Bật chế độ cún con quấn người lên rồi đây!
Nếu là bình thường, Thịnh Li chắc chắn đã mềm lòng đồng ý, cô vùi mặt vào gối, hai mắt lim dim không mở nổi, mơ màng trả lời: “Chị sợ mình không cầm cự nổi đến khi em tới, hôm nay mệt quá, trong người còn khó chịu nữa, qua vài hôm rồi chị đến chỗ em nhé, được không?”
“Nếu em nói không được, chị có để em tới không?” Dư Trì hạ thấp giọng.
Một tiếng “tách” khẽ khàng vang lên, là âm thanh của bật lửa.
Thịnh Li biết Dư Trì lại hút thuốc, thật ra Dư Trì không nghiện thuốc nặng, chí ít lúc ở bên cạnh cô cậu không hút nhiều. Cô cảm thấy tâm trạng cậu không tốt nên cho rằng cậu mất hứng, cố hết sức mở mắt rồi dỗ ngọt: “Nhớ chị rồi à? Chịu đựng thêm vài ngày nữa nhé? Qua tuần chị sẽ thu xếp đi gặp em, được không nào?”
Một lúc sau, Dư Trì mới nặng nề lên tiếng: “Được.”
Hai phút sau, Thịnh Li đã rúc mình nằm bẹp dí trong chăn, nhưng cơn buồn ngủ tự dưng bay biến, cô bò dậy nhắn Weixin cho Dư Trì.
Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, đột nhiên chị lại muốn gặp em, em đến đây với chị đi.]
Thịnh Li: [Nhớ phải trao đổi ám hiệu.]Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc đó cả hai đều chẳng ngờ rằng, đây là lần trao đổi ám hiệu cuối cùng của bọn họ trước khi chia tay.
Mười hai giờ rưỡi khuya, Dư Trì mặc một bộ quần áo thể thao màu đen từ trên xuống dưới, mũ bóng chày và khẩu trang cũng đen nốt, mặc dù đã che chắn rất cẩn thận, nhưng vóc dáng của chàng trai cao gầy thẳng tắp, khí chất trên người xuất chúng, chỉ nhìn mỗi đường nét đã có thể nhận ra vóc người của người này rất đẹp, ngoại hình chắc chắn cũng rất nổi bật.
Dư Trì bước nhanh vào lối thoát hiểm ở hầm đỗ xe, đi một mạch lên tầng mười.
Cậu nhét tai nghe vào tai, điện thoại vẫn luôn trong trạng thái đang kết nối cuộc gọi.
Thịnh Li nghe thấy nhịp thở ngắt đoạn của cậu, khoé môi cong cong: “Sắp tới rồi hả?”
“Ừm.” Dư Trì đứng ở lối vào hành lang, nhìn thoáng qua hàng lang yên tĩnh trống trãi, nhịp tim lúc này đập nhanh hơn bình thường, cậu xoay người giẫm bước trên tấm thảm trải sàn, bước chân không phát ra tiếng động, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên, “Lầu mười rồi, chị chuẩn bị mở cửa nhé.”
Thịnh Li đi tới phía sau cửa, nói một cách chậm rì rì: “Chị muốn nghe cậu chít chít.”
Lúc trước bị cậu “sàm sỡ” nhiều như thế, cô mà không gỡ gạc lại thì cô không tên Thịnh Li nữa.
Dư Trì: “…..”
Đã cách hơn một tháng kể từ lần “Chít chít” trước đó của cậu. Dư Trì vẫn cảm thấy cái ám hiệu này thật điên khùng ngốc xít, nhưng kể ra cũng không đến nỗi nào, thậm chí cậu rất thích nghe tiếng “Chít chít” của Thịnh Li, đó là ám hiệu của riêng hai người, chỉ mỗi hai người họ biết.
Bước chân của cậu rất nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua từng bảng số phòng.
1025, 1026, 1027, 1028,….
Cậu nhìn lướt qua một vòng, khi chắc chắn xung quanh không có người thì dừng bước, thấp giọng cam chịu gọi: “Chít.”
Một giây sau, cửa lập tức mở ra.
Thịnh Li đứng sau cửa nhìn cậu cười khúc khích, Dư Trì nhanh nhẹn lách người vào, chống lưng lên cửa rồi đóng cửa lại. Cậu tựa sau cửa, tháo khẩu trang ra cụp mắt nhìn cô, chiếc bóng từ vành mũ rơi trên khuôn mặt cậu tạo thành hai nửa sáng tối, trông vừa lạnh lùng lại không gần nữ sắc.
