Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Chương 52: "Nữ tử" báo thù mười năm chưa muộn




Nghe thấy tiếng bước chân của anh từ từ xa dần, trong nháy mắt, nước mắt bị Tiêu Tiêu kìm nén thật lâu cuối cùng mãnh liệt rơi xuống …

Tiêu Tiêu mờ mịt mà cúp điện thoại, khuôn mặt lộ vẻ hoài nghi, vừa rồi có phải mình đang nằm mơ hay không, nghe được những lời không nên nghe. Cô rà soát nhật ký cuộc gọi, tên hiển thị trên màn hình rõ ràng là của Nguyễn Tình, cô cáu kỉnh mà ném luôn di động vào góc sofa.

Cô nhắm mắt lại, cảm thấy khóe mắt hơi cay cay, trong lòng buồn phiền, khó chịu đến nhíu mày.

Hóa ra đêm đó không phải là ngoài ý muốn, hóa ra Nguyễn Tình đã “Đi ăn máng khác” từ sớm, trước đó cô ta còn giúp Nguyễn Tình vạch ra một kế hoạch như vậy.

Không nghĩ tới trời đất xoay chuyển, cuối cùng Nguyễn Tình lại đi nhầm phòng, tự mình tốn công vô ích…

Tiêu Tiêu cười nhạo, cô đúng là chiếm được lợi rồi. Nếu không phải như vậy, hiện tại người mà con heo mập đạo diễn Ôn ăn sạch sẽ chẳng phải là mình sao.

Nguyễn Tình kém may mắn, không thể bò lên giường của Ảnh đế, ngược lại chính là mình, vì leo lên giường của Ảnh đế nên cô mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

Chẳng trách, những ngày gần đây các show quảng cáo cứ lũ lượt theo nhau mà đến, được các công ty lớn xem trọng mời làm người phát ngôn, còn nhiều kịch bản của các đạo diễn nổi tiếng… Tất cả những thứ này đều là vì Chung Thụy.

Cho dù cô bị chiếm tiện nghi, nhưng lại không chịu thiệt thòi một chút nào.

Tiêu Tiêu đưa tay che mặt, bỗng nhiên muốn cười.

Cô thật ngu ngốc, cô khao khát một người mà bỗng nhiên lại xuất hiện ở trước mặt mình, thay mình giải vây, vì mình làm nhiều chuyện như vậy, còn tự cho mình là có năng lực hấp dẫn Ảnh đế.

Cuối cùng, đó chẳng qua chỉ là sự khởi đầu cho đêm giao dịch của hai người mà thôi.

Hoặc là, Ảnh đế rất hài lòng biểu hiện đêm đó của mình, rất thích mùi vị của cô, nên anh muốn tiếp tục nhắm nháp cô.

Qua một thời gian sau, chờ đến lúc Chung Thụy chán ngấy mùi vị này, có phải anh sẽ đổi người mới hay không?

Tiêu Tiêu đã không còn là cô nhóc mới vào nghề năm năm trước đây, thực ra cô đã lờ mờ hiểu được cái quy tắc trong vòng lẩn quẩn này, nhưng cô không dám đem Chung Thụy đặt ngang hàng với đạo diễn Ôn.

Cô cảm thấy, làm như vậy là quá xem thường Ảnh đế, xem thường thần tượng của chính mình, đồng thời cũng vấy bẩn lên niềm khao khát của bản thân.

Nhưng mà vào giờ phút này, Tiêu Tiêu không khỏi suy nghĩ, có phải từ trước tới giờ mình rất ngu ngốc hay không

Thực ra, Chung Thụy và đạo diễn Ôn, chẳng qua một người thì anh tuấn phóng khoáng, còn một người thì mặt mày bặm trợn. Có phải trên thực tế, trái tim của họ đều giống nhau?

Tiêu Tiêu rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp.

Nếu cứ tiếp tục miên man suy nghĩ, rất có thể cô sẽ ngã khụy mất.

Lảo đảo chạy vào phòng ngủ, cô liếc mắt nhìn nơi mà mình đã ở một thời gian, tưởng tượng có một ngày mình bị đuổi ra khỏi nhà, nữ chủ nhân của phòng ngủ này đổi thành một ngôi sao nữ trẻ trung xinh đẹp, sự phẫn nộ cùng khổ sở từ đáy lòng dâng lên bao phủ lấy cô.

