Đều Là Đồ Ăn Cả Ấy Mà

Chương 2: Nhìn bề ngoài cậu ngây thơ hồn nhiên thế thôi chứ nói không chừng cũng là một nhóc xấu xa đấy




Suốt ba ngày liền, bóng đen nhỏ đều nửa đêm mò tới kiếm ăn. Thường Phong nghĩ thầm mình thật là vĩ đại, rõ ràng không phải là mẹ mà vẫn có thể mạnh mẽ nuôi hai đứa con bằng dòng máu của mình.

Cũng may ma đầu đã đồng ý cho hắn nghỉ ngơi mấy hôm, chứ không thì đúng là không chịu nổi thật.

Ánh trăng mát lạnh rọi xuống qua khe cửa sổ, hắt lên khuôn mặt trắng nõn, ngây thơ của bóng đen nhỏ, nom cũng đẹp mắt ghê.

Thường Phong thấy cậu ngồi xổm bên mép giường, quen tay đưa ra cho Ngạn Nha cắn.

Hắn nói chuyện để quên đi cảm giác đau đớn trên tay: “Ngươi tên là gì?”

Cậu nhả ra, giọng nói đầy trong trẻo: “Ngạn Nha.”

“Dễ nghe ghê.” Không biết là nói tên, hay là nói giọng.

Hai người trầm mặc một lát, Thường Phong mới sực nhớ ra một chuyện, hỏi tiếp: “Ngươi đã gặp Ma Vương bao giờ chưa?”

Ngạn Nha có thể xuất hiện ở trong động ma, lại còn có thể ăn vụng “đồ ăn” của Ma Vương thì chắc chắn cậu cũng không ngây thơ hồn nhiên như vẻ bề ngoài đâu, nói không chừng còn là một nhóc xấu xa đấy.

Một nhóc xấu xa ham ăn.

“Gặp rồi.”

Thường Phong tò mò hỏi: “Ma Vương là ma thế nào?”

Khát máu nóng nảy?

Khát máu lạnh lùng?

Hay là khát máu tà mị?

Nhưng mà nói gì thì nói, chắc chắn vẫn sẽ là một ma khát máu.

Ngạn Nha uống no rồi, nhả tay hắn ra, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát: “Là ma đáng yêu.”

“……” Thường Phong thầm nghĩ đầu óc đứa nhỏ này chắc chắn là hỏng rồi.

Chứ không thì sao mà thấy được Ma Vương là một ma đáng yêu?

Thường Phong thương hại giơ tay sờ sờ đầu Ngạn Nha, vẻ mặt rất là khó tả. Có lẽ là từ nhỏ cậu đã lớn lên trong động ma, tâm vốn đã đen nên lúc nhìn thấy kẻ xấu cũng cho rằng đó là đáng yêu.

“Vậy ngươi thấy ta là người thế nào?” Thường Phong giãy giụa thử nốt một lần cuối.

Ngạn Nha ngẩng đầu lên, cong cong đôi mắt, giọng đầy trong trẻo: “Là một món điểm tâm ngon miệng.”

Thường Phong rút tay về, lạnh lùng nói: “Điểm tâm mệt rồi, muốn ngủ.”

Ngạn Nha chớp mắt nhìn hắn, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó hiểu, thầm nghĩ nhân loại đúng là không chỉ yếu ớt mà còn phức tạp ghê á, tự nhiên nói không vui là không vui luôn.

Ngạn Nha cẩn thận từng li từng tí một nắm lấy quần áo của Thường Phong: “Đừng giận mà, cho ngươi cái này này.”

Một viên linh đan.

Thứ này Thường Phong đã từng thấy rồi.

Trước kia đại ca đã từng cho cha hắn, nói rằng đó là quà tiên nhân thưởng cho, làm lão cha vui muốn chết, thậm chí còn định thờ cúng nó.

Lúc ấy đại ca đã hất cao cằm như muốn chạm lên tận mây xanh, sau đó nói rằng đấy còn chưa được tính là hàng thượng phẩm đâu, bởi vì nguyên liệu để luyện chế không phải là đồ tốt nhất.

Thế nhưng viên trên tay Ngạn Nha chắc chắn là linh đan thượng phẩm, chỉ ngửi mùi thôi mà đã thấy nhẹ cả người rồi.

Ngạn Nha thấy Thường Phong cứ ngẩn người mãi, thế là cậu nhét luôn cả viên đan dược vào miệng cho hắn.

Thường Phong thầm nghĩ như vậy thì lãng phí quá, thế nhưng lời phát ra lại là: “Nếu trong này có độc thì lần sau ngươi sẽ uống phải sữa độc đấy.”

Ngạn Nha: “Sao mà ta có thể đầu độc ngươi được cơ chứ?”

Thường Phong thấy ấm cả lòng, nghĩ thầm tuy rằng mới chỉ là ba ngày ngắn ngủi thôi nhưng bọn họ đã uống máu ra tình, không ngờ Ma giới cũng có tình nghĩa phết đấy chứ!

Ai ngờ Ngạn Nha lại nói tiếp: “Dù sao thì ngươi cũng là đồ ăn của ta mà.”

Đồ ăn xoay người lại với Ngạn Nha, muốn đi ngủ.

Ngạn Nha vươn cánh tay trắng nõn ra chọc chọc lưng hắn, cười nói: “Ngươi phải thật khỏe mạnh đó nha.” Dù sao thì ngươi cũng là đồ ăn ngon miệng nhất.

Sợ Thường Phong nổi nóng, nửa câu sau Ngạn Nha thức thời không nói ra.

Mi mắt Thường Phong dần dần khép lại, khóe miệng lại khẽ cong lên. Hắn nghĩ thầm mình đã ăn đan dược rồi, hẳn là vẫn có thể kiên trì giãy giụa sống thêm được mấy năm.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.