Trịnh Sở Chi hộc máu bất tỉnh, vừa tỉnh lại đã gọi người giống trống khua chiêng đi gọi đại phu, cáo bệnh không đến bộ Hình, nằm trong phủ rên rỉ thở than cả ngày, suy nghĩ xem nên tránh kiếp nạn này thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, lão vẫn chọn nhờ cha già ở Định Châu xa xôi cứu một mạng.
Sau đó, ông lão Trịnh quốc công sáu mươi tuổi nhận được thư con trai trưởng gửi đến, đầu ong lên một cái, mắng lão là con lừa ngu đần, bảo Trịnh Sở Chi có thể cáo bệnh một thời gian, không thể cáo cả đời được.
Nguyên Thú đế biết Trịnh Sở Chi bị bệnh lập tức phái thái y ghé phủ chẩn mạch, Trịnh Sở Chi vốn giả bệnh tới nước này rồi không thể không bệnh thật.
Đêm hôm đó Trịnh Sở Chi ngâm nước lạnh, đêm đông gió buốt ra ngoài hóng gió, thành công bị thương hàn quật ngã.
Lúc thái y đến chẩn mạch, phát hiện lão đã bị quấn ba lớp chăn bông, đang nói mê sảng cái gì đấy.
Thái y cho thuốc, dặn dò chú ý rồi hồi cung phục mệnh, Nguyên Thú đế đương nhiên đã nhìn ra được chút tâm tư này của Trịnh Sở Chi, trái lại không luống cuống, ngoài mặt làm ra vẻ quan tâm đến bề tôi, lệnh cho thái y đến phủ Quốc công chẩn mạch cho Trịnh Sở Chi mỗi ngày, nhất định phải bảo đảm cho uống thuốc mau hết bệnh.
Quan chủ thẩm bị bệnh, nhưng tiến độ của vụ án không thể bị trì hoãn, cũng may còn có ba vị quan bồi thẩm là Đại lý tự Thiếu khanh, Hình bộ Thị lang và Khang vương tiếp tục thẩm vấn.
***
Phủ Trịnh quốc công.
Có quan bồi thẩm ra đón đầu, Trịnh Sở Chi tạm thở phào nhẹ nhõm, lão nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt hỏi: "Định Châu đưa thư đến chưa?"
Quản gia trong phủ: "Bẩm lão gia, chưa đến."
Trịnh Sở Chi: "Đông cung thì sao? Đông cung không có động tĩnh gì sao?"
Phụ tá tiến lên chắp tay nói: "Đông cung vẫn đang rất thận trọng."
Ánh mắt Trịnh Sở Chi trống rỗng: "Bệ hạ đưa Khang vương vào làm bồi thẩm, chính là vì biết Khang vương sẽ không làm việc vì tình riêng, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta vì tư tâm mà thay đổi lời khai, mà hai triệu lượng bạc cứu trợ được dời ra khỏi sơn trang Ký Sướng đã viết trong hồ sơ, dù là Khang vương hay bệ hạ, chỉ cần nhìn thấy bốn chữ "sơn trang Ký Sướng" thôi sẽ biết ngay vụ án có liên quan đến Tĩnh vương rồi.
Vì vậy Thái tử sẽ không sợ hãi, hắn không cần phí tâm phí sức chứng minh trong sạch, ta chỉ cần viết sơn trang Ký Sướng trong hồ sơ, thì chính là đã giúp hắn thoát khỏi hiềm nghi tội tham ô bạc chữa sông, giết Chương Tòng Lộ và cả bạc cứu trợ bị cướp!"
Lão kích động ho sù sụ, quản gia vội vàng tiến lên hầu, Trịnh Sở Chi khoát tay, chậm rãi nói tiếp: "Tư Mã Kiêu chiếm đoạt thuế Hoài Nam, cấu kết với An Hoài Đức đóng binh không phải là giả.
Ta thấy An Hoài Đức đã quyết bảo vệ Tĩnh vương, có điều không dám đảm bảo, dù vậy lời khai của ông ta vẫn đủ tạo thành đòn công kích môn đảng Thái tử mạnh mẽ, nhưng vì sao Đông cung vẫn bình tĩnh như vậy?"
Phụ tá nghĩ không ra: "Cõ lẽ là...!Có lẽ là bó tay rồi, dứt khoát ngồi chờ chết?"
Trịnh Sở Chi: "Có thể tâm tính của đương kim trữ quân không bì nổi với bệ hạ thời trẻ, nhưng cũng không phải hạng người ngu ngốc vô dụng, nhất định là hắn còn có chiêu nữa." Lão níu tay phụ tá, yếu ớt mà vẫn cố nói: "Môn khách Đông cung đông đúc, hiển nhiên đã sớm đoán ra người đứng sau màn là Tĩnh vương trước ta một bước, cũng biết được trong tay Tĩnh vương có kim bài, đoán ra ta sẽ gây rối nên cũng không dám nhúng tay vào đại án!"