Cô nhích người tới choàng tay qua cổ cậu, ngẩng đầu nhìn cậu cười ngọt ngào, nhỏ giọng ngợi khen: “Dư Trì, chị phát hiện em lại đẹp trai ra rồi, so với lần trước đến đây thì không chỉ đẹp hơn một chút thôi đâu.”
“Vậy sao?” Dư Trì vòng tay ôm eo cô, cúi đầu ngắm cô, khoé môi cong nhẹ.
“Đương nhiên, chị nói mắt nhìn người của chị rất chuẩn mà, vậy mới nhìn trúng loại cổ phiếu tiềm năng này.” Thịnh Li nâng một chân quấn lấy hông cậu rồi khẽ bật người, Dư Trì vững vàng đỡ cô một cách nhẹ nhàng.
“Ôm chị vào.”
Dư Trì ôm cô như ôm em bé, ngước mắt nhìn cô: “Cần kịch bản không?”
Thịnh Li: “…..”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mặc dù lần này là cô mè nheo đòi cậu tới trước, nhưng mỗi lần hẹn hò đều phải dùng đến kịch bản, khác nào hành xác cô đâu chứ? Thịnh Li đáp tỉnh queo: “Không cần, tối nay chị không chịu nỗi giày vò, cậu nhẹ nhẹ thôi, ôm chị nằm một lát rồi ngủ với chị.”
Dư Trì ngoan ngoãn gật đầu, ôm cô vào phòng.
Căn phòng chỉ bật mỗi đèn tường, ánh sáng trong phòng mờ ảo, phòng ngủ cũng tương tự, chỉ bật mỗi chiếc đèn đầu giường, ánh đèn nhu hoà ấm áp hắt lên chiếc gối màu trắng. Dư Trì đặt Thịnh Li xuống giường, Thịnh Li cởi mũ của cậu đặt sang một bên, cánh tay vẫn níu cổ cậu không buông, “Em nằm xuống đi.”
Cánh tay Dư Trì chống lên gối, khom lưng rủ mắt nhìn cô, tóc cậu đã dài hơn trước, do bị mũ đè lên nên đầu tóc hơi rối loạn, cả người tràn ngập sức sống thanh xuân, mày mắt trong veo, ánh mắt tĩnh lặng đơn thuần. Thịnh Li bị ánh nhìn của cậu làm cho tâm trí bồng bềnh, cô ngẩng đầu dịu dàng hôn lên môi cậu, cánh tay kéo nhẹ cổ cậu xuống thấp hơn một chút.
Dư Trì lập tức ngậm lấy môi cô rồi hạ thấp người xuống, hôn cô triền miên say đắm.
Khác với căn phòng thuê, ở đây không có tiếng điều hoà hoạt động, cũng không có chiếc giường hễ động một chút là kêu kẽo kẹt, mọi thứ trong màn đêm vô cùng tĩnh lặng, chỉ có âm thanh hôn môi mơ hồ vang lên. Dư Trì của đêm nay như một con sói nhỏ bị thương, còn Thịnh Li trở thành một thanh kẹo ngọt ngào, hễ nhấm nháp một lần thì vết thương sẽ lành đi một phần.
Khoé môi Thịnh Li bị cậu cắn mút đến tê dại, cô không kiềm được dẩu tít môi lên, đưa tay xoa nhẹ yết hầu cậu, lẩm bẩm: “Dư Tiểu Trì, đêm nay tâm trạng em không tốt hả?”
“Không có.”
Dư Trì nghiêng người ôm cô nằm xuống, cậu tựa nửa người vào đầu giường, cánh tay đặt bên gối, dùng một chân làm điểm tựa cúi đầu nhìn cô bằng dáng vẻ lười biếng, quả thật trước khi đến đây tâm trạng của cậu không tốt lắm, nhưng bây giờ đã tốt lên rồi.
Thịnh Li nằm trên gối nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú.
Ánh mắt cô linh động và xinh đẹp, trong veo vô cùng, tròng trắng và tròng đen phân chia rõ ràng.
Bàn tay Dư Trì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đang tản ra trên gối, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô vài giây, sau đó cười giễu: “Tối nay mẹ em và Giang Đông Mẫn đến phòng thuê tìm em, trước đây em luôn nghĩ nếu bà ấy có thể nói một lời xin lỗi chân thành, em sẽ tha thứ cho bà ấy. Nhưng hôm nay em mới nhận ra cho dù em có bị bán đi hay không, có đóng phim hay học ở một ngôi trường danh tiếng hay không, bà ấy cũng chẳng màng, cũng chẳng cảm thấy mình đã làm sai điều gì, bởi vì Giang Đông Mẫn không cho rằng ông ta làm sai. Bà ấy mãi mãi không đứng về phía em, cũng chưa hề suy nghĩ cho em.”