Cô đập vỡ mọi thứ trong phòng, lập tức muốn cầm lấy điện thoại tìm Chung Thụy hỏi cho ra lẽ, tức giận với anh, thậm chí nhỏ giọng mắng.

Nhưng mà ngay cả sức lực để cầm di động lên cũng không có, muốn giận, muốn mắng, nhưng liệu có ích gì không?

Nói tới đây, là do cô vọng tưởng, rõ ràng từ đầu tới cuối Chung Thụy chưa nói gì cả…

Giống như lời nói của Chung Thụy đêm đó, Tiêu Tiêu ôm ấp yêu thương, căn bản anh không thể nghĩ được điều gì khác. Bây giờ nhớ lại, cô mới cảm thấy câu nói đó tràn đầy châm chọc.

Định thu dọn đồ đạc để rời khỏi đây, Tiêu Tiêu mở tủ quần áo, quần áo ở bên trong, thậm chí là áo lót hay quần lót đều do một tay Chung Thụy lo hết.

Lúc đầu là vì cô không tiện ra ngoài, cuối cùng lại biến thành niềm vui nho nhỏ của hai người.

Tiêu Tiêu biết Chung Thụy thích chiếc áo Bra có móc khóa ở phía trước, nhớ tới hai người đã từng quấn quýt trong phòng ngủ này, cảm thấy miệng lưỡi đắng nghét, cô dứt khoát chỉ lấy ví tiền và di động, thay chiếc váy lụa màu lam tuyết mà mình đã tiện tay mua, mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Gọi điện thoại cho người đại diện, Tiêu Tiêu đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Em đồng ý nhận bộ phim mà lần trước chúng ta đã thảo luận”

A Sâm sửng sốt một chút, lúc trước Tiêu Tiêu đã từ chối khéo, nói là không muốn đi một nơi xa như vậy để chụp hình ngoại cảnh, dù sao bộ phim này chủ yếu là đi luân phiên giữa các quốc gia Châu Âu, anh ta cũng có thể hiểu được, sao bỗng nhiên lại đồng ý nhận việc thế?

“Sao thế, quay bộ phim mới không thuận lợi à?”

Ngoại trừ việc này, A Sâm cũng không nghĩ ra chuyện gì khác. Bộ phim mới của Chung Thụy vừa được công chiếu, Tiêu Tiêu định nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Anh cũng đồng ý, tuy nói là nhân dịp này làm nguội nghề(ý là nghỉ ngơi), nhưng có Chung Thụy ở đây, dù thế nào đi nữa Tiêu Tiêu cũng sẽ không bị người xem lãng quên.

Tiêu Tiêu thở dài, rõ ràng ngay cả A Sâm cũng đoán được quan hệ của cô và Chung Thụy, anh còn ngầm đồng ý đoạn tình cảm bí mật này, giọng nói không khỏi mang theo một chút chua xót: “Không, bộ phim này vẫn chưa quay xong, em định sẽ quay tiếp, anh Sâm anh đã từng nói, người phụ nữ nên chú trọng đến sự nghiệp, chỉ dựa vào người khác… Cuối cùng cái gì cũng không có”.

A Sâm tặt lưỡi, không đoán được Tiêu Tiêu lại đem lời nói giỡn của anh để thuyết phục mình, không khỏi kinh ngạc: “Em và… Chung Thụy cãi nhau?”

“Không có, em với anh ta làm sao cãi nhau được?” Tiêu Tiêu cười tự giễu, một tay người kia nâng đỡ mình, mặc dù anh chưa nói ra miệng vụ lừa gạt đêm hôm đó, nhưng cô cũng đâu có bị tổn thất gì, cần gì phải tranh cãi?

Nếu không, bây giờ cô đã biến thành một người đã chiếm được lợi mà con ra vẻ.

Nhìn bộ dáng của Nguyễn Tình mà xem, nếu đêm đó Tiêu Tiêu ở cùng với đạo diễn Ôn, bây giờ chắc cô không bình yên vô sự mà đứng ở chỗ này đâu, còn có thể vọt lên top nữ diễn viên hạng hai nữa.

Tất cả những thứ này đều là do Chung Thụy cho cô, vậy cô cần gì phải oán giận?

Tiêu Tiêu nên cảm kích, dù sao cô chỉ trả giá một chút tình cảm và thân thể, Chung Thụy lại hào phóng nâng cô lên vị trí như ngày hôm nay, danh tiếng, thậm chí là nhiều kịch bản phim với chi phí tuyên truyền khổng lồ.

Quan hệ giao dịch này, tuyệt đối là sòng phẳng!