Phụ tá vội khuyên nhủ: "Lão gia, ngài cứ dưỡng bệnh đã, đại án xưa nay không phải có vụ đến ba năm mà còn chưa xử lý xong sao? Đây còn là án liên quan đến Tĩnh vương và Đông cung, dính vào cả quan trường Hoài Nam, chuyện phức tạp cần kiên trì, không phải nói vài ba lời, một sớm một chiều là có thể giải quyết được.
Hoặc là dùng chiêu "kéo dài", kéo đến khi bệ hạ quên đi, để Đông cung bọn họ tự thỏa hiệp —— "
"Kéo dài? Bệ hạ sẽ cho ta kéo dài ư? Ngươi tưởng mỗi ngày một tên thái y khác nhau tới phủ xem bệnh, là vì bệ hạ quan tâm đến lão thần thật sao? Rõ ràng là đang nhắc nhở ta mau hết bệnh, mau chóng xử lý vụ án Hoài Nam này!" Trịnh Sở Chi vỗ mép giường than thở: "Bệ hạ đoán ra ta vờ bệnh để trốn tránh, ngươi nói xem, ta nên làm gì đây?"
Phụ tá đề nghị: "Chi bằng ngài tự tố cáo mình đi, để bệ hạ chọn ra lương quan khác, cùng lắm là bị khiển trách một trận thôi, không đến nổi vì vậy mà cách chức ngài đâu."
"Trịnh Sở Chi: "Nếu bị cách chức thật thì sao?"
Phụ tá bị hỏi khó: "Hạ sai cảm thấy không đến nổi..."
"Đến nổi!" Trịnh Sở Chi kích động mãnh liệt: "Hiện giờ triều đình không thể dùng ai ngoài ta, không ai thích hợp là chủ thẩm vụ án này cả! Sao ta lại ôm đồm cái việc chết người này thế nhỉ? Đông cung...!Đông cung không thể thờ ơ như vậy được, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào động tĩnh hai bên Đông cung và phủ Ngũ hoàng tử, nhất định chúng bày mưu rồi mới quyết định, còn ra chiêu chờ ta nhảy vào! Biển thường lặng trước giông bão, bây giờ phải bình tĩnh đã!"
Phụ tá cảm thấy cấp trên đang đánh giá thấp mình: "Có lẽ Đông cung chỉ giả vờ bình tĩnh thôi, không chừng trong lòng ai nấy cũng đều hoang mang lo sợ đấy ạ."
Cơ mặt Trịnh Sở Chi giật lên, ánh mắt tang thương: "Ngươi không hiểu đâu.
Tuy ngươi đầy bụng học thức, nhưng sẽ không theo kịp lục đục trong phủ Kinh Đô này đâu.
Chúng ta rời khỏi Kinh Đô quá lâu rồi, làm sao biết được nước Kinh Đô sâu bao nhiêu? Cũng làm sao biết được những tên Kinh quan này miệng thì đạo đức nhân nghĩa, thật ra tim phổi thối nát không thể ngửi nổi!"
Triệu Bạch Ngư chưa tròn hai mươi tuổi đã có thể mặt không đổi sắc làm bộ để lão lợi dụng, nhìn lão rơi vào cái bẫy, còn ra vẻ oan ức như mình là người bị hại, sau đó chu đáo diễn hết vở kịch, khiến cho lão tin rằng mình đã khống chế được toàn cục, chơi đùa với thiếu niên Khâm sai.
"Thật đáng sợ! Mới mười chín tuổi đã mưu tính đến cỡ này, chúng ta trú đóng ngoài biên giới quanh năm suốt tháng, gặp gỡ võ tướng thẳng thắn, làm gì cũng động đao động thương, dù có âm mưu quỷ kế cũng không đến nỗi này!" Trịnh Sở Chi không nhịn được lên án: "Dã tâm của những tên Kinh quan này rất lớn, trăm tám mươi trái tim chơi với ngươi, ngươi vượt qua thế nào?"
Phụ tá: "..." Đại nhân bệnh đến nỗi hồ đồ rồi.
***
Lều vải doanh trại Ký Châu, Định Châu.
Tiểu tướng trẻ tuổi mặc nguyên giáp đỏ vén rèm lều trại, ôm tay hành lễ: "Tiểu tướng tham kiến Nguyên soái!"
Giữa lều bày một chiếc bàn thấp, bên phải có một sa bàn dài chừng bốn năm thước tái hiện địa hình Đột Quyết và Định Châu, bên trái treo một tấm bản đồ da dê, áo giáp bút mực từng thứ một đều có đủ.
Sau chiếc bàn thấp có một ông già tóc hoa râm nhưng tinh thần còn khỏe mạnh, lúc này đang tỉ mỉ đọc thư gửi từ phủ Kinh Đô tới, ông chính là Trịnh quốc công.
Nghe tiếng tiểu tướng, Trịnh quốc công ôn tồn vẫy tay: "Lúc không nói đến công việc thì không càn phải xưng theo cấp bậc."
