Khó khăn lắm Khương Nam mới đuổi kịp Dư Trì, vừa nãy gã tức lồng lộn vì bị Dư Trì làm bẽ mặt ngay trước mặt Thịnh Li. Nhưng niệm tình cậu đã tự nguyện tham gia quay phim, gã bấm bụng nuốt giận, nhẫn nhịn nói chuyện một cách ôn hoà: “Mấy năm nay quan hệ giữa chúng ta không tốt, nhưng hiện giờ chú đã gia nhập đoàn phim, anh lại là người đại diện của chú, dù muốn hay không muốn, thời hạn hợp đồng giữa chúng ta vẫn còn sáu năm, trách nhiệm và nghĩa vụ vẫn phải thực hiện đúng không?”
Nhịp chân Dư Trì vẫn đều đều, giễu cợt đáp lời: “Gia nhập đoàn phim là chuyện của tôi, anh chỉ cần làm tốt những gì anh nên làm.”
Mấy năm nay khi đối diện với Dư Trì, chẳng bao giờ Khương Nam được vui vẻ đắc ý, gã xớn xác bước tới trước mặt Dư Trì, lên giọng uy hiếp: “Tôi tưởng chú đã nghĩ thông suốt nên mới gia nhập đoàn phim, không ngờ vẫn còn giữ cái thái độ cố chấp, mềm cứng không ăn này. Đừng có quên chỉ mỗi mình chú có hợp đồng, Từ Dạng cũng đã ký với tôi năm năm. Chú có bản lĩnh, chú cứng đầu, dám tàn nhẫn tự làm tổn thương chính mình để đòi được tiền catxe đoàn phim nợ chú, tôi chả quản thúc được. Nhưng Từ Dạng thì khác, chú ta không quyết đoán như chú, lại còn muốn ca hát nhảy múa, bây giờ thần tượng giới trẻ khác với diễn viên, bọn họ kiếm cơm nhờ tuổi trẻ, đợi đến khi chú ta hết hạn năm năm hợp đồng cũng đã 23 tuổi, đến lúc ấy còn chưa được ra mắt thì đừng mơ tưởng đến chuyện sau này.”
Gã cho rằng Dư Trì chủ động đi thử vai vì Từ Dạng, trong lòng dương dương tự đắc, cũng may gã đã lừa được Từ Dạng ký kết hợp đồng.
Dư Trì lạnh lùng nhìn gã, mỉa mai đáp trả: “Lúc đầu anh đưa cho mẹ tôi 300.000 tệ, đến bây giờ vẫn chưa kiếm lại được đồng nào từ tôi, anh có cảm thấy mình lỗ nặng không?”
Câu này giẫm đúng nỗi đau của Khương Nam, ban đầu vật vã đủ đường vung 300.000 tệ ký với Dư Trì, kết quả không kiếm chác được đồng nào. Mấy năm qua gã chưa gặp được người nào có điều kiện thiên phú tốt như Dư Trì, gã bồi dưỡng ra một vài người nổi tiếng trên mạng, nhưng không ai trong số đó có thể hot lên. Gã chẳng giống một người đại diện, mà càng giống một tên ma cô chăn dắt hơn.
Nói thật, mỗi lần nghĩ đến Dư Trì, gã cảm thấy cực kỳ không cam tâm.
Đây rõ ràng là một cây hái ra tiền đó!!!Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giọng điệu Dư Trì đầy khinh thường: “Mẹ tôi còn không thể ép tôi đầu hàng, anh muốn đem chuyện ký kết với Từ Dạng ra uy hiếp tôi ư? Cậu ấy có thế nào đi nữa thì ảnh hưởng gì tới tôi? Tôi nói rồi, tôi gia nhập đoàn phim là chuyện của tôi, nếu anh tiếp tục làm ra những việc không chính đáng, ngay trong hôm nay tôi có thể tự rút lui khỏi đoàn phim, hợp đồng còn chưa ký, điều khoản bồi thường chưa có hiệu lực, cho dù một xu cũng đừng hòng nhận được.”
Khương Nam tức long sòng sọc: “Chú….”
Gã hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, chú thật ngoan độc.”
Trong phòng nghỉ, Từ Dạng uống chút trà chiều, không dằn được cơn tò mò mà hỏi: “Chị ơi, Dư Trì gia nhập đoàn phim bằng cách nào ạ?”
