Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa

Chương 4




Bao nhiêu năm trôi qua, hai chữ ấy đã bị mài nhẵn bóng.

Hắn không đưa tay đón nhận, ta cứ thế mà giơ lên.

Mãi đến khi cánh tay ta đau nhức, hắn mới đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay ta, lạnh đến mức đáng sợ, đêm xuân ở Giang Nam, quả thật cũng lạnh lẽo như thế!

Nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh.

"Còn cái này nữa."

Ta lấy túi hương từ bên hông ra, túi hương đã rất cũ, màu xanh trời nhạt, đường kim mũi chỉ không đều nhau.

Khi ta rời khỏi nhà họ Yến, ta đã lấy túi hương này từ dưới gối của hắn, bên trong có vài lạng bạc vụn, là toàn bộ tài sản của hắn.

Hắn không nói lời nào, nhận lấy túi hương, xem xét một lúc, rồi ném cả túi hương và bạc vào hồ.

Tiếng "bõm" vang lên, như đập vào tim ta, không quá đau.

Túi hương là do ta thêu, hắn vứt bỏ rồi, cũng không sao.

"Vậy thì, chúng ta đã thanh toán xong."

Ta không muốn nhìn hắn nữa, những gì ta nợ hắn, đã trả hết rồi.

"Xong ư? Ta có một thắc mắc đã theo ta suốt bao năm, ngày đêm suy nghĩ không sao giải đáp được. Nay gặp lại nàng, ta phải hỏi cho rõ. Ngày ấy nàng đã liều mình cứu ta khỏi chiến trường, vì sao lại bỏ rơi ta?"

"Ngươi sống c.h.ế.t chưa rõ, Yến gia bị cấm quân bao vây kín mít, ta không muốn chết, nên phải đi."

"Vẫn còn dối ta sao? Nàng cưới ta chỉ vì ta giống người đó thôi đúng không? Đợi ta đi rồi, nàng liền bỏ ta để gả cho hắn, nhưng tiếc là hắn mệnh ngắn, không thể cùng nàng sánh bước."

Hắn nói một cách thản nhiên, như thể những chuyện đau đớn ngày ấy chẳng đáng gì.

"Đúng vậy."

Chương 5 

Ta không còn gì để nói.

Người chôn vùi dưới đất, xương cốt đã tiêu tan, giờ chỉ còn lại một nắm đất vàng thôi nhỉ?

Ta không cho ai nhắc đến người đó nữa, kể cả hắn cũng không.

Hắn bảo Xuân Sinh đưa ta về, trên đường đi ta quay đầu nhìn lại, hắn vẫn đứng đó.

Con ngựa già đi chậm, Xuân Sinh cũng không giục.

Trong lòng ta trống rỗng, gió thổi qua, trống vắng vô cùng.

"Xuân Sinh, các ngươi sống có tốt không?"

Ta không kìm được hỏi.

"Tốt xấu có liên quan gì đến ngươi?"

"Đúng là không liên quan, nhưng ngày xưa ngươi không biết đã ăn bao nhiêu bữa cơm của ta, giờ dù ngươi có ghét ta, cũng nên nói với ta một lời tử tế chứ?"

Nhìn dáng vẻ cao lớn của hắn, ta nhớ lại khi hắn còn nhỏ leo lên cây hòe, cánh tay nhỏ bé đung đưa cành cây, ta và Kiều Kiều đứng dưới căng rèm đón lấy, thỉnh thoảng bỏ sót, hắn liền kêu lên, bảo ta và Kiều Kiều chú ý.

Cuối cùng cũng lớn rồi.

Nhưng lúc đó thật tốt biết bao!

"Cũng tốt, Thái hậu và Hoàng thượng rất tín nhiệm Tam gia, trong nhà bà lão khỏe mạnh, mỗi bữa còn ăn được một bát cơm gạo dẻo, ăn xong còn đi dạo hai vòng quanh hoa viên. Kiều Kiều đã làm quản gia trong phủ, sinh ba đứa con."

Hắn nói một lúc sau.

"Thế còn ngươi? Năm nay đã hai mươi hai rồi đúng không? Có thích cô nương nào không? Đã thành thân chưa?"

Hắn lại không nói, ta biết hắn chắc chắn chưa thành thân.

"Thái hậu mỗi năm đều tổ chức bao nhiêu tiệc tùng, đều là để Tam gia chọn vợ, nhưng hắn không gật đầu, ai cũng không làm gì được. Bà lão năm ngoái bị bệnh một trận, khỏe lại liền vào cung, Thái hậu đồng ý, nếu có người thích hợp, sẽ ban hôn cho Tam gia."

Một lúc sau, Xuân Sinh nói.

Hắn không nói rõ, nhưng đã nói hết mọi điều.

Hứa Nghênh Ca đã làm Thái hậu, dù nàng có bao nhiêu tình cảm với Yến Ôn, cũng không thể cưới hắn.

Bà lão không biết đã dùng cách gì ép nàng đồng ý, năm nay Yến Ôn có lẽ sẽ lấy vợ.

Hứa Nghênh Ca mưu mô một hồi, cuối cùng cũng chẳng được gì.

Giờ đây làm Thái hậu, chắc cũng phải dè dặt từng bước.

"Hắn có thể đến một lần, ngươi còn chưa hiểu sao?" Xuân Sinh thở dài.

Ta nắm chặt tay, rồi từ từ buông ra.

"Xuân Sinh, nhà ta có một cô bé đã bảy tuổi, nếu ngươi không vội đi, có thời gian thì đến nhà ta ăn cơm nhé! Ngươi không thích bánh xuân đoàn sao? Giờ hoa đào nở đẹp lắm, tỷ tỷ làm cho ngươi nhân vừng đường trắng."

"Ngươi không còn là tỷ tỷ của ta nữa, tỷ tỷ của ta đã c.h.ế.t rồi. Nếu tỷ còn sống, nhất định không nỡ bỏ rơi chúng ta."

"Đúng, tỷ ấy đã c.h.ế.t vào mùa đông năm đó, các ngươi quên tỷ ấy đi, cứ tiếp tục sống thôi."

Xuân Sinh đột nhiên quay đầu, dù không nhìn thấy, nhưng ta biết hắn đã đỏ hoe mắt.

Hắn quay ngựa, quất mạnh roi, phóng ngựa trở về.

Quá khứ như khói, gió thổi là tan.

Chỉ còn lại những người trong năm tháng, không ngừng nhớ về, mãi không quên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.