"Vâng." Tiểu tướng trẻ ngẩng đầu, làn da đã chuyển màu lúa mì vì hành quân nhiều năm trời, mặc dù không giống như kiểu trắng hồng căng muốt thường thấy trong Kinh Đô, nhưng khuôn mặt mang mày kiếm mắt sáng lại rất tuấn tú, phong thái ung dung, có thể thấy rằng không tầm thường.
"Tôn nhi tham kiến ngoại tổ."
Ngươi này chính là đương kim Lục hoàng tử Hoắc Chiêu Vấn, năm nay mười chín, tuổi quân đã bốn, năm năm.
"Sang đây xem hai bức thư gửi từ Kinh Đô này, một bức từ chỗ đại cữu con, một bức từ Đông cung."
Lục hoàng tử nhận lấy hai bức thư xem nhanh, cơ bản hiểu được thế cục của phủ Kinh Đô ngày nay, cùng với vị trí mà phủ Trịnh quốc công bọn họ đang bị vùi lấp, cùng lúc đó, Trịnh quốc công cũng quan sát thấy biểu cảm của Lục hoàng tử thay đổi.
"Thế nào?"
"Cục diện khó phá." Lục hoàng tử rũ mắt, bình tĩnh phân tích: "Ngoại tổ, ngài biết rõ nhất ân oán giữa phụ hoàng và Bát thúc, bây giờ đã tra ra được sơn trang Ký Sướng, Thập thúc cũng nằm trong số quan bồi thẩm, chắc hẳn phụ hoàng cũng đã nhận ra án này không khỏi liên quan đến Bát thúc, bây giờ chỉ xem coi vụ án mà Bát thúc phạm phải có lớn hay không thôi.
Ta đoán, trong lòng phụ hoàng đã tính toán xong cả rồi, nhưng ông ấy không ngờ tay Bát thúc lại dài hơn."
"Đúng vậy." Trịnh quốc công vuốt râu gật gù, vô cùng vui vẻ, "Tuy con ở xa biên giới, nhưng lại có thể suy đoán ngắn gọn thế cục triều đình trong Kinh thông qua bức thư này, quả là kỳ tài ngút trời.
Với nhận biết của ta về bệ hạ, thì sự bình tĩnh ngay lúc này cho thấy ông ta có hiểu biết nhất định về quan trường Hoài Nam và đại án, hoặc là nói, ông ta nắm chặt trong lòng bàn tay."
"Tĩnh vương là cái gai trong mắt bệ hạ, quân Tây Bắc trong tay lão là đại họa trong lòng bệ hạ, bệ hạ không thể để cho lão co đầu rút cổ ở Dương Châu mà không bị giám sát, cho nên có một số việc trong lòng bệ hạ đã rõ ràng.
Chẳng qua trời cao Hoàng đế xa, luôn có những hoạt động ngầm, ví như...!Nuôi binh tạo phản!"
Trịnh quốc công nói với Lục hoàng tử: "Bộ tướng ủng binh còn khó mà dễ dàng tha thứ, huống chi là nuôi binh soán vị.
Cho nên ta nghĩ bệ hạ còn chưa biết chuyện đóng nuôi binh, nếu không ông ta không bình tĩnh nổi đâu, Đông cung cũng sẽ không có nỗi một giây nhàn rỗi để gửi thư giao dịch với con."
Trịnh quốc công: "Cục diện khó phá, nhưng không có nghĩa là hết cách tự bảo vệ mình.
Con thử nói xem, Đông cung và Hoàng hậu có ý gì? Phủ Trịnh quốc công nên làm thế nào để vừa có thể thoát thân khỏi thế khó đồng thời lấy được lợi đây?"
Lục hoàng tử: "Cục diện khó phá, nhưng ta có thể hạ độ khó của ván cờ.
Phụ hoàng biết một không biết hai, chúng ta sẽ làm như ông ấy đoán vậy, chỉ vạch trần cục diện một, còn hai thì che.
Đông cung nhường quân Tây Bắc trong tay Tĩnh vương, hợp tác với phủ Trịnh quốc công, có thể dùng An Hoài Đức làm bước đột phá, lấy sổ sách bằng chứng Tư Mã Kiêu tham ô cùng với thư từ qua lại mấy năm nay, đổi lại tội đóng nuôi binh ở Hoài Nam của bọn họ sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật."
"Tĩnh vương giết mệnh quan triều đình, đụng vào bạc cứu trợ thiên tai, nhưng vì trong tay có kim bài miễn tử nên có thể được miễn tội chết, tội sống lại khó thoát, chỉ cần Đông cung cam kết ngày sau có thể chiếu cố nhiều hơn, ta có thể thuyết phục An Hoài Đức.
Trái lại, nếu như vạch trần chuyện nuôi binh ở Hoài Nam, chắc chắn sẽ mắc tội động đến sát tâm của phụ hoàng, Đông cung và phủ Trịnh quốc công không dễ chịu, Tĩnh vương nhất định cũng sẽ không khá hơn chút nào.
