(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đồ tiện nhân như cô mà cũng dám động tay động chân với người của mẹ tôi, tôi thấy cô chán sống rồi! Lại muốn quỳ ngoài trời tuyết một ngày một đêm nữa à?"
Diệp Ninh Uyển thấy là anh ta, nhướng mày.
Bùi Minh Hạo là cậu ba nhà họ Bùi, em trai ruột của vị hôn phu cũ Bùi Minh Hàm, từ nhỏ đã được nuông chiều vô pháp vô thiên, lại thêm thế lực và tiền tài của nhà họ Bùi nên dù ở nhà hay ra ngoài đều được người ta cung phụng, vì vậy luôn luôn kiêu ngạo không ai bằng.
Xét cho cùng, loại người như anh ta cho dù có g.i.ế.c người thì vẫn có người đứng ra bảo kê.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra, trong mắt Diệp Ninh Uyển thoáng qua một tia lạnh lẽo khó hiểu, rồi nhanh chóng biến mất.
Cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ thờ ơ ban nãy, mỉa mai nói với Bùi Minh Hạo:
"Ồ, thì ra là cậu Ba Bùi đây sao? Chắc mắt tôi có vấn đề rồi! Tôi không nhìn nhầm chứ? Sao lại là cậu? Hôm nay cậu Ba quý phái thế này, lại đích thân đến cái nơi tồi tàn này để gặp tôi sao?"
"Không phải chứ không phải chứ, chẳng lẽ tôi bị mù rồi?"
Sắc mặt Bùi Minh Hạo lập tức thay đổi.
Từ trước đến nay, hắn luôn là đứa con kiêu hãnh của trời, mấy năm nay, từ khi Bùi Cửu gia gặp tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, đại phòng nhà họ Bùi dần dần nắm quyền, hiện giờ đã ngồi vững vàng ở vị trí chủ chốt trong Bùi thị. Địa vị của Bùi Minh Hạo - con trai thứ của trưởng phòng, tự nhiên cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên, làm gì còn ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Vì thế, cho dù chỉ là một chút khiêu khích nhỏ này cũng đủ khiến hắn ta nổi trận lôi đình.
"Diệp Ninh Uyển! Cô tưởng mình là ai! Dám nói chuyện với bản thiếu gia như vậy, tôi muốn g.i.ế.c cô dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến!"
Vừa nói, Bùi Minh Hạo vừa làm động tác "giết cô" với Diệp Ninh Uyển.
Diệp Ninh Uyển cười.
Cô nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay, bước qua người quản gia đang nằm sõng soài trên đất không dậy nổi, từng bước tiến về phía Bùi Minh Hạo.
"Ồ? Xem ra cậu Ba đây là ngứa da rồi?"
Nếu hắn ta đã tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách cô gom cả thù mới lẫn thù cũ mà tính sổ với hắn!
Đôi mắt mèo của Diệp Ninh Uyển như chứa đầy băng giá, rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
Diệp Ninh Uyển dần dần áp sát, Bùi Minh Hạo nhìn ánh mắt của cô, không hiểu sao lại nhớ tới một người, người đó chính là Bùi Phượng Chi - người chú chín tâm tính thất thường, lạnh lùng tàn nhẫn của hắn.
Bùi Minh Hạo không khỏi kinh hãi, theo bản năng lùi lại mấy bước, nhưng rồi lại không cam tâm tỏ ra yếu thế trước mặt người phụ nữ này, lập tức cứng cổ, mạnh miệng trừng mắt nhìn lại.
"Diệp Ninh Uyển, cô thật sự cho rằng mình đã trở thành người phụ nữ của chú chín tôi, bản thiếu gia đây sẽ không dám động đến cô sao?"
Diệp Ninh Uyển mỉm cười, nụ cười rực rỡ xinh đẹp.
"Cậu thử động vào tôi xem?"
Cô vừa cười, cả hành lang u ám như được phủ lên một tầng ánh sáng mờ ảo, khiến Bùi tam thiếu vốn chìm đắm trong tửu sắc cũng phải nuốt nước bọt.
Ngón tay hắn ta khẽ động đậy.
Trước đây sao hắn không nhận ra nhỉ, Diệp Ninh Uyển lại là một mỹ nhân kiều diễm yêu nghiệt đến vậy, thậm chí còn hơn cả Diệp Nhược Hâm.
Ánh mắt hắn ta lại lướt qua gương mặt diễm lệ của Diệp Ninh Uyển, dừng lại trên bờ n.g.ự.c đầy đặn, rồi men theo xuống đôi chân thon dài ẩn hiện dưới lớp váy ngủ mỏng manh. Hắn khẽ l.i.ế.m môi, vẻ thèm thuồng không chút che giấu.
Chát!
Một cái tát như trời giáng giáng thẳng vào mặt, khiến mặt hắn lệch hẳn sang một bên.
"Còn dám nhìn nữa, tôi móc mắt anh ra đấy!"
Bùi Minh Hạo ôm lấy gương mặt nóng bừng, tai ù đi vì cú tát mạnh. Hắn ta nhìn Diệp Ninh Uyển bằng ánh mắt oán độc.
"Diệp Ninh Uyển, con khốn này, mày dám đánh tao sao?"
Mắt hắn ta đỏ ngầu, dữ tợn như ác quỷ, đang định bổ nhào tới thì Diệp Ninh Vãn bất ngờ tung một cú đá vào ống chân Bùi Minh Hạo.
Bùi Minh Hạo khụy xuống, một gối quỳ trước mặt Diệp Ninh Vãn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");