(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 51.
Khu chung cư vào lúc nửa đêm vô cùng yên tĩnh, sau khi Sở Vi Thanh rời đi, hắn không lái xe đi ngay mà ngồi trong xe, tay trái kẹp điếu thuốc thư thái đặt lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn căn hộ phía trên.
Căn hộ đó, từ khi hắn rời đi, đèn vẫn không tắt, là nơi duy nhất mà hắn gọi là nhà trong suốt mười năm qua.
Nghĩ đến đây, Sở Vi Thanh rít một hơi thuốc mạnh, ngửa đầu thở ra, yết hầu trượt nhẹ lên xuống.
Mười năm qua, từng kỷ niệm nhỏ nhặt cứ thế trào dâng trong đầu, từng cảnh tượng cứ như phim chiếu lại, ngọt ngào, chua cay đan xen, rồi lại khiến lòng đau nhói.
Một hộp thuốc đã hút xong, Sở Vi Thanh lấy một hộp thuốc mới chưa mở, mở ra, lấy một điếu nhét vào miệng, cúi đầu châm lửa.
Ngọn lửa bùng lên trong tích tắc, Sở Vi Thanh khẽ nhắm mắt, hạ cửa xe xuống để làn khói bay vào đêm tối.
52.
Một lần cúi đầu, Sở Vi Thanh đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn ở ngón giữa, hơi sững lại.
Đó là nhẫn cưới của họ.
Ngày cưới họ rất vội vàng, chiếc nhẫn không phải là đặt làm riêng mà là nhờ Việt Thầm chọn giúp ở cửa hàng.
Mua nhẫn hơi to, họ đeo vào ngón áp út thì cứ bị rơi, vì vậy cả hai đều kiên trì đeo nó ở ngón giữa suốt mười năm qua.
Sở Vi Thanh dập tắt điếu thuốc, tay vuốt nhẹ vào chiếc nhẫn, mải mê lướt qua các góc cạnh, đầu óc bắt đầu mông lung.
53.
Lúc ấy Sở Vi Thanh đang học năm hai đại học, mới 19 tuổi.
Hắn và Đan Nhiên đều ở lại thành phố nhưng không học chung trường, vì vậy thời gian gặp gỡ không còn thường xuyên như hồi cấp ba.
Từ nhỏ hai anh em Sở Vi Thanh và Sở Hạc Nhất đã được ông nội nuôi dưỡng.
Cha của họ nhập ngũ khi còn trẻ nhưng đã gặp tai nạn và hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Sau này ông cụ Sở kể lại rằng, khi đó mẹ của họ mang thai Sở Hạc Nhất mà vẫn phải lo liệu tang lễ cho chồng.
Nỗi đau mất chồng quá lớn, mà ông trời cũng chẳng thương xót gia đình nhỏ bé này, lúc Sở Hạc Nhất vừa cai sữa, mẹ họ lại gặp tai nạn xe và ra đi mãi mãi.
Từ đó tất cả những chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do ông cụ Sở gánh vác.
Từ việc quản lý cổ đông công ty đến đưa cháu đi học, ông đều tự tay làm, chăm lo chu toàn từng chút một.
Vì thương cháu nên lúc lên đại học, bạn bè cùng trang lứa như Việt Trầm hay Đan Nhiên đã sớm bị gia đình gọi về, vừa học vừa tiếp quản công việc. Trong khi đó Sở Vi Thanh vẫn được thảnh thơi dẫn em trai đi chơi khắp nơi.
Nhưng hắn cũng không phải người tùy tiện, những việc cần nghiêm túc thì chưa bao giờ qua loa, mọi nhiệm vụ ông cụ giao hắn đều hoàn thành trọn vẹn.
Hắn hiểu mình cần trưởng thành, và trong những góc khuất không ai nhìn thấy, hắn vẫn âm thầm nỗ lực từng ngày.
Nhưng sự trưởng thành luôn không thể theo kịp biến cố.
54.
Hôm đó là cuối đông, khi Sở Vi Thanh đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Ông cụ Sở nhập viện.
Hắn vội vàng lao đến bệnh viện, nhưng ca phẫu thuật đã gần như hoàn thành, tin tức nhận về lại chẳng hề khả quan.
Ông cụ tuổi đã cao, đột quỵ xuất huyết não nên bị liệt nửa người, nói năng không còn rõ ràng.