Thịnh Li chống người dậy, nhoài người nằm kế bên, nâng khuôn mặt cậu: “Vậy mới nói bà ấy là mẹ kế, không cần nghĩ tới bà ấy nữa, có chị đau lòng còn chưa đủ sao?”
Dư Trì khẽ cười, sau vài giây nhìn cô cậu mấp máy môi: “Đủ rồi.”
Nếu có thể mãi như vậy, thì cuộc đời này đã quá đủ đầy.
Thịnh Li gắng gượng từ hơn mười một giờ đến lúc này cũng đã gần một giờ sáng, thật sự không chịu nổi nữa nên trượt xuống gối, khép mi mắt chìm vào giấc ngủ. Dư Trì lại dán người tới hôn lên môi cô, hỏi khẽ: “Mấy giờ em đi thì được?”
“Đợi chị ngủ đã, hoặc là năm rưỡi sáng.” Giọng Thịnh Li mơ hồ và mềm mại, cô cảm thấy tối nay Dư Trì dính người hơn mọi khi, tinh thần và thể lực của chàng trai ở độ tuổi này thật sự quá dồi dào, vừa cọ xát một lúc đã có thể bốc hỏa. Cô hé mắt nhìn cậu, đôi mắt ướt át lấp lánh ánh nước, Dư Trì giữ tay cô lại, ánh mắt ẩn nhẫn nhìn cô, thấp giọng nói đừng làm. Thịnh Li hôn từng chút lên cằm cậu, bàn tay đã mở dây rút quần thể thao của cậu, thỏ thẻ bên tai: “Không nên nghĩ một đằng nói một nẻo đâu Dư Tiểu Trì.”
Dư Trì nhắm mắt, vùi cằm vào mái tóc cô, hít trọn hơi thở của cô, từ cơ thể đến tâm trí đã hoàn toàn bị cô nắm thóp. Khoảnh khắc cuối cùng, giọng nói khản đặc của cậu vang lên trên đỉnh đầu cô: “Thịnh Li, em thích chị, chị đừng bỏ rơi em.” Em không thể rời xa chị.
Lòng bàn tay cô nóng bỏng, ngay cả trái tim cũng dần nóng lên.
Đây là lần đầu tiên Dư Trì nói thích cô một cách thẳng thắn như thế.
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, cảm thấy cậu lúc này vừa ngoan lại vừa dễ ức hiếp, không kiềm được mà cắn nhẹ một cái dưới cằm cậu, rồi mơn man lướt đến bên tai cậu nói nhỏ một câu: “Em ngoan một chút, lần sau sẽ dùng miệng với em.”
Ánh mắt Dư Trì nhìn cô như ẩn chứa vô vàn điều muốn nói, yết hầu trượt nhẹ, bản thân đã bị cô quyến rũ đến chết.
….
Tiếng nước rào rào truyền ra từ phòng tắm, Dư Trì từ bên trong bước ra sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, còn Thịnh Li vẫn đang ngủ mê mệt. Đứng cạnh giường ngắm cô hồi lâu rồi đặt báo thức lúc năm giờ rưỡi, sau đó trèo lên giường ôm cô, mãn nguyện nhắm mắt.
Rạng sáng năm giờ bốn mươi phút, Dư Trì nhanh chóng rời đi từ lối ra hầm đỗ xe.
***
Còn hai ngày nữa đến lễ Thất Tịch, mười giờ tối, Viên Viên ôm một chồng kiện hàng chuyển phát nhanh đi vào phòng cô.
Thịnh Li đang nấu cháo điện thoại với Chu Tư Noãn, Chu Tư Noãn đã hoàn tất cảnh quay của mình được mấy ngày rồi, hiện giờ cô ấy đang ở nhà nghỉ ngơi ít hôm, cảm thấy bản thân đã sống lại, thế là muốn đến thăm cô, “Ngày mốt cảnh quay của các cậu nhiều không? Không nhiều thì mình đặt vé máy bay hôm đó nha.”
“Nhiều, không rảnh để ý tới cậu.” Thịnh Li lấy kéo rồi bật loa ngoài điện thoại, hào hứng ngồi trên thảm trải sàn chuẩn bị khui hàng!
