CHƯƠNG 78: CẨN THẬN CHƠI VỚI LỬA CÓ NGÀY CHẾT CHÁY
Kính: Chúc mừng cô nha!
Phương Tuyết Nhi: Chúc mừng cái gì thế?
Kính: Đương nhiên là chúc mừng có thành tích đứng đầu, qua vòng bán kết cuộc thi Vince Camuto.
Phương Tuyết Nhi: (biểu cảm kinh ngạc) Sao cậu biết?
Kính: Cuộc thi đẳng cấp lớn vậy, có ai trong giới thiết kế không biết, tớ nhìn thấy tên cậu trên danh sách thí sinh trên mạng mà.
Phương Tuyết Nhi: À ~ haiz ~
Kính: Giọng điệu này của cậu là sao?
Phương Tuyết Nhi: Giọng điệu nhức trứng
Kính: vãi cả nhức trứng, cậu có trứng không?
Phương Tuyết Nhi: Có nha, khuôn mặt cũng là trứng.
Kính: Đối phương không để ý tới bạn, ném một cái đầu lớn đến bạn.
Phương Tuyết Nhi: (lườm)
Kính: Qua vòng bán kết là có tư cách tham gia chung kết, hình như cậu có vẻ không vui?
Phương Tuyết Nhi: Rất vui mà, nhưng mà căng thẳng nhiều hơn là vui.
Kính: ???
Phương Tuyết Nhi: Cậu biết không, một trong số giám khảo lần này là Adenis.
Kính: Tớ biết.
Phương Tuyết Nhi: Haiz, ông ấy có tiếng là soi mói, tớ rất sợ tác phẩm của tớ bị ông ấy đánh trượt!
Kính: Ừ, tớ cũng nghe nói thanh danh người này không tốt, thích bắt bẻ, tất cả mọi người đều thấy tác phẩm đó tốt, nhưng ông ấy lại có thể lôi ra được khuyết điểm, đúng là người xấu xa.
Phương Tuyết Nhi: Không cho phép cậu nói xấu thần tượng của tớ!
Kính: Adenis là thần tượng của cậu?
Phương Tuyết Nhi: Đúng rồi, làm sao!
Kính: Ha ha ha ha ha ha ha ha
Phương Tuyết Nhi: Cậu cười cái gì?
Kính: Ha ha, không có gì, chỉ là được cậu coi là thần tượng, ông ta chắc sẽ cảm thấy rất ving dự.
Phương Tuyết Nhi: Thôi đi, người coi ông ấy là thần tượng nhiều thế, ông ấy không để ý đến tớ đâu.
Kính: Nói không chừng?
Phương Tuyết Nhi: Được rồi được rồi, không nói chuyện phiếm với cậu nữa, tớ còn muốn xem tác phẩm đạt giả cuộc thi Vince Camuto mấy năm trước, tốt xấu gì cũng phải tham khảo một chút thì mới biết mình có bao nhiêu phần thắng.
Kính: Cậu đúng là
Phương Tuyết Nhi: Đúng là cái gì? Đừng nói một nửa như thế nữa!
Kính: Thật sự không biết mình ưu tú đến nhường nào.
Phương Tuyết Nhi: Nói cứ như cậu biết được ấy. (lườm)
Kính: (cười xấu xa) Không quấy rầy cậu nữa, mau đi đi, hy vọng có thể nghe được tin cậu đoạt giải!
Phương Tuyết Nhi: Mong là cậu nói đúng, bye!
Tắt khung đối thoại đi, Phương Tuyết Nhi vặn người một cái, thở phào nhẹ nhõm.
“Đang nói chuyện phiếm với ai đấy?”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói làm Phương Tuyết Nhi sợ chết khiếp.
Cô quay đầu lại, Mộc Dương Hà không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau cô.
Phương Tuyết Nhi vỗ ngực oán giận: “Sao anh đứng sau người ta không chút tiếng động thế, làm em khiếp hồn.”
Mộc Dương Hà nhìn cô chằm chằm nói: “Anh đang hỏi em đấy.”
“Đâu có ai, một người bạn chat thôi mà.” Phương Tuyết Nhi nói bâng quơ.
“Nam hay nữ?” Mộc Dương Hà tiếp tục hỏi.
“Ha ha, cái này anh cũng muốn hỏi hả?” Phương Tuyết Nhi bị dáng vẻ nghiêm túc của anh chọc cười, với cô à nói đây hoàn toàn là chuyện nhỏ không đáng bàn đến, không biết tại sao Mộc Dương Hà lại để ý đến thế.
“Ừ.” Mộc Dương Hà nghiêm túc kiên trì hỏi.
Phương Tuyết Nhi thỏa hiệp than nhẹ một tiếng: “Được rồi, là nam.”
Có được đáp án, Mộc Dương Hà không nói gì, trầm mặc nhìn cô, sau đó ra khỏi phòng làm việc.
Phương Tuyết Nhi thả chuột ra, đi theo ra ngoài.
“Anh làm sao thế, làm như em thiếu anh mấy trăm triệu vậy!” Phương Tuyết Nhi trêu chọc.
“Không có gì, chỉ là không muốn quấy rầy em liếc mắt đưa tình với người khác thôi.” Mộc Dương Hà tỏ vẻ lạnh nhạt, giọng nói lại lộ ra hờn giận.
