Đã quyết định trở thành khách thuê trọ nhà Lâm Triêu Lộ thì Tư Khanh cũng chẳng ngại đưa đồ đoàn ít ỏi của mình qua nhà hắn. Cái giá thuê chốt cuối cùng là lấy thân gán nợ… ý nhầm, xét theo giá thuê trung bình ngoài thị trường, đương nhiên Lâm Triêu Lộ đã giảm giá kịch sàn rồi. Tư Khanh chủ động nhận trả phí điện nước, nếu có dịp cũng nhận luôn tiền ăn uống cuối tuần. Sở dĩ nói là “có dịp” vì lịch làm việc và nghỉ ngơi của cả hai ít khi trùng nhau. Bình thường Tư Khanh có lịch làm, nghỉ như bao người khác, còn Lâm Triêu Lộ làm công việc đặc thù nên thường vắng nhà, thi thoảng bận quá hoặc ngại di chuyển nên ở lại ký túc xá, khi nào cho nghỉ mới về nhà. Một tháng sẽ có một số ngày kiểu vậy, vào thứ nào thì không cố định. Đôi khi Lâm Triêu Lộ về nhà thì Tư Khanh vẫn chưa dậy, đến khi dậy thì nhận ra có người đã làm bữa sáng sẵn, ngồi trước bàn như đang đợi mình. Những lúc như vậy, cái động lực thổ lộ lại ngo ngoe rục rịch.
Sau vài tháng sống chung, Tư Khanh phát hiện lịch nghỉ ngơi mỗi tháng của Lâm Triêu Lộ đã trở nên quy luật dần, thường chọn nghỉ vào cuối tuần. Anh cũng nghỉ cuối tuần nên thời gian sinh hoạt cùng nhau cũng có quy luật hơn. Đôi khi đoán chừng Lâm Triêu Lộ sẽ về nhà, anh sẽ hỏi hắn muốn ăn gì, muốn đi xem phim ngoài rạp hay muốn đi đâu chơi không. Thỉnh thoảng anh cảm thấy hai người như một cặp đôi trẻ vậy.
Một lần nọ, Lâm Triêu Lộ không chối được đòi hỏi của cấp dưới nên mời vài đồng đội đến nhà mình chơi. Tư Khanh dần dà làm quen với những người xung quanh hắn. Bữa ăn chung của đám đực rựa phải làm sao cho đơn giản, thế là lẩu và bia là lựa chọn tốt nhất, rồi đặt thêm vài món xào nướng bên ngoài nữa để ăn thêm. Lúc này Tư Khanh có thể thoải mái nghe hàng tá chuyện thú vị về hắn. Thí dụ như có một cậu trai mới mười chín tuổi luôn nói oang oang với bản mặt ngưỡng mộ hết nấc, “Anh thấy đội trưởng bọn em đẹp trai không, nhìn chả giống người sắp 30 tuổi, đáng lý phải có bạn gái rồi chứ gì, thế mà cô nào tỉnh tò với ông ấy toàn bị ông ấy đáp lại bằng cái mặt lạnh như tiền. Phí ơi là phí. Tại sao thanh niên khát vọng tình yêu tình củm như em lại ế chứ?”
“Chú mày mà có gương mặt như đội trưởng thì cửa nhà đã bị san bằng rồi ha ha ha.” Một đồng đội khác trêu.
“Anh không biết đâu, có lần đội trưởng bọn em từ chối con gái người ta thẳng thừng lắm ấy. Ông ý bảo xin lỗi, anh có người mình thích rồi, chị kia thiếu điều khóc tại chỗ luôn.” Một đồng đội trông đáng yêu nhưng rất hóng hớt “bóc phốt”.
“Đội trưởng ây, tiết lộ ngoại hình của người anh thích đi. Có ảnh chụp không thì cho bọn này coi với?” Một anh chàng với tâm hồn hay hóng chuyện nhao nhao lên.
“Đúng đúng, đội trưởng miêu tả đi.” Cả đám láo nháo. Tại bình thường đội trưởng là người khá nghiêm túc, không biết nói đùa; giờ vừa không phải lúc làm việc, vừa rượu vào nên kiểu gì cũng có người hưng phấn quá thể.