Giọng Chu Tư Noãn hết sức bất mãn: “Thịnh Bạch Tuyết, cậu là đồ mê trai quên bạn.”
Thịnh Li vừa khui hàng vừa hùa theo: “Đúng vậy, cậu làm gì được mình?”
“Hôm đó có nhiều cảnh quay không? Khai mau?”
Thịnh Li khui hết kiện hàng này tới kiện hàng khác, lúc này mới rãnh tay suy nghĩ, “Thứ ba tuần sau đi, tối thứ ba tuần sau chỉ có một cảnh quay, quay xong chắc tầm hơn chín giờ, ra ngoài ăn tối hoặc ăn khuya đều được.”
Chu Tư Noãn cúp điện thoại, vọt đi đặt vé máy bay.
Một phút sau, điện thoại Thịnh Li lại đổ chuông.
Cô xoay người nhìn thử, là Dung Hoa gọi.
“Viên Viên em nghe đi.”
Viên Viên nhanh chóng bắt máy, còn bật loa ngoài.
Tính ra cũng đã mấy ngày rồi Thịnh Li không liên lạc với Dung Hoa, bình thường khi không có việc gì Dung Hoa sẽ chẳng gọi điện tán gẫu với cô, Thịnh Li nghĩ thầm chắc có lẽ là chuyện công việc, cũng có thể là chuyện hợp đồng, còn khả năng xui nhất là tên Lộ Tinh Vũ lại gây ra cái đống bát nháo gì, bắt cô phải phối hợp tẩy trắng.
Điện thoại được kết nối, nhưng ở đầu dây bên kia Dung Hoa không lập tức nói chuyện ngay mà đang phân phó trợ lý của mình: “Bằng bất cứ giá nào cũng phải đè xuống, giá cả cụ thể bao nhiêu lát nữa chị sẽ thương lượng. Còn nữa, giúp chị đặt vé máy bay vào sáng hôm sau.”
Thịnh Li cau mày, khẽ hừ một tiếng, quả nhiên thanh niên Lộ Tinh Vũ kia lại gây phiền phức rồi.
Giây tiếp theo.
Dung Hoa nghiêm giọng: “Thịnh Li, chuyện của em và Dư Trì là sao hả?”
Cõi lòng Thịnh Li dậy tiếng “ầm ầm” lạnh lẽo, tựa như có thứ gì đột ngột sụp đổ, bàn tay run lẩy bẩy, mũi kéo bén nhọn đâm thẳng vào ngón tay cô, trong nháy mắt tạo thành một chiếc lỗ nhỏ, máu tươi từ từ rỉ ra rồi ngưng tụ trên đầu ngón tay, tạo thành một giọt máu đỏ tươi.
Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát, qua một lúc sau mới khôi phục mạch suy nghĩ, buộc bản thân phải bình tĩnh, cô cất giọng khô khốc: “Bị chụp rồi sao?”
Dung Hoa cười lạnh: “Em nói xem?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Viên Viên choáng váng, khi nhìn thấy máu trên ngón tay Thịnh Li rơi xuống áo sơ mi trắng mới chợt phản ứng lại, tức tốc rút khăn giấy phủ lên ngón tay cô. Thịnh Li để mặc cô ấy xử lý, toàn thân tê dại từng cơn, cũng không cảm thấy đau đớn nữa.
Nghệ sĩ và minh tinh không thể tách khỏi việc tạo scandal để lăng xê, bất kể nghệ sĩ đang nổi tiếng là nam hay nữ, có ai chưa từng làm việc này? Nhưng fans hâm mộ có thể chấp nhận chuyện bạn lăng xê bản thân, thậm chí có thể dung túng việc bạn ngủ cùng fans hoặc có bạn tình, nhưng không thể chắc chắn rằng liệu họ có thể tiếp nhận chuyện bạn hẹn hò hay không.
Thịnh Li đã lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm, đương nhiên cũng từng phối hợp với công ty lăng xê, nhưng lăng xê là lăng xê, cô chưa từng nghĩ đến chuyện hẹn hò lại sớm bị phanh phui như vậy.
Cô cho rằng mình và Dư Trì đã cẩn thận từng li từng tí rồi.
Hơn nữa, hiện giờ tỷ lệ Dư Trì bị khui gần như bằng không, ngoài người trong đoàn phim, những người khác đều không biết đến cậu.
Thịnh Li ép buộc bản thân phải tỉnh táo: “Bị chụp ở đâu? Khi nào?”
