Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Chương 20: Ăn Miếng, Trả Miếng




Không cam lòng với Nguyễn Tình, nên lén lút ra tay với cô ta!

Tiêu Tiêu nghe A Sâm nói, lập tức ngẩn người.

Ngay cả ăn hiếp trẻ con cô còn chưa từng thử qua, nói mình đánh người thực sự rất gượng ép.

“Có phải chính miệng Nguyễn Tình nói không?”

“Phóng viên truy hỏi tới cùng, cô ta lặng im không mở miệng, chẳng khác nào ngầm thừa nhận. Bây giờ báo chí tập san đều có những suy đoán lung tung, Nguyễn Tình quả thực đã cho mọi người một cái đề tài hay ho rồi.” A Sâm cười lạnh, tuy là diễn viên của cùng một công ty, cạnh tranh lẫn nhau là chuyện bình thường, bôi nhọ nhau cũng không hiếm thấy, chẳng qua người có thể làm đến mức này như Nguyễn Tình thực đúng là không nhiều lắm.

A Sâm là người dẫn dắt từng trải, còn chưa có ai dám quang minh chính đại mà bắt nạt từ đầu đến cuối để leo lên cao như vậy!

“Bộ phim truyền hình đang ở giai đoạn lan truyền nóng sốt, Nguyễn Tình bỗng nhiên rút khỏi, nhất định là không cam lòng.” Tiêu Tiêu nghĩ không hiểu, vị bạn học này vậy mà lại bằng lòng rút khỏi bộ phim truyền hình, nhưng lại với thái độ khó coi nhất, bị đạo diễn đuổi đi, đoán chừng thể diện cũng chẳng đẹp gì.

Nhưng thà kéo cô xuống nước, cũng không dám nói ra chân tướng.

Rõ ràng, cái cớ để Nguyễn Tình rời khỏi, cũng không phải chuyện gì tốt.

“Cô ta đương nhiên không cam lòng, bị người ta giày vò đến nỗi nằm viện, có đánh chết cũng sẽ không nói ra miệng” A Sâm đã lén lút nghe ngóng, biết được Nguyễn Tình cùng với đạo diễn Ôn chỉ là chơi đùa quá mức, do đó mới nhập viện. Cái loại lý do này, cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ, cũng không có ai dám viết bậy.

Dẫu sao chỗ dựa phía sau đạo diễn Ôn cũng không nhỏ, có đắc tội với ai cũng không nên đắc tội kẻ tiểu nhân này!

Ngay cả quản lí của công ty cũng phải nhượng bộ đạo diễn Ôn, có thể nhịn được thì nhịn, A Sâm lại càng không có dũng khí đi thử rủi ro.

Nhưng chỉ vì đạo diễn Ôn, Nguyễn Tình lại làm ầm ĩ đến như vậy, có thể nghĩ tới tâm tình của A Sâm sẽ xấu tới mức nào!

Trong lòng Tiêu Tiêu hoảng sợ, sẽ không như những gì cô tưởng tượng chứ?

Cô nhớ lại lúc Nguyễn Tình còn hăng hái ở nhà trường, giống như một vị công chúa cao cao tại thượng được đàn ông xoay quanh, được tâng bốc che chở ở trong lòng bàn tay, nhưng sau khi vào nghề lại trầm luân đến tình cảnh như thế này, cô không khỏi thổn thức.

“Thực ra, Nguyễn Tình cũng rất đáng thương, hiếm khi nhận được vai diễn như thế này, bây giờ lại nửa đường rời khỏi, về sau không chắc sẽ có cơ hội như vậy nữa.” A Sâm thở dài, phép tắc trong giới chính là như vậy, muốn được cái gì trước hết phải nỗ lực trả giá.

Hiện tại Nguyễn Tình dựa vào đạo diễn Ôn mới nhận được vai Thanh Trà, cùng với những hợp đồng khác. Nhưng vì cô ta nằm viện, rất có thể sẽ tạo thành một đống điều trái với hợp đồng.

Cuối cùng, cái gì cũng không đạt được, lại dính phải một thân bụi đất, quả thực rất xui xẻo.