Không thể giết cửu tộc thì cũng san bằng tam tộc, không giết được Tĩnh vương thì giết vợ con họ hàng, cho dù có phải lăng trì lóc thịt, Tĩnh vương cũng phải trơ mắt nhìn, khiến lão từ nay về sau phải đau đớn đến nỗi sống không bằng chết —— "
Khi Lục hoàng tử nhắc đến lăng trì lóc thịt, biểu cảm không có thay đổi quá lớn, không cảm thấy mình lòng dạ ác độc, chỉ nói: "Cách để khiến cho người sống còn thống khổ hơn cả chết thì có nhiều lắm, phụ hoàng căm hận Tĩnh vương đến vậy, có cái gì mà ông ấy không làm được?"
Trịnh quốc công cười, ông chăm chú nhìn Lục hoàng tử: "Đất đai biên giới hoang vu, lại cần phải vùng vẫy như hồ cá chật hẹp, không thích hợp để con thể hiện tài năng, chỉ có Kinh Đô, chỉ có non sông tươi đẹp của triều Đại Cảnh ta mới xứng với hoài bão và tài trí của con.
Cai trị một nước không thể không cân bằng ba yếu tố kinh tế, chính trị và quân sự, nay con đã đứng vững trong quân đội, Lưỡng Giang có Quý phi nương nương và phủ Quốc công gây dựng nền móng kinh tế.
Trừ cái này ra, chỉ có chính sự triều đình mới có thể luyện được lòng dạ, cần con tự dấn thân vào, đích thân cảm nhận một phen.
Cả triều văn võ, Tam ty Nhị phủ, Tam tỉnh Lục bộ, chỉ khi nào thuần phục được bọn họ, điều khiển được bọn họ, con mới thật sự có tư cách tranh giành vị trí kia, bằng không con sẽ không thể ngồi yên được ngay cả khi đã lấy được nó."
Lục hoàng tử cúi người bái một cái thật sâu: "Tôn nhi xin nhận lời dạy bảo."
Trịnh quốc công vỗ vỗ cánh tay Lục hoàng tử nói: "Con không hề kém cạnh trữ quân, bệ hạ cũng chưa hẳn có ý xem thường con.
Đến phủ Kinh Đô, nhớ cho kỹ, phải nghĩ rồi mới làm, bất cứ việc gì đều phải có kế hoạch mới thành, không có kế hoạch thì bại."
Lục hoàng tử: "Tôn nhi đã biết."
Đột nhiên nhớ đến con trai trưởng, Trịnh quốc công không nhịn được lắc đầu: "Đại cữu con sống đến ngần tuổi này rồi mà còn không trầm ổn bằng con! Nó không ham mê cờ bạc, cũng chẳng tham tiền tham sắc, vậy mà lại tham công lớn! Bất luận là quan trường hạy là tòng quân đánh giặc, điều kiêng kỵ lớn nhất chính là tham công, dễ làm liều, một khi đã liều sẽ dính bẫy rập bên trong, chết rồi cũng không biết chết thế nào nữa! Lăn lộn trong quân đội bao nhiêu năm, ta cũng tận tâm chỉ bảo bấy nhiêu năm, vậy mà một lần vào Kinh Đô liền xòe móng lừa chạy, rơi vào bẫy của tiểu Khâm sai còn dám vênh mặt tự đắc, tiểu Khâm sai kia còn nhỏ hơn cả con trai lớn của nó đấy!"
Trịnh quốc công tuổi đã cao mà tính tình vẫn nóng nảy, hùng hổ vỗ bàn rầm rầm: "Vứt hết mặt mũi vào bãi phân cho ông đi! Lâm An tiểu quận vương còn trẻ hơn nó gần một giáp, chẳng phải trước kia nó cũng so đo bản lĩnh hành quân đánh giặc với tiểu quận vương đó sao, cái gì cũng chẳng bằng.
Rồi bây giờ vào Kinh, cũng đi so tâm tư với Khâm sai trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, so mưu tính kế với quan trường, bị bẫy thành con rùa đen co cổ mất rồi! Nghe bảo tiểu quận vương và Khâm sai còn là vợ chồng thì phải? A, con nói thử xem, tỷ võ không bằng người làm chồng, so văn cũng chẳng bằng một tiểu tức phụ, ông đây cũng mất mặt thay nó!"
Trịnh quốc công mắng con trai không phải ngày một ngày hai, từ ngữ cũng nặng nề, Lục hoàng tử nghe đã thành quen, huống chi bọn họ đều là trưởng bối của hắn, khuyên bảo thế nào cũng không phải phép, không bằng cứ im lặng chịu đựng.
Lục hoàng tử nhìn chằm chằm mấy bức thư trên bàn, nhớ đến vị tiểu Khâm sai mà người cậu thích công to nhưng không đần độn lắm của hắn nhắc đến trong thư.
Triệu Bạch Ngư, Triệu thị Tứ lang...!Bây giờ phải gọi là Ngũ lang rồi.
Bằng tuổi với hắn và Triệu Ngọc Tranh, thời gian ra đời cách nhau không xa.
Triệu tế chấp quyền cao chức trọng, rất được Nguyên Thú đế tin tưởng, khi đó Hoàng hậu và Quý phi đều muốn lôi kéo Triệu Bá Ung, thường xuyên cho đám nhóc bọn họ chơi chung với nhau.
