Quay phim có NG hay không đâu phải do Thịnh Li quyết định, việc này do đạo diễn Lưu quyết định mà!
Thịnh Li đã vào nghề gần mười năm, dù là nụ hôn màn ảnh đầu cô cũng không thấp thỏm như bây giờ, nhưng tối nay tên nhóc thối Dư Trì này mềm cứng đều không ăn, Thịnh Li có cưỡng ép dụ dỗ thế nào đi nữa cậu vẫn điềm nhiên như không, kiên quyết không chịu tránh mặt.
Thịnh Li bó tay, chỉ đành bất chấp ra ngoài đợi tới cảnh diễn.
Địa điểm quay cảnh này là khoảng sân trong Vương phủ, đạo diễn Lưu đã bảo nhân viên công tác hiện trường thu xếp qua một lần, toàn bộ nhân viên không có nhiệm vụ đều bị mời ra ngoài.
Dư Trì đứng cách máy quay không xa lắm, biểu cảm khuôn mặt rất lạnh nhạt, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng không chút nhiệt độ, Thịnh Li dằn lòng rằng không được nhìn sang bên đó, như thế mới không bị phân tâm. Dường như Ngụy Thành nhận ra sự lo lắng của cô, anh trấn an: “Đừng căng thẳng, cảnh này không phức tạp cũng không mất nhiều thời gian.”
Thịnh Li thầm gào thét, anh không hiểu đâu, bạn trai em đứng bên cạnh quan sát, chỉ cần NG một lần thôi là cậu ấy có thể ghim em rồi!
Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại tác phong làm việc chuyên nghiệp của mình, trêu đùa: “Sao không hồi hộp được ạ? Em sợ fans của Thành ca sẽ anti em.”
Ngụy Thành từ tốn dời mắt nhìn sang phía Dư Trì, cười một cách sâu xa, nói khẽ: “Nếu không thì bảo đạo diễn Lưu thu xếp lại hiện trường lần nữa?”
Thịnh Li bị nụ cười của anh ấy làm cho da đầu tê rần, phải chăng Thành ca đã phát hiện ra chuyện gì rồi?
Tâm trạng đang nhảy chồm chồm, cô thoáng nhìn thấy Dư Trì xoay người bỏ đi.
Ủa? Sao tự dưng bỏ đi vậy?
Một giây sau, cảm giác lo âu căng thẳng ban đầu cuối cùng cũng dịu xuống. Đi thì tốt, cô có thể tịnh tâm quay phim.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dư Trì mặt mày vô cảm xoay người đi đến dưới mái hiên phòng nghỉ, nhặt lấy hộp thuốc và bật lửa trên bàn đi đến một lối nhỏ không người châm thuốc. Cậu cúi đầu rít một hơi, khóe miệng căng ra vương chút tự giễu, diễn viên đóng cảnh hôn là chuyện hết sức bình thường, câu “Đừng NG” này, có lẽ sẽ khiến Thịnh Li cảm thấy cậu thật ấu trĩ và vô lý.
Nhưng cậu không kiềm được lòng mình, không muốn để cô đóng cảnh hôn, không muốn bất kỳ người đàn ông nào có tiếp xúc cơ thể với cô, chỉ có cậu mới được làm điều đó.
Dư Trì cắn đầu lọc thuốc lá, buồn bực nhìn về phía bên ấy.
Điện thoại bất chợt đổ chuông.
Cậu cúi đầu nhìn đăm đăm vào màn hình, trầm tư một lúc lâu mới bắt máy.
Dư Mạn Kỳ gọi liên tục mấy cuộc nhưng Dư Trì không đáp lại, đột nhiên lần này lại bắt máy, bà nghệt ra giây lát, tới khi Giang Đông Mẫn nhắc nhở bà mới dịu giọng lên tiếng: “Tiểu Trì à, tối nay con không quay phim nên mới nghe máy hả?”
Dư Trì cụp mắt, trả lời một cách lạnh nhạt: “Có chuyện gì không?”
Quan hệ giữa hai mẹ con đã căng thẳng mấy năm qua rồi, chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, lúc này đây Dư Mạn Kỳ đang muốn nói vài lời ngon ngọt, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, chủ yếu vì bà cảm thấy Dư Trì sẽ không nghe lọt tai. Bà ngắc ngứ rồi cười hiền hoà: “Mẹ nghe nói con không ở trong đoàn phim, vậy bây giờ con ở đâu?”
Dư Trì dụi tắt điếu thuốc, “Mẹ hỏi chuyện này làm gì? Nếu muốn bảo con dọn về nhà, vậy thì quên đi.”
