Đêm Khuyu Tổng Tài Đến

Chương 5: CHƯƠNG 5 GẶP LẠI NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẶN BÃ




CHƯƠNG 5: GẶP LẠI NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẶN BÃ

"Cô gái này, chúng tôi đi đường rất bình thường, là tự cô đâm vào chúng tôi đấy chứ?" Lương Vỹ Lộc nhìn cô gái vừa lỗ mãng vừa hung hãn trước mặt mình, lại nhìn về phía cậu chủ Mộc ban nãy bị cô gái này đụng vào ngực giữa đường giữa chợ, bắt đầu cảm thấy bất bình.

Cậu chủ Mộc của họ công việc bận ngập đầu ngập cổ, hiếm lắm mới có được chút thời gian rảnh rỗi để đến bệnh viện trực thuộc tập đoàn gia đình thăm ông cố Mộc đang dưỡng bệnh.

Thật không ngờ, vừa qua cổng bệnh viện đã bị người này đụng phải, đã đụng phải người ta còn lên tiếng mắng ngược.

Cậu chủ nhà họ Mộc nào đã bị người ta mạo phạm thế này bao giờ.

"Khụ khụ khụ... Thật sự xin lỗi, tôi đang rất vội không nhìn thấy anh, xin lỗi, xin lỗi."

Biết mình mới là bên đuối lý, Phương Tuyết Nhi lập tức nhận lỗi, cô vừa xin lỗi vừa giơ tay lên, làm một động tác kính lễ không hề tiêu chuẩn.

"Ha ha ha..." Lương Vỹ Lộc phải bật cười vì động tác này của cô.

Anh ta vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khóe miệng Mộc Dương Hà cũng khẽ nhếch lên, trong phút chốc tưởng chừng như tắt thở luôn.

Ôi không, tên mặt đơ không cảm xúc như cậu chủ Mộc mà cũng biết cười, đây là ảo giác sao?

"Đi thôi." Mộc Dương Hà lướt mắt nhìn qua Lương Vỹ Lộc đang dụi mắt liên tục, không muốn để tâm tới cô gái trước mặt nữa, đi thẳng về phía khu vực dưỡng bệnh cao cấp mà ông cố Mộc đang nằm.

Phương Tuyết Nhi nhìn người đàn ông vô cùng nghiêm túc và lạnh nhạt kia rời khỏi đó, bóng lưng cao lớn đĩnh đạc của anh khiến cô ngây ngẩy trong chốc lát —— tuy rằng người đàn ông này mặt mày lạnh lùng, nhưng anh ta đúng thật là một người đàn ông vô cùng anh tuấn.

Thôi chết, cô đang nghĩ cái gì thế này! Buổi phỏng vấn của cô!

Phương Tuyết Nhi nhặt tờ giấy cuối cùng mà ban nãy bị người đàn ông kia giẫm dưới chân lên, vội vàng chạy tới văn phòng nhân sự của công ty thiết kế thời trang Florina, buổi phỏng vấn đã sắp kết thúc, vừa đúng lúc người xếp số cuối cùng là Phương Tuyết Nhi cần phải vào.

Đứng trước cửa phòng phỏng vấn, Phương Tuyết Nhi cẩn thận vỗ vỗ lồng ngực mình một cái.

Cũng may mà đến kịp lúc.

Ai ngờ vừa bước ra, toàn thân cô đã thấy không ổn!

Bởi vì trong số ba người phỏng vấn đang ngồi ở kia có một gương mặt từng rất quen thuộc, e là cả đời này Phương Tuyết Nhi cũng không thể quên nổi.

Tên đàn ông cặn bã Đường Uy Phong!

Thế mà hắn lại là một trong ba người phỏng vấn cô!

Phương Tuyết Nhi thấy chân mình loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống, có tên đàn ông cặn bã này ở đây thì chắc chắn phần phỏng vấn của cô không có hi vọng gì rồi, nhưng đã mất công đến thì cứ phỏng vấn xong đã rồi hẵng tính.

"Xin chào các vị, tên tôi là Phương Tuyết Nhi, rất vui có cơ hội được ngồi ở đây..."

Phương Tuyết Nhi ổn định lại tâm trạng, bắt đầu tự giới thiệu, biểu cảm của cô rất ung dung, ngữ điệu thong thả, cô vừa xuất hiện, ngoại hình và khí chất của cô đã đồng loạt nhận được đánh giá tốt từ những người phỏng vấn.

Đường Uy Phong sững sờ nhìn Phương Tuyết Nhi trước mặt mình, sững sờ mất nửa phút đồng hồ.

Phương Tuyết Nhi? Đây còn là Phương Tuyết Nhi trong trí nhớ của hắn ta sao?

Cô gái từng mặc quần áo trắng mộc mạc và rẻ tiền, để tóc ngắn ngang vai đã không còn dấu tích nữa rồi.

Người phụ nữ trước mặt ăn mặc rất thời thượng, khí chất trẻ trung gợi cảm nhưng không mất đi vẻ đoan trang và thành thục, da dẻ trắng trẻo, đôi môi căng mọng càng có vẻ mê người.