“Năm giờ ba mươi bốn phút sáng tuần trước Dư Trì bước ra từ phòng khách sạn của em.” Cơn giận của Dung Hoa như biển lửa cuồn cuộn, có vẻ chị đang kìm nén cảm xúc, “Trước đây chị đã nói Dư Trì không giống một trợ lý, cho dù có bao nuôi tiểu thịt tươi đi nữa em cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng xem đối tượng có thích hợp hay không chứ? Chỉ lơ là một chút thôi, em đã chơi chị một vố đau như vậy.”
Thịnh Li nhíu mày: “Em và cậu ấy thật sự nghiêm túc với nhau.”
Dung Hoa đanh giọng: “Chị không quan tâm em yêu đương thật hay là bao nuôi tiểu thịt tươi, hiện tại tính chất của hai việc đều như nhau, em mới hai mươi ba tuổi, bây giờ em công khai chuyện hẹn hò, em cảm thấy làm như vậy đúng đắn không? Hình tượng của em thế nào em còn không biết sao? Dù cho em muốn công khai, vậy em có nghĩ tới hậu quả sau khi công khai chưa? Em nghĩ bọn chó săn và cư dân mạng là những kẻ dễ đối phó sao? Một khi công khai, bối cảnh của Dư Trì sẽ bị đào lên không sót một thứ gì, lúc cậu ta ở bên em cậu ta đã thành niên chưa? Em đang bao nuôi hay dụ dỗ? Em khống chế được miệng lưỡi của cư dân mạng không?”
Thịnh Li lặng thinh.
Dung Hoa bên đó bận túi bụi, có vẻ như vì chuyện của cô mà bộ phận quan hệ công chúng bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán, sau khi chị nói một hồi, lại lạnh lùng căn dặn: “Tối nay em đừng đi đâu hết, cứ ngồi im trong khách sạn, cũng không cần báo cho Dư Trì, trước tiên chị ở bên này sẽ đè tin tức xuống, ngày mai sẽ qua chỗ em.”
Cúp điện thoại, Thịnh Li ngồi thẫn thờ trên sàn nhà.
Viên Viên lấy băng dán vết thương giúp cô bọc ngón tay lại, trong lòng đã rối như tơ vò, thấp thỏm hỏi cô: “LiLi, phải làm sao đây?”
Thịnh Li ngước mắt nhìn cô ấy, thật lòng trả lời: “Không biết nữa.”
Đây thật sự là suy nghĩ của cô lúc này, trước đây cô chưa từng nghĩ mọi chuyện theo hướng phức tạp, quả thật lúc đầu cô muốn hẹn hò với Dư Trì, sau này khi phát hiện việc Dư Trì đã ký kết một bản hợp đồng, đó cũng là chuyện ngoài ý muốn.
Cô ngày càng thích cậu, nhưng cô không phải một đứa con gái ngây thơ khờ khạo, cho rằng một khi yêu nhau sẽ là dài lâu, vĩnh cửu. Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến việc chia tay, cô chỉ nghĩ rằng khi tình cảm của hai người ổn định, cũng tức là trước hết hai người sẽ yêu nhau hai ba năm và giữ bí mật trong từng ấy thời gian, đợi đến khi sự nghiệp của cả hai vững vàng, một khi không giấu được nữa thì tìm cơ hội công khai.
Cô không ngờ lại bị chụp nhanh đến vậy.
Hiện tại cô hoàn toàn ở thế bị động, thậm chí chỉ biết giương mắt nhìn mà chẳng thể làm gì khác.
Thịnh Li không muốn thừa nhận rằng, cô bây giờ vô cùng hoang mang và hoảng loạn.
Lộ Tinh Vũ: [[Phẫn nộ][Uất ức][Khóc lóc][Tủi thân]]
Lộ Tinh Vũ: [Chị à, em còn đang thủ thân như ngọc vì chị, sao chị lại đi cưa thằng khác hả?]
Lộ Tinh Vũ: [Rõ ràng lần trước em thấy hai người khả nghi mà chị còn chối!]
Lộ Tinh Vũ: [Đã ước hẹn ba tháng với em mà chị lại đi hú hí với em trai khác, chị làm vậy là lạc lối! Lạc lối! Lạc lối]
….
Thịnh Li mặc kệ cậu ta khóc lóc ỉ ôi, chỉ nhắn lại một chữ: [Biến.]
Lộ Tinh Vũ: [Sao chị có thể đối xử với em như vậy? Chị, hai tháng nay em ngoan đến vậy, em không tốt sao? Cái thằng Dư Trì đó tốt chỗ nào? Trong tay cậu ta chẳng có gì, cái mặt trông còn được, dù cậu ta tiến vào giới giải trí nhưng với cái công ty chủ quản cóc ghẻ kia, cậu ta có thể có được tài nguyên gì? Biết khi nào cậu ta mới ngóc đầu lên được?]