“Mẹ biết con không muốn về nhà ở, mẹ cũng không có ý này.” Dư Mạn Kỳ hít vào một hơi, “Mẹ nghe nói đạo diễn và dàn diễn viên chính đều rất thích con, còn khen con diễn tốt. Cảnh quay của con khá nhiều, người ta đều có trợ lý cả, ở bên đó con lại không có trợ lý. Mẹ và chú con đang bàn bạc với nhau, bằng không thì khoảng thời gian này mẹ sang đoàn phim chăm sóc con nhé? Được không?”
Dư Trì như nghe thấy một câu chuyện nực cười, cậu cười khẩy: “Mẹ, con lớn rồi.”
Dừng lại một chút, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, ngữ khí điềm tĩnh lạnh nhạt: “Trước đây con không cần mẹ chăm sóc, bây giờ con đã lớn, mẹ cảm thấy mẹ có thể chăm sóc cho con điều gì? Đưa khăn rót nước cho con ư? Nếu vậy thì khỏi, không cần thiết phải làm vậy. Còn nếu đang lo lắng có được chia tiền catxe hay không, vậy thì càng khỏi phải lo, ban đầu lúc hai người ký kết với Khương Nam ắt hẳn đã bàn bạc đâu ra đó rồi.”
Thật ra đã lâu lắm rồi Dư Trì không gọi Dư Mạn Kỳ là mẹ, Dư Mạn Kỳ sợ cậu cúp máy, vội nói: “Mẹ biết con hận mẹ, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, hiện giờ con tự nguyện tiến vào đoàn phim chứng tỏ con vẫn còn rất thích đóng phim.”
Dư Trì trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc Dư Mạn Kỳ có biết: Việc cậu thích và việc cậu bị bán đi là hai chuyện khác nhau.
Dư Mạn Kỳ lại hỏi: “Con nhận giấy báo nhập học rồi phải không? Về nhà ăn bữa cơm nhé.”
“Không cần.” Dư Trì đáp, “Không có gì thì con cúp máy.”
Về nhà?
Cậu không có nhà.
***
Đầu dây bên kia, Dư Mạn Kỳ buông điện thoại nhìn Giang Đông Mẫn và Khương Nam, lắc đầu bất lực.
Khương Nam trở về một chuyến, nhưng lòng bồn chồn không yên lại chạy sang đây. Gã không dám vác mặt đến đoàn phim, sợ lại chọc giận Dư Trì nên chỉ còn cách đến tìm Dư Mạn Kỳ, nói thế nào thì bọn họ vẫn là mẹ con, mẹ con thì ghi thù thế nào được.
Trên tay gã kẹp điếu thuốc, nhả ra một vòng khói: “Cậu ấy mà vẫn không hợp tác như vậy, về sau tôi rất khó thu xếp cho cậu ấy đấy.”
“Nó có suy nghĩ riêng của mình cũng không phải là chuyện xấu, cậu xem, nó tình nguyện nhận vai diễn, còn là một vai diễn cũng được đó chứ, cảnh quay lại nhiều nữa.” Suy cho cùng Dư Mạn Kỳ là mẹ ruột của Dư Trì, mấy năm nay bà luôn cảm thấy áy náy, nhưng phần nhiều là oán trách Khương Nam, nhìn gã bây giờ chật vật thế là biết ngay năm đó nhẹ dạ cả tin bị gã lừa, giọng điệu bà đầy châm biếm, “Để nó tự nhận vai diễn, nói không chừng còn đáng tin hơn một người đại diện nửa vời như cậu.”
Khương Nam sa sầm mặt: “Nếu tôi không ký với Từ Dạng thì cậu ấy chịu đóng phim sao? Đừng có qua cầu rút ván, trở mặt nhanh như cắt thế.”
“Chao ôi đừng cãi nữa.” Giang Đông Mẫn tiến lên giảng hoà, “Chút nữa tôi đi nghe ngóng một chút, xem xem Dư Trì đang ở đâu.”
***
Mười giờ rưỡi, cuối cùng Thịnh Li cũng hoàn tất cảnh quay hôm nay, ánh mắt cô tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Dư Trì.
Viên Viên lí nhí nói: “Anh…. Lúc chị chuẩn bị quay cảnh hôn thì Dư Trì đi rồi, chắc là về luôn.”
“Đưa điện thoại cho chị.” Thịnh Li chìa tay.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Viên Viên vội đưa điện thoại qua, cô vẫn luôn có một dự cảm chẳng lành, thường thì loại dự cảm không tốt đẹp này luôn rất linh nghiệm…. Tối nay, sợ là cô lại ngủ không yên rồi, huhu.
Thịnh Li vừa đi về phòng nghỉ vừa vào Weixin.