Lúc nghe nói đội trưởng Lâm đã có người trong lòng, Tư Khanh và Lâm Triêu Lộ đều ngước mắt liếc nhau rồi dời đi rất chóng. Anh trộm nghĩ: Sao mình không biết anh ấy đã có người thương nhỉ?
Còn hắn thì nghĩ: Liệu em ấy có biết người mình thích chính là em ấy không?
“Anh, em chưa được biết người trong lòng của anh đâu nhé. Trong mười năm em không hay chuyện gì, anh đã rắc thính với ai?” Tư Khanh cầm chén nhấp ngụm rượu, cố tình ra vẻ bâng quơ.
“Tiểu Khanh, em đừng hùa theo chúng nó.” Lâm Triêu Lộ muốn lấy chén rượu Tư Khanh luôn uống, hắn thấy hôm nay anh uống hơi nhiều.
“Anh Tư bao nhiêu tuổi rồi? Cứ chơi với đội trưởng cù lần bọn em là khó tìm bạn gái lắm.” Các đội viên chuyển sang đối tượng khác.
“Ha ha, anh ấy à, 28 sắp 30 đến nơi rồi. Anh thấy đội trưởng mấy đứa xuất sắc lắm mà, lo gì ế.” Tư Khanh vừa nói vừa rót đầy chén rượu, đứng lên muốn mời cả bọn, “Anh nhà anh hồi xưa lạnh lùng lắm, chả ai dám bén mảng lại gần trong vòng mấy mét. Bao lâu nay vất vả mấy đứa phải ‘chịu đựng’ rồi. Anh mời mấy đứa một chén, rất vui khi được làm quen với mọi người.”
“Anh Khanh tửu lượng tốt chứ đâu có như đội trưởng bọn em, ông ý một chén đã gục, không bao giờ uống rượu luôn.” Cậu nhóc nhỏ tuổi nhất lại bắt đầu bóc phốt.
Tư Khanh liếc Lâm Triêu Lộ, nhướn mày ý hỏi: Anh, hóa ra tửu lượng anh tệ thế cơ á?
Suốt thời gian còn lại toàn là Tư Khanh đùa theo các đồng đội của Lâm Triêu Lộ. Lần đầu tiên trong đời hắn phát hiện hóa ra Tư Khanh ngoài đời lại ứng xử khéo léo như thế. Mỗi câu anh thốt ra đều khiến người ta phải ôm bụng cười sằng sặc, và anh còn rất quan tâm đến tâm tư cảm xúc của mỗi người ở đây.
Đến gần 10 giờ tối, cả đám mới hò nhau về, Tư Khanh đã ngà ngà say. Anh thấy mình chả say tẹo nào, anh tỉnh như sáo là đằng khác, thế nhưng nhịp bước loạng choạng đã bán đứng anh. Lâm Triêu Lộ rót nước pha mật ong, dìu anh nằm trên sofa cho tỉnh rượu, rồi xắn tay áo dọn dẹp bãi chiến trường.
Tư Khanh tựa hờ lưng sofa, uống vài ngụm nước mật ong Lâm Triêu Lộ pha, ngắm bóng lưng tất bật của hắn, trông hắn đổ hết thức ăn thừa vào thùng rác cạnh bồn rửa bát, chứng kiến hắn vứt hết chén giấy vào túi rác, nhìn hắn cho toàn bộ bát đĩa vào bồn, mở vòi đến khi nước dâng ngập bồn thì cho tiếp nước rửa bát, cầm lưới rửa rửa từng cái bát cái đĩa một. Tầm mắt anh chưa từng rời khỏi Lâm Triêu Lộ một phút giây nào. Chỉ cần nhìn ngắm bóng lưng hắn là anh đã thấy thư thái khôn kể, cảm thấy đấy chính là cuộc sống anh mong mỏi: Anh sẽ nấu ăn, sẽ rửa bát.