Sở Vi Thanh ngồi bên giường bệnh, dặn dò đủ chuyện trong nhà, hứa sẽ chăm sóc mọi thứ chu đáo.
Nhưng hắn hiểu rõ, điều khiến ông cụ không thể yên lòng không phải là những chuyện vặt vãnh thường ngày, mà là những cổ đông trong công ty – những kẻ đang đói khát như bầy sói chờ mồi.
Mọi chuyện diễn ra đúng như hắn dự đoán.
Sở Vi Thanh buộc phải tiếp quản vị trí của ông cụ, nhưng tất cả mọi người, kể cả thư ký thân tín của ông cụ đều nói hắn không thể đảm đương nổi.
Có kẻ chờ xem trò hay, có kẻ chờ đợi hưởng lợi, cũng có người lo lắng đến mức như ngồi trên đống lửa.
Hắn không có ai chống lưng, từng bước như đang bước trên sợi dây thép giữa không trung, chỉ cần sơ suất một bước là không còn đường quay đầu.
Khoảng thời gian đó hắn luôn trong trạng thái căng như dây đàn, quyết không để tâm huyết cả đời của ông cụ rơi vào tay kẻ khác.
Chính lúc ấy, Đan Nhiên tìm đến hắn, đề nghị kết hôn.
Nói một cách dễ nghe thì là liên hôn thương mại.
Là để giúp hắn vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Lúc ấy Sở Vi Thanh đã nhiều ngày không có một giấc ngủ trọn vẹn, sự mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt hắn. Và đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy sự đau lòng không chút che giấu trong mắt Đan Nhiên.
Thật ra lần gần nhất họ gặp nhau cũng đã cách đó vài tháng, công việc và học tập bận rộn khiến họ không có nhiều thời gian, khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi đều vô cùng quý giá.
Hôm ấy Đan Nhiên mặc một chiếc áo len cổ lọ, ngồi đối diện hắn, gương mặt anh thoáng ửng đỏ, giọng nói nhẹ nhàng:
"Chúng ta kết hôn đi."
Sở Vi Thanh từ chối ngay lập tức.
Không phải vì không thích, mà là vì anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Vì trước nay hắn vẫn luôn cho rằng... em trai hắn – Sở Hạc Nhất – thích Đan Nhiên.
Người em trai thích, hắn không thể, cũng không nên có bất kỳ suy nghĩ nào khác. Lúc này đối phương còn chủ động đề nghị kết hôn, ngoài từ chối ra, hắn thật sự không thể nghĩ ra một đáp án nào khác.
Có lẽ Đan Nhiên không ngờ hắn lại từ chối dứt khoát như vậy nên sững sờ mất một lúc, anh chớp mắt vài cái, ngay cả lời định nói cũng quên mất.
Sợ Đan Nhiên nghĩ nhiều, Sở Vi Thanh chỉ giải thích đơn giản:
"Đừng nghĩ lung tung, chẳng qua tôi cảm thấy... chuyện này không công bằng với anh."
Đan Nhiên lập tức lắc đầu:
"Không có chuyện công bằng hay không công bằng ở đây, tôi tự nguyện."
"Là tôi muốn như vậy."
Nhìn vào đôi mắt đối phương, trong đó có một sự cố chấp mơ hồ, Sở Vi Thanh há miệng định nói gì đó nhưng chợt nhận ra mình không thể ngay lập tức cất lời từ chối.
Thật kỳ lạ.
Nhưng hắn cũng không lập tức đồng ý, chỉ bảo rằng sẽ suy nghĩ thêm.
Khi đưa Đan Nhiên về, Sở Vi Thanh nhận ra đối phương có điều muốn nói nhưng lại thôi. Hắn mấy lần định hỏi thẳng nhưng nghĩ đến việc bản thân chưa thể cho Đan Nhiên một câu trả lời rõ ràng, đành quyết định không đâm thủng lớp giấy mỏng ấy.
Như vậy, ít ra vẫn còn một đường lui.
55.
Ba ngày sau Sở Vi Thanh mới có đáp án cho vấn đề liên hôn này.
Hắn gọi điện cho Đan Nhiên.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, đầu dây bên kia khẽ "Alo", giọng có chút run rẩy.
Sở Vi Thanh lập tức đi thẳng vào vấn đề:
"Kết hôn với tôi, anh có đồng ý không?"
Bên kia gần như ngay lập tức trả lời:
"Tôi đồng ý."