Thịnh Li vẫn đang miên man suy nghĩ chuyện Dư Trì, xem ra Khương Nam chẳng phải phường tốt lành, vấn đề nhân phẩm thì không nói tới, điều quan trọng là thoạt nhìn đã thấy hắn rất bất tài vô dụng, cô nhìn Từ Dạng: “Chuyện này để sau hẳn nói, trước tiên em nói cho chị biết, tại sao em lại ký hợp đồng với giải trí Tinh Tình?”
Khi đề cập đến chuyện này, Từ Dạng cảm thấy rất nản lòng và xấu hổ: “Điểm thi năng khiếu của em cũng không phải ở mức xuất sắc, bốc đại ở Bắc Ảnh cũng được một mớ người có điều kiện tương tự em, muốn ra mắt rất khó. Khương Nam nói rằng công ty của anh ta không lớn, cũng không có ai nổi tiếng, nhưng nếu như em chịu ký anh ta sẽ dốc hết sức nâng đỡ em”, đối diện với một nữ minh tinh đang hot như Thịnh Li, Từ Dạng cảm thấy khó nói thành lời: “Lúc đó em hấp tấp quá, Khương Nam nói rằng anh ta có chút qua lại với nhân sự cấp cao của công ty giải trí Hoa Ngu, rồi còn nói giải trí Tinh Tình sắp trở thành đơn vị trực thuộc dưới trướng giải trí Hoa Ngu, có thể tranh thủ một vài tài nguyên, em đã tin những gì hắn nói.”
Giải trí Hoa Ngu là công ty chủ quản của Thịnh Li, một trong ba ông lớn trong ngành, bối cảnh mạnh mẽ, tài nguyên chất lượng, có rất nhiều phòng làm việc của nghệ sĩ trực thuộc giải trí Trung Hoa, cô hỏi: “Vị cấp cao ấy là ai?”
Từ Dạng trả lời: “Họ Cao, còn tên gì em không biết.”
Nhân sự cấp cao giải trí Trung Hoa họ Cao thì chỉ có một người, Thịnh Li nghe phát biết ngay, người họ Cao đó đã 50 tuổi, năng lực thì ít mà lại còn háo sắc, hơn nữa nam nữ đều “xơi tái”. Khương Nam và tên đó thì có thể có quan hệ gì? Khả năng cao là làm ma cô chăn dắt cho ông ta.
Thịnh Li thấy Từ Dạng đang cúi đầu ủ rũ, cô không đành lòng cười an ủi cậu: “Đừng buồn nữa, để chị nói cho mà nghe, trong giới này có đôi khi thực lực không phải là tất cả, may mắn cũng quan trọng không kém. Điểm thi năng khiếu nghệ thuật cao cũng không đồng nghĩa với việc cầm chắc suất vé nổi tiếng, em xem em lớn lên vừa rạng rỡ lại đẹp trai, tính tình còn tốt bụng, rất nhiều fan sẽ thích kiểu chàng trai ngoan ngoãn như em.”
Cô vừa dứt lời, Dư Trì từ ngưỡng cửa bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dư Trì thờ ơ lãng nhìn sang chỗ khác.
Cô tưởng mình là đấng cứu thế sao? Dỗ dành một mình cậu còn chưa đủ? Thấy em trai khác gặp nạn thì xem người ta thành thiếu niên vấp ngã cần được cứu rỗi?
Thịnh Li đánh hơi thấy mùi bị bạn trai chính hiệu bắt gian tại trận khi mình và kẻ khác đang gian díu. Thế mà chàng trai ngoan ngoãn Từ Dạng kia còn cảm kích bồi thêm một câu: “Chị ơi em cảm ơn chị, chị tốt bụng quá.”
Thịnh Li: “…..”
Cô nhìn Dư Trì đang ngồi đối diện, phát hiện sắc mặt cậu càng lúc càng chằm dằm, cô quay đầu cười nói với Từ Dạng: “Cậu là bạn học của Dư Trì, còn là hậu bối của tôi nữa, khích lệ vài câu cũng không tính là giúp đỡ gì nhiều.”
Cô quay sang Dư Trì, nhướng mày hỏi: “Cậu ký hợp đồng xong chưa? Nhanh thế, người đại diện kia của cậu đâu?”
Vẻ mặt Dư Trì chù ụ: “Ký có cái tên thì tốn bao nhiêu thời gian, ngoài việc tranh thủ cơ hội nịnh bợ đạo diễn, ban chế tác thì anh ta còn có thể làm gì?”
Từ Dạng quay sang hỏi cậu: “Cậu làm thế nào để gia nhập đoàn phim?”