“Anh à, sao hai tháng nay lịch nghỉ của anh đều đặn thế?” Tư Khanh hỏi với bóng lưng của Lâm Triêu Lộ.
“À, có gì đâu, anh đi xin nghỉ cho cố định hơn ấy mà.” Lâm Triêu Lộ vẫn không ngừng động tác rửa bát.
“Thế à, tuyệt vời. Như vậy là em có thể gặp anh nhiều hơn, ăn cơm chơi game cùng anh nhiều hơn.”
Lâm Triêu Lộ hơi nhếch môi. Hắn tưởng Tư Khanh đã say quắc cần câu, đang lè nhè mấy câu khi say, dù rằng khi rót vào tai hắn nghe vẫn rất mờ ám.
Dọn dẹp xong đâu vào đấy, hắn nhận ra Tư Khanh đã ngủ khì trên sofa, miệng lầu bà lầu bầu. Lâm Triêu Lộ không nghe rõ anh đang nói gì, chắc là đang lý sự với ai đó trong mơ, thỉnh thoảng còn có vẻ tủi hờn lắm. Do cứ để ngủ qua đêm thế này thì sáng mai Tư Khanh sẽ đau đầu, hắn quyết định xốc anh dậy ra ngoài hóng gió, tỉnh rượu hẵng về tắm táp đi ngủ sau.
Lâm Triêu Lộ cúi đầu ngắm khuôn mặt của Tư Khanh. Đôi mắt anh đương khép hờ, hàng mi dài dài thỉnh thoảng run run vì mơ thấy điều gì đó. Mà có lẽ cũng vì làm việc ở bệnh viện, ít khi thể dục thể thao nên da Tư Khanh trắng ngần, trắng vô cùng, sắp 30 tuổi mà trông như thằng nhóc mới 17, 18. Hình như nghĩ đến cái gì, hắn xáp lại gửi một nụ hôn phớt lên đôi môi Tư Khanh rồi tách ra ngay.
Mềm mại, rất tuyệt.
Tư Khanh vẫn chưa tỉnh.
Cuối cùng Lâm Triêu Lộ vẫn phải vỗ mặt gọi anh dậy, chuyển hai cái ghế mây ra ngoài ban công để anh ngồi ngoài đó cho tỉnh rượu. Lúc mở mắt, nom Tư Khanh hơi gắt gỏng khi có người đánh thức mình, nhưng khi trông thấy gương mặt chỉ cách mình vỏn vẹn vài xăng-ti-mét, hắn chợt nhoẻn cười hân hoan, hai tay vòng lên vai người ta định dựa.
Anh mình đẹp trai quá xá.
Lâm Triêu Lộ cho là anh say ngật ngừ, kéo anh ra ngồi ban công hồi lâu, nhìn anh dần dần tỉnh rượu.
“Đỡ hơn chưa em? Đau đầu không?” Lâm Triêu Lộ hỏi Tư Khanh.
“Chắc là rồi, em thấy bình thường. Ngoài này thoải mái ghê.” Tư Khanh dứt lời thì duỗi cái eo lười biếng, bắt đầu tỉnh lại: “Anh à, đồng đội anh uống rượu giỏi thật đó, hiếm lắm em mới uống nhiều như hôm nay. Lần sau phải chú ý mới được.”
“Em biết thế là tốt. Ngồi lát nữa rồi đi tắm mà ngủ.”
Vầng trăng trên trời giấu mình sau rặng mây, trông không chói lóa như ánh đèn trong thành phố, sao đêm nay cũng thưa. Tư Khanh ngắm trăng một hồi thì hỏi một câu mà Lâm Triêu Lộ chưa bao giờ nghĩ tới cách trả lời ra sao, “Anh à, tại sao năm ấy anh lại bỏ đi không lời từ biệt vậy? Rõ ràng anh có số điện thoại của em mà, kể cả anh có đổi số thì cũng chủ động liên lạc với em chứ?”
Lâm Triêu Lộ nhìn đôi mắt ầng ậc nước của anh, chợt nghĩ mình không thể trả lời có lệ được.
Mình nên kể lại chuyện xảy ra năm xưa như thế nào đây?