Lộ Tinh Vũ: [Chị chia tay với cậu ta đi, ở bên em.]
Thịnh Li: [Còn lải nhải nữa thì đừng trách tôi block cậu.]
Lộ Tinh Vũ: [……]
Lộ Tinh Vũ gửi qua một icon tủi thân rồi im bặt.
Thịnh Li buồn bực vứt điện thoại sang một bên, cắn môi lặng thinh, cảm thấy cõi lòng hoang vắng.
Có lẽ thấy cô cứ im lặng mãi như thế, Viên Viên dè dặt lên tiếng: “Còn khui hàng nữa không?”
Vẫn còn hai kiện hàng chưa mở.
Thịnh Li mím môi, hít sâu một hơi để đè nén sự ngột ngạt trong lòng, cô cầm kéo lên nhỏ giọng thều thào: “Tiếp đi.”
Nghĩ những điều đó vào lúc này cũng vô dụng, đợi phía Dung Hoa xử lý tốt mọi chuyện rồi hẵng tính xem nên làm thế nào.
Viên Viên cầm chiếc áo sơ mi trắng bị dính máu, nhăn nhở: “Em đem đi giặt thử xem có thể giặt sạch được không.”
“Cứ để đó đi.” Thịnh Li gọi cô ấy lại, cụp mắt tiếp tục khui hàng, nhưng động tác đã có phần chần chừ. Vốn dĩ lần này cô mua áo sơ mi và muốn tự tay khâu nút áo cho Dư Trì, với dáng người và khí chất của cậu, mặc áo sơ mi vào nhất định sẽ đẹp trai ngời ngợi, vừa lạnh lùng lại không gần nữ sắc.
Đưa mắt nhìn chiếc áo sơ mi bẩn, cô thều thào nói: “Dính máu bẩn vào không may mắn đâu, bỏ đi.”
Chiếc áo sơ mi mấy ngàn tệ lận đó…….
Viên Viên cảm thấy hơi tiếc, cô cho rằng anh rể sẽ không để ý, nhưng hình như đây đúng thật là một điềm không may, không còn cách nào khác đành bỏ chiếc áo sơ mi xuống.
“Đừng vứt nhé, giặt sạch rồi cất vào tủ của chị.” Thịnh Li nhẹ giọng căn dặn.
Viên Viên phiền muộn đáp: “Ùa, vâng….”
Thịnh Li khui hết các kiện hàng rồi ngồi trên sofa gấp quần áo, cô gấp không được đẹp lắm, gấp cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó cho vào túi và cất trong tủ đồ.
Một tiếng sau, Dung Hoa gọi qua thông báo tình hình: “Sự việc sẽ không bị khui nhưng vẫn cần phải giải quyết, ngày mai chị sẽ qua nói chuyện trực tiếp với em.”
Thịnh Li không bày tỏ ý kiến: “Vâng.”
Cúp điện thoại, bây giờ đã là mười hai giờ khuya.
Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, sáng mai chị muốn ăn bánh trứng.]
Dư Tiểu Trì: [Được.]
Thịnh Li: [Anh Trì ơi, tối mai em không thể qua đó với anh được [tủi thân], người đại diện của em đến, chỉ có công việc cần bàn bạc với em.]
Dư Tiểu Trì: [Không sao.]
Thịnh Li: [Giận đấy à?]
Dư Trì gửi qua một tin nhắn thoại, cậu cười thoải mái: [Chị à, trong mắt chị em là một đứa trẻ nhõng nhẽo sao? Suốt ngày quấn lấy chị đòi ăn kẹo? Không ăn được là giận dỗi khóc ầm lên?]
Điện thoại lại rung lên.
Vẫn là một tin nhắn thoại.
Dư Tiểu Trì nói khẽ: [Em không giận.]
Thịnh Li im lặng một lúc, cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, năm mười bốn tuổi Dư Trì bị mẹ ruột bán đi cậu còn không suy sụp và kiệt quệ, so với bất kỳ cậu con trai nào cô đã từng gặp, Dư Trì vô cùng đơn thuần và sạch sẽ, hơn nữa còn ngay thẳng và kiên cường.
Cô đắn đo một lúc rồi mới chậm chạp soạn một đoạn tin nhắn: [Vậy nếu như suốt một quãng thời gian dài chị vẫn không đi tìm em thì sao?]