Sở Vi Thanh hỏi tiếp:
"Bác trai bác gái thì sao?"
Đan Nhiên mềm giọng nói:
"Tôi đã xin phép họ rồi."
Nói cách khác, bố mẹ Đan Nhiên không phản đối.
Sở Vi Thanh khẽ mỉm cười:
"Vậy thì tốt, không được hối hận đấy."
56
Sở Vi Thanh đã nghĩ thông suốt.
Hắn thích Đan Nhiên.
57
Vì vậy khi Đan Nhiên chủ động đề nghị kết hôn, cảm giác đầu tiên của hắn khá khó tả.
Lúc đó chưa kịp hiểu rõ, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.
Thật ra khi ấy Sở Vi Thanh vẫn nghĩ rằng Sở Hạc Nhất thích Đan Nhiên.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Chính miệng Đan Nhiên đã nói là mình tự nguyện.
Hắn không thể chỉ vì Sở Hạc Nhất là em trai mình mà lại áp dụng cái lý lẽ cổ hủ rằng anh phải nhường em, mọi thứ đều phải đặt em lên hàng đầu.
Chuyện gì hắn cũng có thể ưu tiên và nuông chiều Sở Hạc Nhất, nhưng riêng chuyện tình cảm, hắn phải nghe theo trái tim mình.
Đan Nhiên không phải món đồ mà ai thích là có thể sở hữu. Đó là suy nghĩ nực cười.
Đan Nhiên thích ai, thì người đó mới có tư cách ở bên anh ấy.
Xem ra lần này hắn đã thắng một ván.
Dù vì bất cứ lý do gì thì cuối cùng, họ cũng đã đồng ý kết hôn.
Sở Hạc Nhất chưa từng chủ động giành lấy, vậy thì hắn sẽ ra tay trước, dùng thời gian và sự chân thành để khiến trái tim Đan Nhiên hoàn toàn thuộc về mình.
Hắn yêu Đan Nhiên.
Và hắn sẽ không để tuột mất Đan Nhiên vì bất kỳ điều gì.
58.
Dù có một ngày Sở Hạc Nhất ngồi trước cửa nhà hắn khóc lóc hối hận thì cũng không thay đổi được gì.
59.
Điều khiến Sở Vi Thanh không ngờ là người có phản ứng mạnh mẽ nhất với tin tức họ kết hôn lại chính là Việt Thầm.
"Cậu điên rồi à?" Giọng Việt Thầm qua điện thoại đầy vẻ kinh ngạc.
Sở Vi Thanh giả ngốc: "Gì cơ?"
Phía bên kia càng tức giận hơn: "Kết hôn! Cậu định kết hôn với Đan Nhiên?!?"
"Ừ."
"......"
Sau một lúc im lặng, Việt Thầm chậm rãi hỏi: "Thế còn Hạc Nhất?"
Ai cũng ngầm hiểu Sở Hạc Nhất thích Đan Nhiên, mọi người xung quanh cũng đều mặc định như vậy.
Sở Vi Thanh im lặng giây lát, sau đó thở dài: "Chẳng lẽ chỉ vì người tôi thích cũng là người em ấy thích, thì tôi phải nhường bước sao?"
"Nhưng Hạc Nhất rất dễ khóc, đến lúc đó cậu—" Việt Thầm đang nói thì khựng lại, như thể bản thân vừa nghe nhầm: "Cậu nói gì cơ?"
Sở Vi Thanh: "Tôi quyết định rồi, ai khuyên cũng vô ích thôi. Chuẩn bị tiền mừng đi, còn Hạc Nhất thì phiền 'anh trai tốt' như cậu an ủi hộ nhé."
Giọng hắn nhẹ nhàng đều đều, nhưng trong lòng hiểu rõ rằng tình anh em giữa mình và Sở Hạc Nhất sẽ không vì chuyện này mà đứt đoạn.
Trước khi cúp máy, Sở Vi Thanh còn nói thêm: "À đúng rồi, dạo này lo chuẩn bị hôn lễ bận quá, đặt nhẫn cưới cũng không kịp nữa. Cậu có mắt thẩm mỹ tốt, vậy nhẫn cưới của bọn tôi giao cho cậu lo nhé."
Nói xong liền tắt máy, chỉ kịp nghe thấy tiếng Việt Thầm bật thốt một câu: "Mẹ nó!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");