Dư Trì thuận miệng trả lời: “Thử vai.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Chúng ta quen biết ba năm, ngồi chung bàn hai năm, vậy mà cậu chẳng hé răng nửa lời.” Từ Dạng thấy hơi mất mát khi Dư Trì cố ý che giấu mọi chuyện, “Nếu như không ký cùng một người đại diện, có phải đến tận khi tôi và bọn Hồ Nhất Dương nhìn thấy cậu trên TV mới trầm trồ phát hiện, cậu vậy mà còn biết đóng phim?”
Dư Trì thả lỏng người tựa hẳn vào lưng ghế, cậu vẫn đang trong tạo hình nhân vật, sắc mặt lạnh nhạt tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nét bướng bỉnh cố chấp không chịu khuất phục trong đôi mắt không thể che giấu, khí chất cả người đặc biệt lạnh lùng, nhưng khuôn mặt lại rất ưa nhìn, ngắm thêm vài lần sẽ khó mà thu hồi ánh mắt.
Thịnh Li đắm đuối nhìn cậu một chập rồi lấy điện thoại chụp hình cậu.
Một tiếng “tách” vang lên.
Hay lắm, cô quên tắt âm thanh.
Dư Trì quay sang nhìn Thịnh Li, mặt cô không hề biến sắc, còn nhân cơ hội chụp thêm một tấm.
Lại “tách” một tiếng.
Thịnh Li hài lòng bỏ điện thoại xuống, đường hoàng nhìn Dư Trì: “Hay là bây giờ tôi đăng Weibo kèm chú thích [Cậu em đẹp trai chung đoàn phim], để đánh tiếng trước cho thầy cô, bạn học của cậu nhé?”
Nữ minh tinh đang hot chủ động PR cho tân binh, chuyện tốt hiếm có gì đây?
Từ Dạng kinh ngạc quay sang nhìn Dư Trì, tự hỏi từ khi nào cậu ấy và nữ thần lại có quan hệ tốt như vậy? Nên biết Thịnh Li có biệt danh là “Thịnh Bạch Tuyết”, ra mắt nhiều năm, scandal cũng không ít, nhưng đa số đều do đoàn phim tạo hiệu ứng couple để tuyên truyền, cô ấy đang hot, rất nhiều nam nghệ sĩ cọ nhiệt kiếm fame từ cô, nhưng nam nghệ sĩ thật sự có thể buộc chặt CP với cô chỉ có mình Lộ Tinh Vũ.
Ánh mắt Dư Trì nhìn cô như kiểu “chị điên à!”, trước giờ Thịnh Li chưa từng tự đăng hình của bất cứ nam nghệ sĩ nào lên Weibo. Nếu thật sự đăng đoạn Weibo này lên, hậu quả có thể tưởng tượng được. Ngay cả khi cậu muốn nổi tiếng, cũng không muốn dựa vào việc cọ nhiệt Thịnh Li để đi lên. Nếu như đã có ý định tiến vào giới này, cậu rất rõ bản thân muốn gì, cho dù không thể tự mình làm chủ, cậu vẫn muốn cố gắng hết sức nắm giữ những gì mình có thể nắm giữ.
Cậu cười giễu: “Thôi đi, tôi không muốn suốt ngày bị bọn chó săn nhăm nhe chằm chặp.”
Thịnh Li nhìn cậu, ra vẻ đồng tình gật đầu: “Có lý, bị nhìn chằm chằm…làm một số việc không tiện.”
Dư Trì: “…..”
Từ Dạng không phát giác ra sự mập mờ giữa hai người, đến cả tưởng tượng cũng không dám. Dù sao Thịnh Li đang hot, cùng một nam sinh 18 tuổi không tiếng tăm không tiền bạc yêu đương là chuyện không thể.
Chỉ là có chút tiếc nuối thay Dư Trì, bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Buổi chiều, nhân lúc Thịnh Li quay phim, Từ Dạng hỏi Dư Trì: “Cậu thật sự muốn gia nhập vào giới này sao?”
Dư Trì: “Ừ.”