Tuy rằng A Sâm có chút khó hiểu, nhưng Tiêu Tiêu lại chấp nhận quay bộ phim mới, làm cho anh cực kì hưng phấn.

Đạo diễn của bộ phim này là người ngoại quốc hạng hai tương đối nổi danh, A Sâm nhìn tác phong làm việc của anh ta thì biết ngay anh là một trong lớp những đạo diễn mới rất có tiềm năng. Đoán chừng không tới hai năm, người này có thể nhảy vọt lên ngang hàng với những đạo diễn nổi tiếng, cần nhất chính là thời gian mà thôi.

Nếu bây giờ Tiêu Tiêu tạo quan hệ tốt với anh ta, sự nghiệp về sau phải nhờ vị đạo diễn này nâng đỡ rồi….

Trong lòng A Sâm đang tính toán làm thể nào để giành vai nữ chính của bộ phim mới, chợt nghe được lời dặn dò của Tiêu Tiêu: “Chuyện này, em nghĩ trước hết nên giữ bí mật, tránh bị người khác chen chân vào, anh Sâm thấy sao?”

Anh dĩ nhiên đồng ý rồi, ít đi một đối thủ, phần thắng của Tiêu Tiêu sẽ lớn hơn.

“Đặc biệt đừng nói với Chung Thụy, em sẽ tự mình nói với anh ta”

A Sâm không có ý kiến, anh biết sở thích của hai cái miệng nhỏ này mà, anh sảng khoái mà đồng ý.

Tiêu Tiêu ra khỏi cửa nhưng trong đầu thì trống rỗng, cô đã không còn là nữ diễn viên thấp kém bình thường như trước kia, người qua đường đều quay đầu lại nhìn cô, còn có mấy nam sinh trẻ tuổi lấy di động chụp hình cô nữa.

Xoay người một cái, cô đi vào một quán trà vừa mới mở cửa, cô gọi một tách Pu`er chậm rãi nhấp một ngụm, cho qua thời gian của buổi sáng nay.

Cô nhìn chằm chằm những cặp tình nhân vội vội vàng vàng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trong chớp mắt con ngươi của Tiêu Tiêu toát ra vẻ chua xót. Là cô hy vọng quá xa vời, trong vòng lẩn quẩn này làm sao còn tồn tại chân tình.

Không phải vì leo cao, thì chính là danh tiếng, thậm chí vì tiền, hoặc là duy trì một cuộc sống xa hoa.

Tiền cát sê của ngôi sao có vẻ nhiều, nhưng những chỗ cần tiêu quả thật không ít.

Lúc nên tiêu thì không thể tiết kiệm, mỗi một chỗ trên người cũng không được phớt lờ, hơn nữa quần áo mỗi lần ra cửa càng không thể tùy tiện được.

Từ đầu đến chân, phải làm kiểu tóc đẹp, phải chăm sóc làn da, quần áo hàng hiệu thì càng khỏi phải nói, đa số mọi người đều thích đặt hàng, kiểu dáng độc nhất vô nhị, có như vậy mới không đụng hàng với người khác. Mỗi một bộ quần áo chỉ mặc một lần, nếu mặc lần thứ hai thì lập tức trở nên tầm thường. Chỉ vì một lần xuất ngoại mà trả giá cao ngất ngưỡng, có thể thấy được chi tiêu của sao dọa người như thế nào.

Chân đi giày cao gót đủ màu, còn phải phối hợp với các vật trang sức nho nhỏ, tất cả đều thể hiện gu thẩm mỹ của bản thân, một chút cũng không thể qua loa xơ xài.

Nhiều thứ cộng lại, nếu tiền cát sê bình thường, thì quả thật chưa từng thừa lại đồng nào. Trừ phi là ngôi sao hạng nhất, có lẽ còn có chút tiền dư để mua mấy chỗ bất động sản có giá trị , còn ngôi sao nhỏ thì tiền vào chẳng bằng tiền ra, chỉ có thể “Phùng má giả làm người mập”*

*Ý: Ra vẻ là người có tiền.

Tiêu Tiêu khinh thường những việc làm như vậy, nhưng mà đứng ở vị trí như Tiêu Tiêu bây giờ, cũng cần phải suy nghĩ đến những việc này.

Cô không bao giờ có thể mặc một bộ T-shirt và quần bò theo sở thích nữa, cũng không được mang giày thể thao đi trên phố. Mái tóc có thể rối một chút, nhưng không thể bù xù như ổ gà, khẳng định ngày hôm sau cô bị đưa lên trang nhất.