Nửa tiếng trước Dư Trì gửi cho cô một tin nhắn.
Anh Trì: [Em tới nhà rồi, chị đừng quên những lời mình nói.]
Thịnh Li: “……”
Cô đã nói gì vậy?
Thịnh Li lục lại lịch sử tin nhắn, nhìn thấy nội dung mình dỗ người ta lúc nãy….
Thịnh Li: [Cục cưng ơi, làm sao mà đảm bảo có NG hay không chứ.]
Thịnh Li: [Đợi quay xong cảnh này nè, cậu đến phòng nghỉ tìm chị đi, chị hôn cậu mười lần luôn, được không nào?]
Thịnh Li: [Anh Trì ơi, sau này sẽ gọi là anh Trì, hứa sẽ không gọi Dư Tiểu Trì nữa.]
Thịnh Li: [[Hình]] Nhìn nè! Em đổi biệt danh trên Weixin luôn rồi!]
Thịnh Li: [Thế….Tối nay em đi tìm anh nhé? Tuỳ anh xử lý có được không?]
Thịnh Li: “…..”
Đã cách hôm đi phòng thuê lần trước hơn một tuần, cũng không phải Thịnh Li không muốn đi, chỉ là trải nghiệm lần trước quá thê thảm quá mệt mỏi, đã vậy còn làm đi làm lại nhiều lần, sức cô nào có trâu đến vậy.
Cô xoay đầu hỏi Viên Viên: “Mười một giờ sáng mai chị mới có cảnh quay đúng không?”
Viên Viên nghệch mặt, quả nhiên….
Cô nàng bĩu môi nói nhỏ: “Nhưng không được về trễ đâu đấy, nhất định phải về sớm nha.”
“Chị biết mà, sau khi về có thể ngủ bù.” Thịnh Li cười ngọt ngào nhìn cô ấy, “Viên Viên của chị ơi, vất vả cho em rồi, năm rưỡi sáng mai qua đón chị ha.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Viên Viên nghĩ ngợi, nhỏ giọng ý kiến: “Không bảo Dư Trì đến khách sạn được sao? Anh ấy…. chắc chắn không câu nệ chuyện đi qua đi lại đâu.” Dẫu sao anh rể còn trẻ, thể lực lại tốt, chi bằng cứ hành anh ấy thay vì hành cô và Thịnh Li.
Thịnh Li chọt khuôn mặt Viên Viên: “Bình thường em lanh lợi lắm mà, sao bây giờ lú não rồi, khách sạn có nhiều minh tinh vậy mà, cho dù không có người rình rập chị thì cũng sẽ có kẻ chầu chực người khác, khả năng bị chụp tương đối cao.”
“Cũng phải….” Viên Viên ngậm đắng nuốt cay gật đầu, đêm nay chỉ đành chịu khổ thêm lần nữa.
Thịnh Li trở về khách sạn tắm rửa xong xuôi, thay quần áo và che chắn cẩn thận mới lén lút ra ngoài.
Hai mươi phút sau, cô đứng trước cửa phòng thuê, tự nhiên cô thấy sợ tiếng “Chít” ghê, thật tình cô không muốn trao đổi cái ám hiệu khùng điên ngốc xít này nữa, ban đầu lúc nghĩ ra ám hiệu này chỉ vì muốn chọc Dư Trì, bây giờ đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy.
Thịnh Li đứng ở cửa, vừa định gõ cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Cô ngớ người ngẩng đầu lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dư Trì đứng sau cửa, tóc vẫn còn hơi ướt, rõ ràng cậu vừa tắm xong cách đây không lâu. Thịnh Li bước vào, cởi áo khoác ngoài cùng với mũ và khẩu trang sau đó ngước nhìn cậu, nhướn mày hỏi: “Tối nay không cần trao đổi ám hiệu hả?”
“Vậy chị ra ngoài đi, trao đổi ám hiệu xong rồi vào lại?” Dư Trì thản nhiên đưa ra đề nghị, thuận tay mở cửa.
Thịnh Li có ngốc mới đi ra, cô đặt đồ lên tủ ở huyền quang rồi duỗi tay ôm lấy cậu, ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Dư Tiểu Trì ơi, tối nay chỉ NG có hai lần, đừng ghen nha.”
Dư Trì cụp mắt liếc cô, cười giễu: “Chẳng phải đã nói sẽ không gọi Dư Tiểu Trì nữa sao?”
Thịnh Li ngoan như cún: “Anh Trì ơi.”
Dư Trì: “…….”
Cậu im lặng giây lát rồi áp tay lên mặt cô, giọng nói trầm khàn vang lên: “Chị à, tối nay muốn kịch bản thế nào? Có phải kịch liệt hơn lần trước không?”