặt bàn đá cẩm thạch: "Chắc chắn là trang điểm vì tôi? Không phải cô ấy trùng hợp vừa tắm xong sao?"

"Em phát hiện chị ấy hình như còn trang điểm nữa, lúc trước hợp tác với chị ấy, cũng hẹn cơm, chị ấy cũng không bôi cái gì cả. Tục ngữ nói 'Con gái vì người mình thích mà trang điểm', hiểu? Hơn nữa chị nghe lời phải nghe chi tiết, chị ấy nói chuyện hai người, nói là 'về nhà', 'ở nhà', hiểu?"

"Thật sao?" Bành Hướng Chi cười.

"Có hi vọng," Hướng Vãn tiếp lời, "Mấy ngày trước em và cô Triều nói chuyện với cô Kỷ, chị ấy nhắc tới chuyện chị thích chị ấy, cũng không thể hiện ra phản cảm."

"Đậu má, tin tức quan trọng như vậy, sao giờ em mới nói?" Bành Hướng Chi choáng váng.

"Không chỉ không phản cảm, hình như còn cười."

A ~ tiểu nhân trong lòng Bành Hướng Chi trăm chuyển ngàn hồi r3n rỉ một tiếng.

"Vậy, có phải tôi có thể trực tiếp xông lên không?" Bành Hướng Chi hai tay ôm mặt, có chút làm ra vẻ.

"Lúc mới ăn cơm, em đã giúp chị tìm một một chút," Vu Chu thần bí ghé sát vào nàng, "Trên mạng nói, đối với gái thẳng mà nói, muốn cong xuống nói khó cũng không khó, đầu tiên chính là tiếp xúc tứ chi, không phải bình thường chị dán dán ôm ôm như vậy, khác biệt rõ ràng nhất giữa bạn thân và bạn đời có biết không? Tính xúc động, nói cách khác chị phải ở trong bầu không khí mập mờ, cùng chị ấy có mấy hành động liên quan, ví dụ như hôn môi, hoặc là...... chạm vào ngực."

"Nghiên cứu này nói rằng 80% phụ nữ có khuynh hướng cong sẽ không cưỡng lại những người đồng tính vuốt v e ngực."

"Còn có loại nghiên cứu này?" Bành Hướng Chi tò mò nhìn màn hình của cô nàng.

"Có chút lạ, thật đáng khinh," Vu Chu kéo xuống nhìn, "Người này bịa ra, bị tố cáo rồi."

......

"Hình như là một cái bàn giết heo."

......

"Thế em không phải là les sao? Em còn cần lên mạng tìm à?" Bành Hướng Chi kỳ lạ, "Em thích kiểu gì thế?"

"Hì hì," Vu Chu ngượng ngùng cười, "Em còn rất thích hôn môi, tương đối có bầu không khí, ví dụ như ở phòng vệ sinh này đi, chị ôm cô Kỷ lên, ngồi ở trên bồn, sau đó chị ấy ôm cổ chị, chị liền tiến lên hôn chị ấy, như vậy chị ngẩng đầu, chị ấy cúi đầu, hình ảnh rất đẹp, bình thường em viết tiểu thuyết mới có thể dùng loại cảnh tượng này."

Ảo tưởng Bành Hướng Chi và cô Kỷ nghiêm túc, cô nàng rất xấu hổ, nhưng ngẫm lại lại có chút phấn khích.

"Tiểu tử em đó." Bành Hướng Chi sở trường chỉ cô nàng, lại kề tai nói nhỏ, "Em với Tô Xướng bình thường như vậy sao?"

"Đừng hỏi."

"Ồ được được, em đây là 0 tình huống, vậy Vãn Vãn, 1 các em thích dạng gì thế?"

"Nếu chị thực sự khao khát chị ấy, cứ nói thẳng, nói với chị ấy, cô Kỷ, làm một lần."

"Hoặc là nói, cô Kỷ, xin cho tôi một lần."

.......

Cô nàng ngọt ngào nói, nhìn thấy mặt Bành Hướng Chi dần dần xanh lại, cứng còng tại chỗ.

Hướng Vãn quay đầu, Kỷ Minh Tranh lặng lẽ đứng ở phía sau, hai tay đút túi, bình tĩnh, mặt không chút thay đổi nhìn ba người.

Yên lặng không tiếng động, Bành Hướng Chi đột nhiên thu tay lại, che miệng, ho kịch liệt mấy cái, khom lưng cúi sấp xuống bồn rửa tay: "Ui...... nước ngọt kia uống đến muốn ói."

Vu Chu vội vỗ nhẹ lưng nàng, đỏ mặt thành cà chua nấu chín.

Kỷ Minh Tranh mím môi, cúi mặt lướt qua bọn họ, vành tai đỏ lên, không nói một câu liền đi vào phòng vệ sinh.