“Vậy chuyện học đại học phải làm sao đây? Biết vậy lúc đầu cậu thi vào trường nghệ thuật với tôi cho xong. Trước đây tôi còn nhớ cậu nói muốn chọn Đại học Thanh Hoa chuyên ngành công nghệ thông tin đúng không? Tới hồi bận lên, làm sao cậu tham gia hoạt động tuyên truyền được?”, nói đến tuyên truyền, Từ Dạng vội ho một tiếng, “Mặc dù hiện tại không biết có thể nhận được hoạt động tuyên truyền hay không, công ty lại ăn hại như vậy, nhưng cậu đẹp trai, đợi đến khi phim được chiếu thì nhất định sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Trước kia thuận miệng thì nói thôi.” Giọng Dư Trì nhàn nhạt, “Tôi điền ngành hí kịch điện ảnh và văn học của đại học Bắc Kinh.”
Từ Dạng sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Chuyên ngành này không cần phải thi năng khiếu, lại có liên quan đến điện ảnh, rất được đấy.”
Dư Trì từ chối cho ý kiến, cậu liếc mắt nhìn thấy Khương Nam đang đi về phía hai người, vẻ mặt lập tức chùng xuống.
Khương Nam nhanh chóng đi đến trước mặt họ: “Tôi vừa hỏi rồi, chú không ở khách sạn, vậy chú đang ở đâu?”
“Tôi ở đâu anh không cần biết, điều đó chẳng ảnh hưởng đến việc tôi quay phim.” Dư Trì đương nhiên không muốn gã biết địa chỉ, trước đó nhân viên công tác có hỏi cậu có cần chuyển đến khách sạn đoàn phim đang thuê cho gần hơn, nhưng cậu đã từ chối.
Khương Nam giờ đang dựa vào cậu để kiếm tiền, có muốn nổi giận cũng phải gắng gượng kiềm chế: “Những người khác đều có trợ lý hoặc người đại diện đi theo, anh…”
Dư Trì lạnh lùng ngắt lời gã: “Anh còn ở đây nhìn tôi, tôi chẳng có hứng diễn nữa.”
Khương Nam: “…”
Dư Trì: “Cũng không cần tìm trợ lý cho tôi.”
Nghĩ thôi cũng biết, trợ lý mà Khương Nam tìm đến còn gì khác ngoài việc đến để giám sát cậu?
Vì vậy, sau khi cảnh quay buổi tối bắt đầu, Dư Trì liên tục NG (1) mười lần, Khương Nam đen mặt chủ động cuốn xéo, ngay cả Từ Dạng cũng bị gã lôi về.
(1)NG là “No Good”. Đó là những cảnh quay hỏng, phải quay lại.
Đợi hai người đi rồi, Dư Trì im lặng vài giây, sau đó xin lỗi đạo diễn Lưu, sắc mặt ông cũng đang rất khó coi: “Xin lỗi đạo diễn Lưu, để cháu thử lại lần nữa.”
Cảm xúc bị ảnh hưởng, diễn lại hai lần vẫn là NG.
Đạo diễn Lưu niệm tình những biểu hiện tốt trước kia của cậu nên không gây khó dễ, chỉ hơi cáu kỉnh phất phất tay: “Cậu nghỉ ngơi một lát điều chỉnh lại trạng thái đi”. Nói rồi quay sang gọi Nguỵ Thành và Thịnh Li, “Quay cảnh của hai đứa trước.”
Thịnh Li giật mình “ơ” một tiếng, đưa mắt đuổi theo bóng lưng Dư Trì vài giây, sau đó lơ đãng thu hồi ánh nhìn, “Vâng ạ!”
Trạng thái tối hôm nay của Dư Trì không được tốt, ánh mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, nhưng chỉ có mình cô biết nguyên do, sự xuất hiện trước đó của Khương Nam đã ảnh hưởng đến cậu. Trong lòng cô cứ mãi băn khoăn về Dư Trì, trạng thái quay phim cũng không quá nhập tâm, NG mấy lần mới đạt.
Cứ như vậy, quay xong cảnh này cũng đã sắp mười rưỡi tối.
Theo kế hoạch, vốn dĩ còn phải tiếp tục quay lại cảnh của Dư Trì, nhưng đạo diễn Lưu cầm loa xướng to: “Tối nay tạm dừng ở đây, đoàn phim mời mọi người đi ăn khuya nhé.”
Mọi người hoan hô: “Wow, hết sảy.”
Có người hét lên: “Cuối cùng cũng chờ được đến ngày đoàn phim bao ăn khuya, đạo diễn Lưu chúng ta ăn tôm hùm đất được không?”