“Đây chính là con đường cô ta chọn, ngay từ đầu nên biết được hậu quả sẽ có dạng gì.” Tiêu Tiêu nhíu mày, trong lòng có sự cảm thông, cũng có thương tiếc đối với Nguyễn Tình.

Nếu Nguyễn Tình không vì những cái trước mắt, tìm tới đạo diễn Ôn nổi tiếng tồi tệ nhất trong giới, có lẽ sẽ không trầm luân đến hoàn cảnh như thế này.

Đạo diễn Ôn có tiếng là lợi dụng quan hệ và có mới nới cũ, bây giờ Nguyễn Tình nhập viện, ít nhất mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại. Đến lúc đó, phỏng chừng đạo diễn Ôn đã sớm có niềm vui mới, quên mất Nguyễn Tình có hình dáng gì rồi.

Mất đi cơ hội với đạo diễn Tề, ấn tượng lại sa sút không tốt, đối với con đường ngôi sao của Nguyễn Tình mà nói đều là sự đả kích trí mạng.

“Cô ta ngầm thừa nhận chuyện tôi đánh người, anh tính giải quyết như thế nào?” Tiêu Tiêu ở trong giới năm năm trời không có tiếng tăm gì, chuyện xấu hầu như cũng không có, càng đừng nói chi tới scandal, A Sâm đối phó những việc này có kinh nghiệm nhiều hơn mình, cô quyết định tất cả đều nghe theo anh ta.

“Việc này khá đơn giản, phải nhìn xem cô có tình nguyện phối hợp hay không?” A Sâm cười cười, chẳng qua tiếng cười kia có chút rét lạnh.

Tiêu Tiêu nhịn không được rùng mình một cái, xem ra Nguyễn Tình chẳng những bị đạo diễn Ôn nhanh chóng chán ghét vứt bỏ, còn đắc tội với người đại diện át chủ bài trong công ty, cuộc sống về sau e rằng sẽ không dễ chịu!

Tại cổng bệnh viện đầu người đông nghìn nghịt, phóng viên cùng thợ chụp ảnh mãnh liệt lao tới, gần như muốn đem cổng chính giẫm đến nát vụn. Bảo vệ phải tốn sức lực lớn mới ngăn người ở bên ngoài, còn phải đề phòng đội chó săn chuồn êm vào trong, mặt mũi đầu tóc đầy cát bụi, mệt đến quá sức.

Một người mang kính râm và đeo khẩu trang đang đứng đối diện bệnh viện, nhìn thấy một đàn chó săn, không khỏi kinh ngạc mà nhíu mày.

Phóng viên nghe tin liền lập tức hành động, không nghĩ tới tin tức Nguyễn Tình bị đánh vừa lan truyền ra ngoài, lại có thể kéo tới một bang hội to lớn như vậy.

Xem ra gần đây không có tin tức gì chấn động, các phóng viên cũng phiền chán với các tin tức lặp đi lặp lại, vì vậy đem Nguyễn Tình bao vây bốn phía, hận không thể lại khai thác một chút nguyên nhân yêu thương thù hận gì đó, tình yêu tam giác, các loại đề tài như người tình bí ẩn để hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nhìn thấy cô muốn rút lui không làm nữa, A Sâm ở bên cạnh thúc giục: “Tới lúc thử thách hành động của cô rồi, hơn nữa cô chính là người chịu thiệt, còn mắc cỡ cái gì nữa? Nguyễn Tình vẫy nước bẩn lên người cô, cô còn sợ “bỏ đá xuống giếng” tổn thương cô ta. Ở trong giới mà nhân từ như vậy, người bị giẫm nát bên dưới cũng chỉ có mình cô thôi!”

Tiêu Tiêu thở dài, cô thật đúng là chưa làm qua chuyện hãm hại người, hơn nữa bây giờ Nguyễn Tình cũng rất thảm rồi, đánh mất vai diễn, không cho đạo diễn Tề một chút tôn trọng, mạo phạm người đại diện “gold medal”, không có đạo diễn Ôn làm chỗ dựa, còn bị cái loại lý do này gây sức ép đến nỗi nằm ở trong bệnh viện, quả thực là xui xẻo cực độ.