Gõ xong, nhưng cứ chần chừ mãi không gửi.
Vài giây sau, cô xoá tin nhắn ấy từng chữ, từng chữ một.
Trong căn phòng thuê, Dư Trì vẫn đang biên tập video, đoạn video này do chính tay cậu làm, có thể nói cậu đã dồn không ít tâm tư vào đó, chuẩn bị tặng nó cho Thịnh Li sau khi phim đóng máy. Thật ra trước đây cậu đã biên tập và chỉnh sửa một vài video về Thịnh Li, tất cả đều là Hồ Nhất Dương cầu xin cậu làm giúp.
Hồ Nhất Dương nói sẽ trả tiền công cho cậu, cậu không cần.
Những đoạn video ấy vẫn còn lưu trong ổ cứng máy tính.
Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt bình tĩnh của thiếu niên, khoé môi cậu cong nhẹ, rủ mắt liếc nhìn điện thoại bên cạnh.
Sao vẫn chưa trả lời? Ngủ rồi à?
Cậu với lấy điện thoại, dịu giọng gửi đi một tin nhắn thoại: [Chị à, ngủ rồi hửm?]
***
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Li bước vào phòng nghỉ bảo Viên Viên pha cho cô một cốc cà phê. Viên Viên ra ngoài rửa cốc, lúc quay về ôm trong lòng chiếc hộp dùng một lần, bên trong là những miếng bánh trứng đã được cắt gọn.
Chiếc hộp trong suốt tỏa ra một làn hơi mờ, bánh trứng vẫn còn nóng hổi.
Thịnh Li dời tầm mắt ra bên ngoài, Dư Trì đút tay vào túi, gương mặt bình thản không một chút xao động nhìn thoáng qua cô rồi xoay người rời đi.
Viên Viên đặt bánh trứng lên bàn, nói khẽ bên tai cô: “Chị muốn ăn bánh trứng thì để em dặn đầu bếp khách sạn làm, bây giờ…. là thời điểm nhạy cảm, chị và anh ấy nên tránh hiềm nghi thì hơn.” Nhìn Thịnh Li, cô ấy không đành lòng lại an ủi cô: “Nhưng mà ở đây là đoàn phim, việc quay phim luôn được giữ kín, hơn nữa bây giờ mới sáng sớm nên cũng không sợ.”
Thịnh Li mở hộp bánh, đút cho Viên Viên một miếng, “Em nếm thử xem, bánh trứng của đầu bếp khách sạn làm gì ngon bằng.”
Chẳng còn mấy ngày nữa là Dư Trì hoàn tất mọi cảnh quay của cậu.
Lần sau cũng không biết tới khi nào mới có thể ăn bữa sáng cậu mang tới.
Hôm nay tâm trạng của Thịnh Li không được tốt, cô NG không ít lần.
Dung Hoa đến trường quay lúc ba giờ chiều, lúc ấy Dư Trì đang quay cảnh đánh nhau dùng dây cáp, lúc nhỏ cậu từng quay cảnh đánh nhau, cũng đã sử dụng dây cáp nên không có gì phải sợ. Con người cậu thông minh, các tế bào thần kinh vận động lại nhạy bén nên học gì cũng nhanh, thầy dạy võ chỉ cần hướng dẫn qua một lần, cậu đã có thể ghi nhớ toàn bộ động tác, sau đó tập luyện thêm vài lần, lúc quay cảnh đánh nhau rất trôi chảy lưu loát, mỗi một động tác đều đẹp mắt và dứt khoát.
Dung Hoa đứng sau máy quay theo dõi một lúc, sắc mặt bình tĩnh.
Đạo diễn Lưu cười hỏi: “Thế nào, tốt lắm đúng không?”
Vốn dĩ ông muốn nói Dư Trì quay cảnh đánh nhau ăn đứt Lộ Tinh Vũ, nhưng ông kiêng dè Dung Hoa, cũng không muốn làm mất mặt chị nên mới không nói toạc ra như thế.
Dung Hoa cười rất tự nhiên: “Khá lắm, chịu được gian khổ, gan dạ, linh hoạt, động tác dứt khoát hơn Lộ Tinh Vũ. Về sau đứa trẻ này chắc chắn sẽ nổi tiếng, nhưng tiền đề là phải có một người đại diện tốt và không vướng vào scandal.”
Thịnh Li đứng cách đó không xa, cô nghe cả, cũng biết là Dung Hoa đang nói cho cô nghe.