Tuổi tác của Thái tử, Tam ca, Ngũ ca bọn họ thì xấp xỉ với ba lang quân Triệu gia, đang cùng lúc học vỡ lòng, mà ba lang quân rất yêu thương em trai nhỏ trong nhà, thường xuyên cõng hoặc ôm Triệu Ngọc Tranh nhỏ xíu đi theo, bọn họ cùng nhau tham gia các loại hoạt động khác nhau của trẻ con cùng lứa.
Dù bắt nguồn từ mục đích nào đi chăng nữa, thì mấy vị anh trai lớn của Lục hoàng tử cũng cưng chiều và yêu thương Triệu Ngọc Tranh vô điều kiện.
Lục hoàng tử lớn hơn Triệu Ngọc Tranh hai ba tháng, hắn và Triệu tam lang thường phải nhường nhịn, bảo vệ Triệu Ngọc Tranh, những lúc đến Triệu phủ cũng toàn chỉ tụ tập trong sân viện của Triệu Ngọc Tranh.
Một lần tình cờ tìm bắt con mèo xổng ra ngoài, đi nhầm vào một khoảnh sân rách nát hẻo lánh, Hoắc Chiêu Vấn nhìn thấy Triệu Bạch Ngư ở đó.
Một đứa trẻ nhỏ thó, cao bằng năm đầu người, da rất trắng, đôi mắt giống hệt như con nai con mà Tam ca nuôi, y ngồi trong sân nhẹ nhàng gãi cằm con mèo trắng, con mèo kia rất nóng tính, gặp người là cắn, ấy vậy mà ở trước mặt Triệu Bạch Ngư lại tỏ vẻ như mình ngoan ngoãn lắm.
Hoắc Chiêu Vấn thích người đẹp, đây cũng là lý do hắn cưng chiều Triệu Ngọc Tranh, cả Kinh Đô này không có đứa trẻ nào xinh xắn bằng Triệu Ngọc Tranh, thế cho nên khi nhìn thấy nhóc Triệu Bạch Ngư dịu ngoan đáng yêu không có chút kiêu căng nào, hắn lập tức có cảm tình.
Trước khi ma ma trong cung đến tìm, Hoắc Chiêu Vấn đã hỏi tên y, biết được y tên là Triệu Bạch Ngư, cảm tình trong lòng tiêu tan ngay tức khắc, hóa thành nối tiếc nuối không vui nhàn nhạt thoáng qua.
Con nít yêu ghét rõ ràng, rất dễ bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh.
Triệu tam lang thường ghé tai hắn nói xấu Triệu bạch Ngư, Hoắc Chiêu Vấn còn chưa đủ năng lực phân biệt thiện ác đã tin lời Triệu tam lang, nghe nói Triệu Bạch Ngư chính là đầu sỏ hại Triệu Ngọc Tranh bị bệnh, hắn liền lạnh lùng ôm mèo trắng đi.
Nhìn gương mặt xinh xắn đó, rốt cuộc Hoắc Chiêu Vấn cũng không trách cứ Triệu Bạch Ngư tội bất kính nữa.
Đó là lần đầu tiên gặp mặt, cũng là lần duy nhất.
Lục hoàng tử hoàn hồn, hắn đã quay về lều mình từ lúc nào, đang lau chùi hồng anh đầu thương, bỗng nhiên trở tay phóng thương đi, thương dài cắm thẳng vào chính giữa tấm bia.
"Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư...!Không ngờ hai người lại có thể đi cùng nhau, lại còn là quan hệ vợ chồng." Lục hoàng tử bật cười, "Đúng là thế sự khó lường."
So với Triệu Bạch Ngư, hắn càng tò mò Hoắc Kinh Đường đóng vai gì trong đại án Hoài Nam lần này hơn.
***
Phong thư từ Định Châu làm Trịnh Sở Chi chết đi sống lại, "Không ngờ sẽ có lúc ta đứng trên cùng một thuyền với Đông cung.
Bây giờ, quan trọng nhất chính là phải thuyết phục An Hoài Đức giấu giếm chuyện đóng binh ở Hoài Nam, cũng chẳng biết lão có thể chấp nhận đồng tâm hiệp lực với ta không nữa."
Phụ tá: "Chi bằng ngài viết một bức thư đi, tôi thúc ngựa ra roi đưa đến Dương Châu đưa cho Tĩnh vương? Chuyện bạc cứu trợ thiên tai không thể gạt ai được, chi quân Tây Bắc trong tay Tĩnh vương phải lấy lại, dù bệ hạ có không quan tâm đi nữa, thì Đông cung và lão Quốc công cũng cùng mơ ước, nhưng giấu việc nuôi binh ở Dương Châu, chúng ta có thể đảm bảo với Tĩnh vương sẽ mắt nhắm mắt mở...!Ít ra, Tĩnh vương còn có thể đánh cược mình vào thế đông sơn tái khỏi, tôi không tin lão không động tâm."
Trịnh Sở Chi suy nghĩ rồi đồng ý: "Cứ làm như vậy đi."