“Được chứ, muốn ăn gì cứ ăn, đến quán nướng trước ngã tư đi, có điều hơi xa, mọi người tự đi hoặc đi nhờ đến đó nhé”, đạo diễn Lưu vừa cười vừa đặt loa xuống, nhìn sang Dư Trì đang đứng cạnh bên chờ diễn, nửa đùa nửa thật nói: “Bữa này coi như cậu mời, cậu không ở khách sạn đã giúp đoàn phim tiết kiệm được một khoản đấy.”
Thịnh Li không hay biết chuyện Dư Trì từ chối dọn đến khách sạn, cảm thấy hụt hẫng nhẹ, tại sao lại không ở khách sạn chứ? Ở khách sạn lén lút hẹn hò thuận tiện biết bao, nhưng đúng là dễ bị phát hiện thật. Cô nhìn Dư Trì, cố ý hỏi: “Vậy em trai Dư Trì, em đang ở đâu, đến đoàn phim có tiện không?”
Dư Trì yên lặng nhìn cô, sau đó trầm giọng trả lời: “Thuê phòng gần đây, rất tiện.”
Thịnh Li khẽ hừ, quay sang nói đùa với đạo diễn Lưu: “Đạo diễn, đâu chỉ tiết kiệm được một khoản thuê phòng đúng không ạ? Đoàn phim không thể keo kiệt, phải khao mọi người thêm vài chầu mới phải.”
Dư Trì là người mới, vừa rẻ vừa dễ bảo, cậu còn không ở khách sạn, quả thật đã giúp đoàn phim tiết kiệm được không ít.
Đạo diễn Lưu cười vang: “Được được được.”
***
Nửa tiếng sau, Thịnh Li mở cửa xe, nhìn thấy Dư Trì đang lười biếng dựa vào hàng ghế sau.
Cô ngồi vào bên cạnh cậu, Dư Trì cúi đầu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau trong ba giây, Thịnh Li bỗng vươn tay ôm eo cậu, sờ mó tới lui vòng eo căng chặt của cậu, y hệt một sắc nữ lưu manh.
Dư Trì: “…..”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tài xế và Viên Viên còn ở đằng trước, cậu không ngờ cô lại tuỳ ý như vậy, người thoáng cứng đờ, có phần chịu không nổi dằn tay cô lại, tay Thịnh Li bị cậu chặn lại, cười tủm tỉm nói nhỏ: “Dư Tiểu Trì, cậu có cơ bụng không?”
Dư Trì thường xuyên chơi bóng và gõ bàn phím, đầu ngón tay hơi chai sạn, lòng bàn tay khô và ấm, bàn tay của Thịnh Li mềm mại không xương, làn da non mịn nhẵn nhụi. Chiếc xe chầm chậm chạy ra ngoài, ánh sáng trong xe mờ ảo, tay Dư Trì cứ ghì chặt mu bàn tay cô, áp lên phần bụng của cậu, hai bàn tay chồng lên nhau phập phồng lên xuống theo nhịp thở nhè nhẹ của cậu.
Hầu kết cậu chuyển động, quay đầu nhìn ra cửa sổ, giọng bất lực: “Sao chị háo sắc vậy?”
Cách một lớp áo T-shirt mỏng, tay của Thịnh Li áp vào bụng Dư Trì, cảm giác sờ vào rất cứng và săn chắc, nhiệt độ cơ thể thiếu niên quá cao, thậm chí cô còn cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên, tim đập loạn cào cào.
Cô thừa nhận bản thân yêu thích ngoại hình, dáng người và khí chất của Dư Trì, bị cậu nói là đồ háo sắc cô cũng không thể phản bác, chỉ có hơi chút đỏ mặt.
May là ánh sáng trong xe lờ mờ, không bị ai nhìn thấy.
“Tôi nhớ là tối mai cậu có một cảnh để lộ nửa thân trên.” Thịnh Li dụi đầu vào ngực cậu, thở dài thườn thượt, “Tôi chỉ đang nghĩ, cơ thể của bạn trai mình tôi còn chưa được chiêm ngưỡng, vậy mà tối mai lại phải nhường cho người trong đoàn phim nhìn trước, hỏng chịu đâu.”
Sau vài giây im lặng, Dư Trì hạ giọng hỏi: “Vậy chị muốn thế nào?”
Giọng Thịnh Li rất bé, nhưng không ảnh hưởng đến sự bá đạo trong lời nói của cô: “Người của tôi, tôi đương nhiên phải nhìn trước.”
Dư Trì siết chặt tay cô, uể oải cười một tiếng trên đỉnh đầu cô: “Được rồi, vậy tối nay chị về nhà với tôi.”