Tám giờ tối, Thịnh Li xong việc rồi cùng Dung Hoa về khách sạn.
Sau khi vào phòng, hai người ngồi vào mỗi bên sofa, cả hai im lặng mấy giây, lúc này Dung Hoa mới lên tiếng: “Em nghĩ kỹ chưa?”
Thịnh Li nhìn chị, thẳng thắn đưa ra câu trả lời: “Chưa, em không muốn chia tay, cũng không muốn công khai.”
“Vậy em nghĩ chị có cách giải quyết sao?” Dung Hoa cười khẩy, rút hộp thuốc lá từ trong túi xách châm một điếu, ngón tay mảnh khảnh được sơn móng đỏ kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi rồi thản nhiên nói, “Nếu đối tượng là Lộ Tinh Vũ thì dễ xử lý rồi, nhưng hiện tại người đó là Dư Trì.”
Chị phủi nhẹ tàn thuốc, nhìn thẳng vào Thịnh Li: “Em đã ở trong cái giới này gần mười năm, có rất nhiều thứ không cần chị nói em cũng thừa hiểu nhỉ. Lần này chị có thể ém xuống, nhưng không phải lần nào cũng có thể làm vậy, như Lộ Tinh Vũ, mỗi lần cậu ta gây chuyện, đâu phải lúc nào chị cũng có thể ngăn chặn thông tin tuồn ra ngoài trước khi phát bản thảo, đến khi bị lộ rồi, chị chỉ có thể giúp cậu ta tẩy trắng. Về phần có bao nhiêu người tin thì đó là chuyện của fans hâm mộ, tuy ảnh hưởng rất lớn tới cậu ta, nhưng không đến mức không kiếm cơm được nữa, nổi nhờ tai tiếng cũng là một con đường để nổi tiếng, một khi sóng gió qua đi, cậu ta vẫn sẽ “mặt dày” trồi lên hoạt động như thường.”
“Nhưng Dư Trì thì khác, hiện giờ cậu ta là người mới không có bất kỳ tác phẩm nào, không có fans hâm mộ, cái công ty giải trí Tinh Tình kia có thể đập tiền để bảo vệ cậu ta không?”
“Em cũng biết mà, không đập tiền nổi.”
“Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là một khi chuyện tình cảm của bọn em bị đưa ra ánh sáng, chị có thể giúp em tẩy sạch sẽ, cũng có thể dựa trên tâm nguyện muốn công khai của em để đổi cho em một con đường phát triển khác, qua một hai năm sau, em vẫn là Thịnh Li. Vậy còn Dư Trì? Sau này cậu ta phải lăn lộn trong cái giới này thế nào? Mọi người nhắc đến Dư Trì, cậu ấy sẽ mãi mãi bị gắn mác “Bạn trai của Thịnh Li”, hoặc là “Bạn trai cũ của Thịnh Li.”
“Ấn tượng ban đầu rất khó thay đổi. Em tự cân nhắc đi.”
Dung Hoa vẫn điềm nhiên hút thuốc, cũng không sốt ruột, dường như chị đã nhìn thấu Thịnh Li.
Làm người, không được phép để lộ nhược điểm.
Một khi có nhược điểm, sẽ bị người ta nắm thóp, sẽ mất đi ưu thế trong đàm phán.
Thịnh Li thừa nhận những lời Dung Hoa vừa nói, tối qua cô đều đã suy nghĩ kỹ, thậm chí còn nghĩ nhiều hơn thế.
Chẳng hạn như sau khi chia tay Dư Trì sẽ ra sao?
Cậu có hận cô không?
Chính miệng cô đã nói sẽ không đá cậu mà.
Cậu là báu vật cô phát hiện được, là người mà cô lôi kéo vào giới giải trí này, cậu phải đứng ở nơi đỉnh cao vinh quang tỏa sáng rực rỡ muôn nơi. Cậu phải được người người nhớ đến vì chính bản thân cậu, cậu tên là Dư Trì, tuyệt đối không phải là bạn trai cũ hay bạn trai của bất kỳ một người nào.
Thịnh Li yên lặng một lúc, sau đó nói một cách kiên định: “Em sẽ gia hạn hợp đồng 5 năm với chị, chị giúp Dư Trì chuộc thân, tìm ai thỏa thuận, thỏa thuận thế nào cũng được, miễn là có thể giải quyết, em sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Sau đó liên lạc với Hoàng Bách Nham, lúc trước em đã nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy muốn ký với Dư Trì.”
Tác giả có lời muốn nói: #Chia tay vì kỹ thuật của em trai quá kém#