Nếu là cô, đã sớm hận không thể lấy cái hố đem mình chôn vào.

Hiện tại lại muốn nhân cơ hội này giẫm thêm một cước, Tiêu Tiêu có chút không đành lòng.

Tốt xấu gì cũng từng một thời chung lớp, có cần phải làm tuyệt tình như vậy không?

Tiêu Tiêu luôn tuân theo phương châm “ta không phạm người, người không phạm ta”, bất cứ việc gì cũng cho đối phương một đường lui. Bây giờ là lúc Nguyễn Tình bị cô lập từ bốn phía, còn muốn khoét vào nỗi đau của cô ta, đem người ta chà đạp xuống mười tám tầng địa ngục. Chờ tới ngày nào đó Nguyễn Tình trở mình được, chính mình liền đi đời nhà ma…

“Sợ cái gì, có chỗ dựa là tôi, ai dám động tới cô?” Nhìn ra sự băn khoăn của cô, A Sâm lại đẩy vào một câu: “Nói sau đi, hiện tại Nguyễn Tình là Bồ Tát đất qua sông, bản thân mình còn không giữ nổi, sau này làm sao có năng lực mà động tới cô? Đến lúc bộ phim truyền hình này kết thúc, danh tiếng của cô sẽ khác, đến lúc đó Nguyễn Tình càng không làm gì được cô.”

Anh ta sờ sờ cằm, còn nói: “Nguyễn Tình cuối cùng đã làm một chuyện tốt, số lần cô được in lên trang đầu của báo tăng thêm gấp đôi, có thấy không?”

Tiêu Tiêu không nói gì, cô bị hãm hại đánh người, được đăng trên báo không phải chuyện vinh quang gì, gây khó khăn cho người khác mà A Sâm còn nói ra miệng cho được.

A Sâm lấy giọng điệu của người từng trãi nói với cô: “Đừng xem nhẹ mặt trái của tin tức, không ảnh hưởng đến toàn cục lại có thể nhận được sự chú ý trên báo miễn phí, tất cả đều là lợi nhuận! Đến lúc cô làm sáng tỏ, trở mình, lại càng cực kì nở mày nở mặt. Cơ hội như vậy, không phải người nào cũng có thể gặp được!”

Khóe miệng Tiêu Tiêu co lại, được rồi, lời nói của người đại diện “gold medal” chính là vàng ngọc, cho dù tin tức tiêu cực cũng có thể nhìn thành chuyện tốt….

Xem ra hiện tại, cô hận không thể dán giấy trắng che khuất tất cả các ảnh chụp của mình ở trên màn ảnh, để tránh cho những người trong nhà vô ý thấy được, làm cho bọn họ lo lắng.

Tiêu Tiêu thở dài, vì người trong gia đình, cho dù cô có bao nhiêu không muốn, vẫn phải nghe theo lời của A Sâm mà đi làm, mau mau làm sáng tỏ chính mình. Bằng không nếu kéo dài, khuôn mặt này của cô cả ngày ở trên TV lúc ẩn lúc hiện, người trong nhà muốn không biết cũng rất khó.

Tiêu Tiêu sửa sang lại tóc xong, lấy khẩu trang và kính mát xuống, thản nhiên mà xuống xe.

Có phóng viên thấy cô, kinh động hô một tiếng rồi cầm bút ghi âm cùng micro vọt qua đây, thợ chụp ảnh theo sát ở phía sau.

Rồi một đám người nữa bỗng nhiên từ cổng chính bệnh viện xoay người ào ào chạy tới, những bảo vệ đều nhẹ nhàng thở ra. Tiêu Tiêu giật nảy mình, vì đây là lần đầu tiên cô được mọi người chú ý nhiệt tình như thế.

“Tiêu tiểu thư, tin tức cô vì ghen tị với Nguyễn tiểu thư giành mất vai diễn Thanh Trà nên đánh cô ấy có phải thật không?”