Mặt mộc không cần trang điểm thì phải có vốn*, làn da của Tiêu Tiêu đã đẹp sẵn, cũng không cần chuẩn bị những đồ vật trang nhã để che giấu khuyết điểm.

*Ý bẩu mún đẹp thì phải có money để thẫm mỹ.

Làm diễn viên thật mệt, chẳng những ngày đêm đảo lộn, có đôi khi quay phim đến vài ngày không thể ngủ được. Vì chạy show, mới vừa ngủ nhưng phải bật dậy đi làm cũng là chuyện bình thường. Trong phim phải toàn lực ứng phó, ra khỏi phim trường, còn phải tiếp tục diễn trò, đây mới là mệt nhất.

Ở trước mặt phóng viên, không được nói những điều không nên nói. Trên tiệc rượu, cho dù gặp người đáng ghét, nhưng vẫn phải cười chào hỏi, không thể biểu hiện ra một chút bất nhã và lỗ mãng nào. Sau khi về nhà, nếu nhất thời không chú ý quên đóng rèm cửa, thì ngay cả áo ngủ cũng bị chụp rất rõ ràng, và những phù phiếm trong cuộc sống riêng tư, ngày mai sẽ lập tức bị đăng báo, để cho mọi người đều biết về lịch làm việc, nghỉ ngơi suốt cả một ngày, và cả những thói quen sinh hoạt nho nhỏ nữa.

Trước kia Tiêu Tiêu thấy không có việc gì quan trọng, muốn làm diễn viên, trước đó nên có sự tỉnh ngộ.

Nhưng mà thứ duy nhất cô không thể chấp nhận được, chính là phương diện giả tình giả ý này.

Ví như nhìn Angel giống như chị em tốt của Tiêu Tiêu, cuối cùng lại bày mưu ở sau lưng cô, muốn ném cô lên giường của đạo diễn Ôn, hòng để lót đường đi cho cô ta.

Ví như Tiêu Tiêu vẫn khao khát thần tượng Chung Thụy, có lẽ anh chỉ khác đạo diễn Ôn một chút…

Cô hiểu được, bộ phim cổ trang cùng với Chung Thụy phải quay cho xong.

Không nói tới việc cô hủy hợp đồng giữa đường, ông chủ mới của Nghệ Long cũng sẽ không bỏ qua cho cô, thậm chí là bỏ rơi cô luôn.

Cái chính là tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ kia, ngay cả một phần mười Tiêu Tiêu cũng không trả nổi.

Cuối cùng, cô trở mặt với Chung Thụy, xúi xẻo cô chỉ là một ngôi sao nữ hạng hai thôi.

Trăm hại mà không một lợi, tất cả sự cố gắng của Tiêu Tiêu có thể sẽ trở thành công cốc, cô cũng không dám làm ra chuyện gì đâu.

Nhưng mà tức nghẹn đầy bụng không có chỗ để phát tiết, điều này còn bực bội hơn bất cứ thứ gì.

Tiêu Tiêu nhìn thấy đồng hồ chỉ số 12, buổi chiều uống một tách trà nóng, bây giờ đúng là sôi nổi hẳn lên. Có điều Chung Thụy sắp về rồi, cô nên dùng thái độ gì để đối mặt với người này đây?

Cô nghe thấy tiếng mở cửa khẽ vang lên, Tiêu Tiêu vô thức mà chui vào ổ chăn, nhắm hai mắt lại.

Nếu không biết nên đối mặt như thế nào, vậy thì dứt khoát không nhìn luôn cho rồi.

Cơn tức của Tiêu Tiêu dâng lên đỉnh điểm, trong lòng chỉ có thể yên lặng đếm cừu, một bên nói với chính mình, bây giờ không phải lúc xé rách mặt nhau.

“Nữ tử” báo thù mười năm không muộn…

Chờ bộ phim này đóng máy, cô sẽ từ từ tính sổ với Chung Thụy sau.

Bên tai Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng, giống như cởi áo khoác, rồi ngồi lên giường…

Rất lâu sau, cô cứ nghĩ Chung Thụy đã đi tắm, cảm thấy cái trán nóng lên, môi của Chung Thụy nhẹ nhàng xẹt qua.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh từ từ xa dần, trong nháy mắt, nước mắt bị Tiêu Tiêu cố nén thật lâu cuối cùng mãnh liệt rơi xuống…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.