Có khúc nhạc đệm này, Bành Hướng Chi đương nhiên chột dạ, không dám ăn nhiều hơn nữa, mọi người tốt xấu gì cũng ăn hai bữa rồi, trong bụng không còn chỗ dư thừa, liền ăn tượng trưng mấy miếng chờ Kỷ Minh Tranh ăn xong.

Bởi vậy cục diện này tản ra có chút xấu hổ.

Thanh toán hóa đơn xuống dưới lầu, Triều Tân hỏi Kỷ Minh Tranh tới đây bằng gì, cô nói đón xe, thì Triều Tân nói: "Tôi đưa mọi người trở về, tôi lái xe."

"Chị có tiện đường với bọn em không?" Bành Hướng Chi khoác áo khoác thật chặt, giày cao gót không an phận lui về phía sau.

"Chúng ta đến nhà Tô Xướng đón Bài Bài trước, tiện đường."

"Bài Bài ở nhà Tô Xướng à?"

"Ừ, lần này mẹ nuôi đến ở, hôm nay có hẹn, phiền mẹ nuôi đón Bài Bài tan học." Hướng Vãn đáp.

"Vậy được," Bành Hướng Chi liếc Kỷ Minh Tranh một cái, "Chúng ta, lên xe?"

Kỷ Minh Tranh không nhìn nàng, hơi gật đầu, mở cửa xe chui vào.

Bộ dạng này của cô, Bành Hướng Chi rất xấu hổ, lại nhịn không được suy tư nhiều lần. Cũng không biết cô nghe được bao nhiêu, phản ứng như thế nào, đỏ mặt là bởi vì thẹn thùng sao? Nhưng nàng đoán, dùng kinh nghiệm yêu đương của nàng đoán, ít nhất Kỷ Minh Tranh cũng không ghét nàng đâu nhỉ?

Khi tay mình xuyên qua tóc Kỷ Minh Tranh, vuốt v e sau đầu cô, khi cô lẳng lặng chờ mình hôn cô, khi cô lấy tay lặng lẽ nắm lấy ống tay áo của mình, khi cô ôm mình, tim liên tục đập nhanh hơn.

Bành Hướng Chi thậm chí cảm thấy được, Kỷ Minh Tranh có chút thích nàng.

Nhưng chi tiết là có tính lừa gạt, đặc biệt là từ trong hồi ức tìm ra chi tiết, không biết có thể có tự tô điểm hoặc là tự sửa đổi hay không, dùng để suy đoán ra kết luận mà đương sự muốn.

Cho nên nàng không dám nhớ lại, nàng chỉ tự nói với mình, nếu như, nếu như, nếu như, Kỷ Minh Tranh lại thể hiện ra một chút chủ động, như vậy nàng sẽ......

Hi hi hi, không tiện nói.

Tâm sự nặng nề đến khu chung cư, nấc cục cảm ơn bạn tốt hôm nay cùng nàng ăn hai bữa cơm, cùng Kỷ Minh Tranh sánh vai đi tới cửa đơn nguyên, nhưng giày cao gót dừng lại, Bành Hướng Chi không lên cầu thang, ngược lại đưa tay túm lấy tay áo cô, không cần dùng sức kéo về phía sau.

Kỷ Minh Tranh quay đầu nhìn nàng.

Bành Hướng Chi sờ sờ cái bụng tròn vo: "Hai ta đi dạo trong hoa viên đi, hức, tôi thật sự, hức, chịu hết nổi rồi."

Trên bàn vừa suy nghĩ vừa ăn, dạ dày cũng không kịp phản ứng, hiện tại càng ngày càng khó chịu, căng đến hoảng hốt.

Kỷ Minh Tranh phối hợp đi dạo với nàng, nhìn Bành Hướng Chi đỡ eo đi một vòng lại một vòng, bạn nhỏ đi qua bên cạnh tò mò hỏi người lớn: "Mẹ ơi, dì này có phải cũng có em bé không?"

"Đệch......" Bành Hướng Chi mãnh liệt hóp bụng lại, bụng xẹp trở lại.

Quay đầu, thấy Kỷ Minh Tranh cười chầm chậm, liền không vội vàng xao động nữa. Rất kỳ lạ, cô luôn có năng lực an ủi Bành Hướng Chi, cả người cô tựa như một bộ bảng chữ mẫu, càng mô phỏng, càng tiếp cận, càng dịu ngoan, càng ôn hòa nhã nhặn.

Bành Hướng Chi thấp giọng nói: "Hôm nay cậu còn biết cười à?"

"Hả?"

"Vừa rồi ăn cơm, cậu cũng không cười, vẫn luôn xụ mặt."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy, sao thế, cậu không vui à?"

"Không có, tôi hơi căng thẳng." Kỷ Minh Tranh nói.

"Căng thẳng?" Bành Hướng Chi hăng hái.

"Cậu nói với bọn họ, tôi thích cậu." Kỷ Minh Tranh quay đầu nhìn nàng, mặt mày sạch sẽ, "Phải không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.