“Nghe nói Tiêu tiểu thư và Nguyễn tiểu thư đã từng là bạn học cùng một học viện nghệ thuật, có phải trước đây quan hệ đã bắt đầu không tốt, cho nên mới phải đánh nhau?”

“Tiêu tiểu thư tham gia vào đĩa nhạc OST trong bộ phim cổ trang mới của Ảnh đế, chuyện này cùng với sự kiện đánh nhau phải chăng có liên quan?”

“Tiêu tiểu thư tới thăm Nguyễn tiểu thư, có phải là để tiết lộ về sự kiện đánh người sau khi bị áp lực từ các phương tiện truyền thông hay không?”

“Tiêu tiểu thư…”

Các vấn đề theo nhau mà đến, các kiểu oanh tạc đều ném về phía Tiêu Tiêu.

Hôm nay Tiêu Tiêu cố ý chọn một cái váy dài tay màu vàng nhạt, đoan trang hiền thục, không lộ vẻ tùy tiện chút nào, không cảm thấy quá mức long trọng hay là tùy tiện, rất thoả đáng.

Trên mặt cô trước sau vẫn đều nở nụ cười nhợt nhạt, tựa như chăm chú nghe các câu hỏi của phóng viên, không nóng vội, giống như hoàn toàn không bị những lời chất vấn của bọn họ làm ảnh hưởng.

Phong thái này, làm cho các phóng đang ầm ĩ lập tức đứng yên tại chỗ, không tiếp tục nói các vấn đề bén nhọn kia nữa.

Đợi đến lúc phóng viên hỏi đến những câu gần như giống nhau, Tiêu Tiêu mới không nhanh không chậm mà mở miệng: “Như mọi người thấy, tôi đến thăm Nguyễn Tình. Còn về chuyện đánh người, tôi cũng vừa thông qua người đại diện mới biết được vào ngày hôm qua.”

Nói xong, cô bỗng nhiên cười, mang theo một tia giảo hoạt cùng tinh nghịch: “Tôi với Nguyễn Tình là bạn học, các vị có thể không biết, Nguyễn Tình đã từng học Taekwondo. Từ nhỏ, cơ thể của tôi đã không tốt, muốn đánh thắng cô ấy e rằng không dễ.”

Các phóng viên sửng sốt, thợ chụp ảnh ở phía sau ngừng lại một chút rồi bỗng nhiên ra sức chụp, ánh sáng đèn flash gần như làm hỏng cả mắt.

Bọn họ không hề biết, Nguyễn Tình lại từng học Taekwondo. Nếu Tiêu Tiêu đã nói ra miệng, vậy nhất định không phải giả. Dù sao loại chuyện như thế này chỉ cần tìm người hỏi một câu thôi, rất nhanh sẽ biết chuyện, giả mạo cũng rất khó.

Nếu việc Nguyễn Tình đã từng học Taekwondolà thật, vậy thì Tiêu Tiêu tay trói gà không chặt vốn không có cách nào đánh người ta tới mức nhập viện…

Tiêu Tiêu không nói láo, vậy chỉ có Nguyễn Tình nói dối thôi.

Vào bệnh viện không phải do người ta đánh bị thương, lại không dám nói ra chân tướng, rõ ràng có nội tình.

Các đội chó săn ngơ ngác nhìn nhau, sự hưng phấn cùng rục rịch trong mắt nhau đều không phải là giả!

Tiêu Tiêu có chừng mực, mặc kệ các phóng viên tiếp tục nói gì đi nữa, cô cũng kiên quyết không mở miệng, trực tiếp đi về phía bệnh viện.

Không nghĩ tới, mặc dù đã tiến vào cổng chính bệnh viện, nhưng lại bị Angel ngăn cản ở bên ngoài phòng bệnh.

Tiêu Tiêu sớm đã đoán được, với tính cách quá sĩ diện của Nguyễn Tình, có thể để cho mình vào nhìn tình cảnh bi thảm của cô ta mới là lạ!

Angel còn chưa biết Tiêu Tiêu đã lừa được đội chó săn bên ngoài, đang chuẩn bị đào bới tin tức mới hơn nữa, thấy được vẻ mặt không vui của cô thì: “Nguyễn Tình đang ngủ, cô tới thăm hỏi, tấm lòng này của cô tôi thay cô ấy nhận lấy.”