***
Đông cung.
Ngũ hoàng tử sa sầm mặt: "Nhị ca, chúng ta thật sự chắp tay nhường nhịn quân Tây Bắc hay sao? Đây chính là quân Tây Bắc kiêu dũng thiện chiến đó! Mạnh hơn binh chúng ta tiêu một số tiền lớn nuôi ở Hoài Nam rất rất nhiều...!Đây còn không phải là binh của chúng ta, nhưng quân Tây Bắc trong tay Bát thúc là thật, nếu đã có cơ hội nắm vững rồi sao còn để vụt mất? Nhường cho Lục đệ được?"
Thái tứ: "Vậy chẳng lẽ ta không muốn cho là có thể không cho sao? Không cho đồ tốt, Trịnh quốc công chịu dốc túi giúp đỡ ư? Không chỉ là quân Tây Bắc trong tay Bát thúc thôi đâu, cô còn phải nhờ mẫu hậu đến chỗ Thái hậu nói một tiếng, điều Lục đệ hồi Kinh đấy."
Ngũ hoàng tử sốt ruột, "Kêu Lục đệ trở về, không phải để nó quang minh chính đại cướp đồ của ta sao?"
Thái tử: "Đệ ấy ở Định Châu nhiều năm, bố trí, nội tình thế nào chúng ta đều không biết, chi bằng điều về Kinh Đô, ở gần theo dõi.
Huống chi thế lực của chúng ta ở Kinh Đô phức tạp khó gỡ, cản trở Lục đệ không phải rất đơn giản hay sao? Vả lại, quân Tây Bắc trong tay Bát thúc không phải nói cho là có thể cho được, đó là miếng thịt trong miệng phụ hoàng.
Nói là nhường cho không bằng nói là đưa người vào nằm vùng, ta nhớ không lầm, mùa xuân năm tới là An phủ sứ tỉnh Thiểm Tây kết thúc nhiệm kỳ rồi, cô định sẽ điều Phủ doãn phủ Kinh Triệu, Thái Trọng Thăng giữ chức An phủ sứ."
An phủ sứ một tỉnh có quyền điều động binh tướng, còn có quyền giám sát hạn chế quân Tây Bắc, Phủ doãn phủ Kinh Triệu tỉnh Thiểm Tây tất nhiên là môn đảng Thái tử.
Ngũ hoàng tử vỗ tay: "Xem đệ này, hoảng đến độ nào mà quên mất Thái Trọng Thăng chứ? Nếu như đề cư Thái Trọng Thăng làm An phủ sứ tỉnh Thiểm Tây, e là quân Tây Bắc của Lục đệ không đòi được bao nhiêu chỗ tốt."
Thá tử: "Nếu không thì sao cô có thể nhường lại quân Tây Bắc của Bát thúc cho được? Cô nào ngu xuẩn đến mức tự hủy trường thành như vậy?"
Ngũ hoàng tử cười ha ha: "Là đệ ngu ngốc.
Nhị ca sáng suốt uy vũ, không bỏ sót kế nào!" Gã quay lại nói: "Như vậy đầu tiên, chỉ cần giải quyết lời khai của An Hoài Đức là được."
Thái tử: "Giao cho Trịnh Sở Chi đi, đệ đừng nhúng tay.
Ăn nhiều của ngon vậy rội, người của phủ Trịnh quốc công nên làm việc hết mình đi chứ."
Tâm trạng của Ngũ hoàng tử lại tốt lên: "Đương nhiên.
Vậy tiếp theo, ta ngồi xem kịch vui thôi là được."
***
Phủ Lâm An quận vương.
Hải Đông Thanh chao lượn trên bầu trời phủ quận vương hồi lâu mới đáp xuống, đưa tin tức mới nhất từ Dương Châu đến.
Hoắc Kinh Đường mở thư, xem xong thì cho một mồi lửa.
Triệu Bạch Ngư ôm hồ sơ vào phòng, liếc thấy tro giấy xám đen trong lư hương bèn hỏi: "Ta thấy Hải Đông Thanh bay chơi ngoài sân, là tin tức bên Dương Châu à?"
"Ừ." Hoắc Kinh Đường nâng chung trà lên, nhấp một ngụm làm ấm cổ họng.
Triệu Bạch Ngư: "Không định áp giải Tĩnh vương vào Kinh sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Trước đây chưa đến lúc, bây giờ có thể rồi."
Triệu Bạch Ngư đặt hồ sơ xuống, ngồi đối diện Hoắc Kinh Đường: "Vì sao? Trịnh Sở Chi đã nghĩ ra cách giải cục rồi ư?"
"Xem như là vậy." Hoắc Kinh Đường không muốn nói nhiều, chỉ nắm lấy tay Triệu Bạch Ngư, xoa bóp khớp xương cho y: "Bây giờ gánh nặng Phủ dụ sứ đã có thể đặt xuống rồi, vẫn muốn về đảm nhiệm Thiểu doãn phủ Kinh Đô sao?"
