(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?"
Bùi Phượng Chi nằm trên giường bệnh trắng tinh, dùng bàn tay không bị thương nắm lấy ngón tay run rẩy của ông cụ Bùi, nhỏ giọng an ủi:
"Ba, những chuyện này không cần cưỡng cầu, con có thể sống sót đã là ơn trời rồi, có lẽ mọi chuyện trên đời đều như vậy, con sống lại, nhất định phải trả giá bằng tay phải của mình, đây có lẽ là số phận!"
Bùi Phượng Chi nói đến đây, khẽ thở dài, mí mắt rũ xuống, tạo thành hai bóng hình cánh quạt trên khuôn mặt tái nhợt của cậu ta.
Diệp Ninh Uyển nhìn dáng vẻ vừa tiều tụy vừa buồn bã của Bùi Phượng Chi, không nhịn được thầm khen ngợi trong lòng.
Không ngờ Cửu gia nhà họ Bùi cũng biết diễn trò!
Quả nhiên, ông cụ Bùi nắm chặt cây gậy trong tay, đột nhiên đứng dậy.
"Số phận cái gì chứ! Mạng của con là do ta cho, cho dù là ông trời cũng không có quyền quyết định!"
Ông cụ Bùi vừa nói vừa thở hổn hển mấy hơi, quay đầu lại ra lệnh cho quản gia:
"Lập tức chuẩn bị máy bay riêng, ta đích thân đến nhà họ Tạ một chuyến!"
Quản gia sững sờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của ông cụ Bùi, ông ta không dám chậm trễ, lập tức xoay người đi làm việc.
"Ông đợi một lát, tôi sẽ liên lạc ngay!"
Đúng lúc này, trong phòng bệnh vang lên một giọng nói trong trẻo:
"Tay của Cửu gia cứ giao cho tôi! Tôi đảm bảo có thể chữa khỏi cho cậu ấy!"
Bùi Phượng Chi nhìn thấy Diệp Ninh Uyển đang nóng lòng muốn thử trong phòng bệnh, khóe môi khẽ nhếch lên.
Còn mọi người đến bây giờ mới chú ý đến sự tồn tại của Diệp Ninh Uyển.
"Con là bác sĩ sao?"
Diệp Ninh Uyển sờ mũi, gật đầu:
"Coi như là vậy."
Vừa dứt lời, trong đám đông bỗng vang lên một giọng nói chói tai:
"Diệp Ninh Uyển, chị đừng có lừa người ở đây nữa! Chị ngay cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp đã rời khỏi nhà họ Diệp ra ngoài lêu lổng rồi! Sao chị có thể là bác sĩ được?"
Trong đám đông chen vào một người, chính là Diệp Nhược Hâm.
Diệp Ninh Uyển nheo mắt.
"Diệp Nhược Hâm, nghe nói cô nhập viện, thật trùng hợp!"
Diệp Nhược Hâm đắc ý liếc nhìn Diệp Ninh Uyển, nói với vẻ mặt chính trực:
"Em còn phải cảm ơn chị đã ném em xuống hồ bơi khiến em bị bệnh phải nhập viện, nếu không em cũng không thể gặp được người nhà họ Bùi vào ngày xuất viện! Uyển Uyển, cho dù vhij có thích ra mặt đến đâu, cũng không thể lấy nửa đời sau của Cửu gia ra đùa giỡn!"
Dạy dỗ Diệp Ninh Uyển xong, Diệp Nhược Hâm lại quay sang ông cụ Bùi, vẻ mặt áy náy, rưng rưng nước mắt:
"Bùi gia gia, xin lỗi ông, Uyển Uyển thật sự quá không hiểu chuyện, là nhà họ Diệp không dạy dỗ chị ấy tốt! Cháu thay mặt chị ấy xin lỗi ông!"
Nhìn thấy thái độ của Diệp Nhược Hâm, ông cụ Bùi không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Ông ta nghiêm nghị nhìn Diệp Ninh Uyển, chờ đợi lời giải thích của cô.
"Uyển Uyển, con thật sự chưa học hết cấp ba đã bỏ học sao?"
Đối diện với ánh mắt đắc ý của Diệp Nhược Hâm, Diệp Ninh Uyển không hề cảm thấy tự ti, gật đầu:
"Vâng ạ."
Sắc mặt ông cụ Bùi lạnh xuống, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào Diệp Ninh Uyển.
"Diệp Ninh Uyển, ta không so đo chuyện con gây phiền phức cho Phượng Chi, thậm chí có thể không so đo xuất thân và quá khứ của con, nhưng vào lúc này con còn lãng phí thời gian của ta, ta không thể tha cho con!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");