Thực sự, Tiêu Tiêu cũng không muốn vào thăm Nguyễn Tình, dù sao Nguyễn Tình nhìn thấy mình, vẻ mặt nhất định sẽ không vui.

Nếu Angel đã cho cô lối thoát bên dưới, rõ ràng đã gặp phải lệnh đuổi khách, trên mặt Tiêu Tiêu không lộ vẻ gì, trong lòng đã sớm hận không thể lập tức rời đi.

Cùng người này hợp tác đã năm năm, chạm mặt người đại diện trước kia là chị em thân thiết, tâm trạng của Tiêu Tiêu rất phức tạp.

Một mặt là tình cảm bạn bè năm năm với Angel, một mặt là cô ta không chút lưu tình nào mà phản bội cô.

Tiêu Tiêu nhịn không được mở miệng: “Nói với Nguyễn Tình, người làm thì trời thấy, đừng quá đáng, để tránh gieo gió gặp bão.”

Ở bên ngoài là nói Nguyễn Tình, nhưng còn không phải nói Angel nhiều hơn sao?

Angel nghe tới đây, biểu tình trên mặt rất khó coi, cô ta liếc mắt ra ngoài cửa, trộm nhìn các phóng viên xung quanh, cố gắng áp chế lửa giận: “Tiêu tiểu thư tạm biệt, tôi không tiễn.”

Angel rõ ràng không nghe vào tai, Tiêu Tiêu khó nén sự thất vọng, xoay người đi khỏi bệnh viện.

Bên ngoài ánh sáng mặt trời rực rỡ, nhưng trong lòng cô lại đầy mây mù. Bất kể là Nguyễn Tình tự chuốc lấy tai họa lên người mình, hay là chứng kiến Angel chết cũng không hối cải.

Tiêu Tiêu chỉ bước về phía trước một bước nhỏ, đã đưa tới nhiều phiền toái như vậy.

Nếu có một ngày, cô đứng ở độ cao của Chung Thụy, thì sẽ rước tới bao nhiêu ghen tị cùng căm hận, có bao nhiêu lời gièm pha khó mà đề phòng, có bao nhiêu mưu hại và công kích không có căn cứ của giới truyền thông?

Cứ tưởng rằng cô chỉ cần giữ tốt một phần ba địa vị của mình, làm người khiêm tốn, tự mình diễn tốt vai diễn, như vậy là đủ rồi, bây giờ nghĩ tới, vĩnh viễn không phải như vậy…

Tiêu Tiêu ngẩng đầu, bỗng nhiên có chút mê mang.

Di động đột nhiên vang lên, Tiêu Tiêu khôi phục lại tinh thần, không khỏi ngẩn ra, ngơ ngác mà bấm xuống phím nghe.

“… Tôi đã xem qua màn trình diễn trực tiếp vừa rồi, biểu hiện không tệ. Đòn phản kích phù hợp mới là cách tốt nhất để bảo vệ mình.” Âm thanh trầm thấp của Chung Thụy truyền đến, có cười, nhưng cũng hết sức nghiêm túc.

“Thịt sườn lợn đêm qua ăn rất ngon, cơm hộp ở phim trường tôi ăn riết ngán rồi.”

Tiêu Tiêu không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra: “Thế ngày mai giữa trưa tôi mang cơm đến … cho tiền bối Chung nhé?”

“Được…” Chung Thụy hình như đã sớm đoán được cô sẽ đồng ý, anh thấp giọng trả lời một tiếng. Lời thúc giục của người đại diện từ phía bên kia truyền đến, anh mới vội vàng ngắt cuộc gọi.

Tiêu Tiêu cầm di động, nghe thấy âm thanh vội vàng bên trong thì tâm tình bỗng nhiên tốt lên không ít.

Nghe được tiếng nói của Chung Thụy, thì đáy lòng tối tăm vừa rồi của cô đã bị thổi bay sạch sẽ.

Ghi tạc vào lòng, đó là tràn ngập sự ấm áp và vui sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.