Triệu Bạch Ngư đành chịu, chỉ đống hồ sơ trên bàn: "Ta mới ra ngoài làm việc mấy tháng, Phùng Xuân Sơn đã đấy cớ công vụ bề bộn, cất nhắc người bên dưới lên thế chỗ.
Ta vừa về đã phải giao nhận với tân Thiếu doãn, bây giời chỉ có thể về làm lên lại từ Phán quan, hoặc là từ chức, ta chẳng thích làm cấp dưới của loại người như Phùng Xuân Sơn lâu dài đây, nên là dứt khoát từ chức cho xong."
Hoắc Kinh Đường nói: "Tiểu lang tiếp tục ở lại phủ nha làm tiểu quan thất phẩm như thế đúng là uổng phí, hay cứ làm quận vương phi thôi là được rồi."
Triệu Bạch Ngư khẽ vào mu bàn tay Hoắc Kinh Đường: "Đứng đắn lên nào."
Hoắc Kinh Đường: "Vợ chồng ở trong phòng tân hôn còn làm bộ đứng đắn, tội tình gì phải vậy hả?"
Triệu Bạch Ngư không nói lại hắn: "Nói chuyện nghiêm túc với chàng này, chàng nói thử xem, ta xong chức Phủ dụ sứ có thể ngồi vào chỗ thiếu nào?"
Hoắc Kinh Đường lười nhấc mi mắt: "Ta đoán không chừng sẽ có rất nhiều người đến cướp tiểu lang đây.
Bộ Hình và Đại lý tự không khả thi lắm, Cửu tự Ngũ giám* cũng coi như nhàn rỗi, bình thường không ai đến, cũng không ai muốn đến, nhàn rỗi nói rõ ổn định, không có chỗ trống thì thôi không nói, nhưng quan hệ tình nghĩa phức tạp hơn bất kì bộ, ngành nào.
Bộ Binh...!Em không phải quan võ, không thể vào.
Chỉ còn lại hai bộ Công, Lại, hai ty Diêm thiết, Đạc chi là có cơ hội có thể vào."
(*) Cửu tự Ngũ giám (九寺五监): là các ban ngành độc lập với chức năng trung ương, thành lập vào thời Đường.
Về cơ bản là cùng cấp quan chức với Thượng thư Lục bộ, không có quan hệ lệ thuộc về pháp định với Lục bộ, nhưng chức quyền lại chồng chéo với Lục bộ rất nhiều, thực tế thì tồn tại quan hệ phân công cùng chế ước lẫn nhau.
Lục bộ chủ quản chính lệnh, Cửu tự Ngũ giám phân biệt phụ trách các mặt sự vụ cụ thể.
"Tam ty hả...!Ta thấy hơi xa vời." Triệu Bạch Ngư đáp: "Hai ngày nay ta đến bộ Lại báo cáo công việc, ở đó có ít nhất ba bốn mươi quan địa phương đang chờ chỗ trống của Tam ty, nhất là khi phủ Kinh Đô đang để trống vị trí Đô Thương thuế sứ, cơ bản là ai cũng đổ xô vào đó."
Đô Thương thuế sứ quản lý thuế thu nhập của tất cả các đường thủy và thương nhân, cửa tiệm ở phủ Kinh Đô, là một vị trí rất béo bở, thường chỉ bố trí ba giám quan, cung không đủ cầu, lần nào thừa ra chỗ trống cũng đều có một đám Kinh quan và quan địa phương chen chân đến giành.
"Có lẽ do ta làm việc không tệ, trước đó cũng là Phủ dụ sứ một tỉnh, người ngoài nghĩ ta hẳn là có tiền đồ xán lạn lắm, vậy nên lúc đến bộ Lại được tiếp đãi rất nồng hậu, họ đưa ta đến phòng khách riêng ngồi chờ kết quả.
Phòng khách riêng chỉ cách phòng chính một bức tường, có thể nghe được quy trình xét hỏi quan lại của bọn họ." Triệu Bạch Ngư không nhịn được bật cười, "Khỏi phải nói, vui lắm."
"Thế nào?"
Triệu Bạch Ngư bừng bừng hứng thú kể: "Có một quan địa phương được điều về từ một huyện xa xôi nào đó, tự thuật chính tích làm việc bao nhiêu năm qua, nào là Huyện lệnh sáu năm, Tri phủ năm năm, Nha môn chẳng năm nào thiếu hụt, còn nhận được hai đỉnh dù vạn dân.
Theo lý mà nói, chính tích này quá là đẹp, nhưng quan hỏi xét bộ Lại lại chẳng mấy hứng thú, đến khi tên quan địa phương mong cầu chức Đô Thương thuế này nói gã là một trong những học sinh của đương kim Tế chấp Lư tri viện, bấy giờ đám quan lại kia mới khách sáo, mềm mỏng hơn.
Nhưng hỏi kỹ chút nữa, mới biết tên này có vào phủ Lư tri viện bái thiếp hơn một tháng mới được vào phủ gặp mặt, tuy nhiên cũng chỉ là ngồi đợi ở một cái phòng nhỏ nào đó trong phủ thôi, vốn chẳng biết mặt Lư tri viện, quan bộ Lại đều là người dày dặn kinh nghiệm, lấy lệ qua loa đôi ba câu rồi đuổi người đi mất."