“Liếc mắt đưa tình cái gì, em nói rồi, chỉ là bạn chat bình thường thôi, ngay cả mặt mũi bọn em còn chưa từng nhìn thấy, không lẽ anh đang ghen hả?” Phương Tuyết Nhi hình như ngửi thấy mùi ghen tuông trong không khí, nhận ra tổng giám đốc Mộc đang ghen, không hiểu sao trong lòng lại vui vẻ, sán tới trêu chọc Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà không để ý tới cô, tiếp tục làm bộ đọc sách với Nhạc Bảo Bối.
Phương Tuyết Nhi cười hề hề, nói với Nhạc Bảo Bối: “Con trai, vào phòng lấy sách ảnh mẹ mua cho con mấy hôm trước ra đây, để chú đọc với con.”
Nhạc Bảo Bối rời khỏi lòng Mộc Dương Hà, ngoan ngoãn đi vào phòng.
Sau khi thành công tách con trai ra, Phương Tuyết Nhi ngồi cạnh Mộc Dương Hà, cắn môi cười thầm nói: “Nói đi, có phải vừa rồi anh ghen phải không?”
Mộc Dương Hà giả bộ đọc sách, không để ý tới cô.
Phương Tuyết Nhi được nước lấn tới, lại tới gần thêm một chút, đưa mặt về trước mặt Mộc Dương Hà nhìn anh.
Mộc Dương Hà cảm nhận được hơi thở của Phương Tuyết Nhi ở ngay trước mặt, trên mặt cô là nụ cười tinh nghịch.
Cô gái lớn mật này, dám cố ý làm anh bối rối, anh sẽ làm cô phải hối hận.
Mộc Dương Hà buông quyển sách trên tay xuống, thấp giọng nói: “Em mà còn tiếp tục như vậy, cẩn thận đùa với lửa có ngày chết cháy.”
“Đùa cái gì lửa?” Phương Tuyết Nhi không chút ý thức được nguy cơ của mình.
Mộc Dương Hà lập tức dùng hành động giải thích nghĩa của đùa với lửa.
Anh hôn lên môi cô.
Phương Tuyết Nhi theo bản năng đẩy ra, lại bị Mộc Dương Hà giữ lại, cô chỉ có thể đỏ mặt để mặc anh hôn, cho đến khi Nhạc Bảo Bối từ trong phòng đi ra hai người mới tách ra.
Cũng may Nhạc Bảo Bối không nhìn thấy, Phương Tuyết Nhi tự an ủi mình.
Mộc Dương Hà thấp giọng nói một câu bên tai cô: “Biết cái gì là đùa với lửa có ngày chết cháy chưa.”
Phương Tuyết Nhi ngại Nhạc Bảo Bối đang ở đây nên không dám phát hỏa, chỉ có thể căm giận trừng mắt một cái.
Vài ngày sau, cuối cùng cuộc thi Vince cũng công bố kết quả vòng chung kết dưới sự theo dõi của mọi người.
Á quân và hạng ba đều là thí sinh dự thi người nước ngoài, còn quán quân, chính là Phương Tuyết Nhi đứng thứ nhất vòng bán kết!
Tin tức này vừa tung ra, Phương Tuyết Nhi nháy mắt trở thành người mới nóng bỏng tay, được cánh tin tức truyền thông săn đón nhiệt tình, thanh danh công ty Florina lại càng vang dội hơn, sôi trào mãnh liệt, Lương Vỹ Lộc lớn tiếng nói muốn mở một bữa tiệc mừng công cho Phương Tuyết Nhi.
Trong một căn nhà tầng bình thường ở vùng ngoại ô, trên TV phòng khách đang phát sóng hình ảnh Phương Tuyết Nhi được phóng viên phỏng vấn, một cô gái ngồi trên sô pha trước TV, nhìn trừng trừng vào mặt Phương Tuyết Nhi trên màn hình, ánh mắt cổ quái ác độc, hai tay nắm chặt, bởi vì dùng sức quá mạnh nên ngón tay đều trắng bệch cả.
Lúc này, một người phụ nữ khác từ phòng bếp đi ra, đặt thức ăn bê trong tay lên bàn, nói với cô gái đang ngồi trên sô pha: “Tử Dao, đừng xem nữa, lại đây ăn cơm đi.”
Tiêu Tử Mộng thấy em gái không có động tĩnh gì, liếc mắt qua chương trình trên TV, đi đến tắt TV.
Cô ta thở dài nói: “Không ngờ nhà họ Tiêu chúng ta lụn bại đến mức này, còn người phụ nữ đáng ghét kia lại một bước thành danh.”
Ánh mắt Tiêu Tử Dao vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV đã tối đen, dùng ngữ điệu hung tàn nói: “Em phải giết nó!”
Những lời này làm Tiêu Tử Mộng run sợ, cô ta chạy nhanh tới ngồi cạnh Tiêu Tử Dao khuyên nhủ: “Tử Dao, em đừng làm chuyện điên rồ! Từ khi nhà họ Tiêu chúng ta gặp chuyện không may, chị đã nếm đủ ánh mắt thờ ơ của người ta rồi, những người trước kia dùng hết tâm tư nịnh bợ chúng ta, bây giờ chỉ sợ tránh không kịp người nhà họ Tiêu chúng ta, không ai chịu ra tay giúp chúng ta một phen! An Tề bị bắt, công ty phá sản, biệt thự bị niêm phong, ba không chịu được đả kích phát bệnh tim qua đời, chị tiêu hết tiền tích góp vất vả lắm mới nghĩ được biện pháp cứu em từ viện tâm thần ra ngoài, chính là hy vọng hai chị em chúng ta yên ổn sống qua ngày, bây giờ chị chỉ còn hai người thân là em và Tiểu Bác thôi, em tuyệt đối đừng để bị kích thích đi làm chuyện điên rồ nữa!”