Đến Tương Lai Làm Osin

Chương 15: Xuất viện




Nó mở mắt ra lại thấy khung cảnh bệnh viện quen thuộc, nó gỡ dây truyền nước ra khỏi tay mệt mỏi đi từng bước về phía cửa phòng. Vừa ra khỏi phòng nó đã thấy hắn đang đứng dựa đầu vào tường, hắn cất giọng:- Định trốn viện tiếp à!- Đâu có đâu, tôi định đi vệ sinh. Cậu đứng đây làm gì thế?- Cậu có biết vì sao tôi không đến viện thăm cậu không? - hắn hỏi ngược lại nó.- Không.- Tại vì tôi không muốn nhìn thấy cái mặt đáng ghét của cậu. - Ờ - nó bực tức trả lời vùng vằng chạy đi.Hắn kéo tay nó lại nhíu mày hỏi:- Đi đâu đấy.- Đi vệ sinh!Nó luống cuống hất tay hắn ra vội vã chạy đi. Hắn nhìn dáng chạy lon ton của nó mà lắc đầu, mấy cô y tá đi qua nhìn hắn cũng lắc đầu.Xoa xoa cái bụng, nó nhẹ nhõm bước vào phòng. Nó ngó quanh thì không thấy hình dáng hắn đâu chỉ nhìn thấy túi đồ ăn ở trên bàn, nó hạnh phúc chạy đến ôm lấy túi đồ cười một cách vô cùng ngốc nghếch. Đúng lúc đó, cậu đi vào thăm nó thì thấy tình trạng hết sức BÌNH THƯỜNG của nó thì vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa gọi bác sĩ. Nó biết cậu hiểu lầm vội vứt túi đồ xuống đất chạy theo cậu , vừa chạy vừa gọi với:- Mình không có điên mà.Cậu chạy càng nhanh hơn vì theo quan điên cậu thì '' Nên tránh xa người điên, càng xa càng tốt''----------------------------------Ngày nó xuất viện cũng tới, vừa dọn đồ đạc nó vừa nói chuyện vui vẻ với Thiên. Đột nhiên Thiên làm gương mặt vô cùng đáng thương nhìn nó:- Chị Vi, chị về ở với em đi. Bây giờ em ở nhà với anh Ren rồi, mà anh Ren toàn đi vắng thôi không ai ở nhà chơi với em cả.- Không phải em đang ở với mẹ sao. - Ở với mẹ còn chán hơn ở với anh Ren. Mẹ toàn đi vắng cả ngày không thèm về với em.- Nhưng giờ chị đang ở nhà Kun, chuyển về mất công lắm.- Cái đó chị không phải lo, em đã nói chuyện với mẹ anh Kun và cũng đã chuyển đồ giúp chị rồi.- Thật sao- nó mắt long lanh nhìn ThiênThiên gật nhẹ đầu.- Về với em nha.- Oke luôn.- Yêu chị nhất luôn- Thiên ôm chầm lấy nó.Hạnh phúc lan tỏa khắp căn phòng.Về đến nhà nó vui vẻ bước vào nhà. Nó chạy lon ton, đứng giữa nhà rang tay ra hít thở bầu không khí quen thộc:- Nhớ quá.- Chị vui đến mức đó luôn à- Thiên vào sau nó vui vẻ nói.- Đương nhiên. Dù gì thì đây cũng là căn nhà thứ hai cho chị cảm giác quen thuộc mà.- Thôi, em mang đồ lên phòng đây- Thiên xách túi đồ to đùng khó nhọc bước từng bước lên cầu thang.- Đưa đây chị xách lên cho- nó chạy đến giành túi đồ từ tay Thiên.- Thôi chị còn yếu lắm- Thiên mặc kệ nó cố giành lại túi đồ.- Thôi để chị sách.- Thôi để em.Thế là hai chị em nó cứ đứng ở hành lang tầng hai tranh nhau túi đồ. Và đương nhiên điều gì đến thì cũng sẽ đến thôi. '' XOẠCH'' túi đồ rách tươm, hộp sữa trong túi đồ rơi ra lăn xuống mép cầu thang và rơi xuống tầng một.- Aaaaaaaa.Tiếng la thất thanh phát ra từ căn nhà làm chấn động cả mấy con chim đậu ở cành cây. Hai chị em nó thì bịt tai để bảo vệ màng nhĩ của mình. - Cái hộp chết tiệt này của ai? HẢ- hắn tức giận la lối om sòm.Hai chị em nó biết họa sắp tới chạy luôn vào phòng khóa cửa bảo toàn tính mạng.Hắn bo đầu loạng troạng đi lên tầng hai để xem thủ phạm thì không thấy ai. Bất lực đạp mạnh vào cửa phòng hai chị em nó. Cú đạp không hề nhẹ làm chân hắn cũng bị tổn thương. Ôm lấy cái chân hắn nhảy lò cò mấy vòng chưởi thầm:- Đau chết đi được! --------------------------------------P/s: Tg tính bỏ truyện chỉ vì EXO comback nhưng đọc comment của mấy bạn là Tg có động lực cắm đầu ra chap mới nè.Xin lỗi Tg chỉ là con vô trách nhiệm, lười và vô cùng cuồng XÔ ** cúi đầu xin lỗi **.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.