Triệu Bạch Ngư nói đến đây, ngón trỏ vô thức quấn vào bối vân trên vòng Phật xoay nó vòng vòng.
"Trong quan trường muốn xin việc vào vị trí trống cũng phải xem quan hệ, không xem thành tích.
Nhận thức chung của cả quan trường chính là nếu không làm quan bằng đường thi cử, vậy chỉ có thể làm đến ngũ phẩm là coi như hết, thật ra không phải vậy, chàng cứ nhìn những vị quan ta gặp ở bộ Lại đi, ai nấy đều là môn sinh của Thiên tử, bọn họ đường đường chính chính thi lên, nhưng không phải vì quan hệ không đủ thân cận với đại quan mà bị quét sạch hết hay sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Thế tiểu lang có vừa ý chỗ nào không?"
Triệu Bạch Ngư: "Không đặc biệt chú ý chỗ nào, đợi sắp xếp thôi.
Chàng đừng phí tâm đi tìm quan hệ giúp ta, không cần thiết."
Hoắc Kinh Đường bật cười một tiếng: "Tiểu lang lại xem thường mình nữa rồi, ta đi tìm quan hệ giúp em ở đâu được đây?"
Triệu Bạch Ngư đã được Hoắc Kinh Đường khen nhiều thành quen, mặt không đổi sắc lái qua những chuyện phiếm khác.
***
Phủ Lâm An quận vương lời ong tiếng ve chuyện gia đình, ngày nào cũng thoải mái nhàn hạ, Trịnh Sở Chi nhận được thư hồi âm từ Dương Châu, mà Đông cung lại luôn theo dõi phủ Trịnh quốc công sát sao, tất nhiên đã biết tiến triển vụ việc.
Sau khi nhận thư, Trịnh Sở Chi liền vội vã chạy đến đại lao bộ Hình, một mình đến gặp An Hoài Đức, không biết đã thỏa thuận như thế nào, chỉ biết đêm đó An Hoài Đức đã khai ra bằng chứng và đồng ý nhận tội.
Tư Mã Kiêu cũng ở trong tù, thoát hiểm từ đường tơ kẽ tóc, như trút được gánh nặng, trong khoảng thời gian dài từ Hoài Nam đến phủ Kinh Đô, rốt cuộc cũng được ngủ ngon một giấc.
Bộ Hình là địa bàn nơi thế lực Đông cung cắm rễ, dù cho Thái tử không phải chủ thẩm, từng chuyện xảy ra trong này một giây hắn cũng biết rõ ràng.
Lời khai của An Hoài Đức vừa ra, đã có người chạy ngay đến Đông cung báo tin.
Đêm đó, rất nhiều phe cánh đều thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có phủ Khang vương chong đèn trắng đêm, là một trong những quan bồi thẩm có nhiệm vụ giám sát đại án Hoài Nam, Thập vương bất lực, tiếc nuối thở than.
Ông nhận được thư từ phủ Lâm An quận vương, là thư chặn từ Hoài Nam gửi về, Đông cung và phủ Trịnh quốc công đều vì tự bảo vệ mình mà có thể khoan nhượng lẫn nhau, bắt tay hợp tác, nếu như tấm lòng này là vì dân vì nước, tất nhiên Khang vương sẽ vui vẻ an tâm phần nào.
Nhưng đây là vì lợi ích của riêng mỗi người, bất kể an nguy của quốc gia và dân chúng, bọn họ thà rằng thả hổ về rừng, bảo vệ một tặc tử đại nghịch bất đạo có ý đồ mưu triều soán vị?!
Từ kẻ thân là nhân thần, hoàng tử thậm chí là trữ quân, một mặt cũng là người thân, là con trai của bệ hạ, cách làm của bọn họ đúng là khiến người ta nhói lòng.
Khang vương khó ngủ, ông thức trắng một đêm suy nghĩ, nội tâm đau đớn, cuối cùng vẫn thiêu hủy thư mà phủ quận vương gửi đến, ông hiểu ý của Hoắc Kinh Đường.
Về công về tư, nếu Hoắc Kinh Đường đã không thể bỏ qua cho Tĩnh vương, thì sẽ không cho phép kế hoạch của đám người Đông cung và phủ Trịnh quốc công thành công.
Bọn họ càng muốn dàn xếp ổn thỏa, Hoắc Kinh Đường càng muốn xé rách trời xanh!
Đây chính là sự tàn nhẫn của Hoắc Kinh Đường, nhưng việc Hoắc Kinh Đường đưa thư từ qua lại giữa Đông cung và phủ Trịnh quốc công đến phủ Khang vương, để tùy ông quyết định tấu bẩm chuyện đóng binh, hay là sau chuyện này ba bên cùng lừa gạt Nguyên Thú đế, lại chính là lòng nhân từ của hắn.
"Hắn biết chắc là ta sẽ mềm lòng mà!".