Hai mắt hắn ta không giấu nổi vẻ giật mình.

Trong các phần và câu hỏi tiếp theo, Phương Tuyết Nhi đều có thể ứng phó hoàn hảo.

Điều này khiến những người phỏng vấn đều thở phào một hơi nhẹ nhõm —— bị hành hạ suốt cả một ngày, xem đủ loại sơ yếu lý lịch, nhìn mặt đủ kiểu người đến ứng tuyển, cuối cùng coi như công sức không phụ lòng người, đã tìm được người thích hợp nhất.

Trực tiếp bỏ qua bước sàng lọc hồ sơ, những người phỏng vấn quyết định tuyển dụng Phương Tuyết Nhi ngay tại chỗ.

Thông qua vòng phỏng vấn một cách thuận lợi, Phương Tuyết Nhi thở phào một hơi.

Vừa vào cửa đã đột nhiên nhìn thấy người đàn ông cặn bã kia, hơi ngây ra một lát, cũng may mà nhanh chóng tìm lại được trạng thái tốt nhất.

Nghĩ tới Nhạc Bảo Bối còn đang ở bệnh viện, Phương Tuyết Nhi vội vàng điều chỉnh cảm xúc, quay về bệnh viện với con trai.

Ai ngờ vừa đi ra khỏi văn phòng thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên từ phía sau.

"Tuyết Nhi, đã lâu không gặp."

Trên gương mặt Phương Tuyết Nhi thoáng hiện lên vẻ chán ghét, nhưng khi quay người lại lập tức đổi thành một nụ cười lễ độ: "Trưởng phòng Đường có việc gì sao?"

Biểu cảm và giọng điệu xa lạ đầy khách sáo, Đường Uy Phong biết Phương Tuyết Nhi vẫn chưa thể nào nguôi ngoai được chuyện năm đó, hắn ta vui mừng lên tiếng: "Không ngờ có thể gặp lại em ở đây, đúng là duyên phận mà. Với cả năm năm nay em đã ở đâu vậy, anh đã tìm em suốt đó."

Hắn ta nói rồi đưa tay ra, định nắm lấy tay Phương Tuyết Nhi.

Phương Tuyết Nhi lùi về sau một bước, tránh né bàn tay của hắn ta, vẻ trào phúng lướt qua gương mặt.

"Tuyết Nhi, em vẫn chưa thể tha thứ cho anh sao?"

Đường Uy Phong nở nụ cười ngượng ngùng, biểu cảm trên gương mặt càng thêm chân thành: "Lúc đó anh còn trẻ quá, không chống lại được cám dỗ của những người phụ nữ không có ý đồ tốt bên ngoài. Sau khi em đi, anh vô cùng hối hận, chỉ hận không thể giết chính mình, anh đi tìm em khắp nơi mà không tìm được, mấy năm nay em đã đi đâu vậy?"

Phương Tuyết Nhi nhìn bạn trai cũ kích động và hối hận đến mức sắp rơi nước mắt mà trong lòng không hề có chút gợn sóng nào, bản mặt giả tạo và dối trá kiểu thế này, cô đã gặp quá nhiều trong những năm đi làm rồi.

Cô đã không còn là cô gái ngốc nghếch chỉ nghe vài lời đường mật đã ngây thơ tin tưởng của năm đó nữa rồi.

"Cảm ơn trưởng phòng Đường đã quan tâm, mấy năm qua tôi sống rất tốt, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, khó tránh khỏi chạm mặt, chuyện trước kia cứ để nó qua đi, đôi bên đỡ lúng túng."

Nói xong, cô định bỏ đi, đột nhiên bị Đường Uy Phong kéo lại.

"Trưởng phòng Đường xin hãy tự trọng!" Cô hất mạnh tay hắn ta ra.

"Tuyết Nhi, em phải biết rằng! Lần phỏng vấn này nếu không có anh là giám khảo, em tưởng rằng em có thể qua ải dễ dàng như thế sao?"

Phương Tuyết Nhi sắp phải phì cười vì hắn ta, xem ra tên đàn ông cặn bã này không phải da mặt quá dày, mà căn bản là không có liêm sỉ, hắn ta tưởng hắn ta là ai? Còn có thể chi phối cả buổi phỏng vấn?

"Trưởng phòng Đường, à không, là phó... phòng Đường, tôi nhớ rằng anh chỉ có một phiếu, lần này chọn ai làm nhà thiết kế, sau cùng đều do trưởng phòng và người giám sát của tổng công ty quyết định, Anh tán thưởng, tôi rất cảm ơn anh, nhưng xin đừng thếp vàng lên mặt mình quá mức! Tôi còn việc khác, xin phép đi trước, tạm biệt."

Nói xong, phóng khoáng quay người rời đi.

Đường Uy Phong bị cô nói như vậy, mặt hắn ta lúc đỏ lúc trắng, nhìn theo bóng lưng đang bỏ đi của Phương Tuyết Nhi với vẻ nham hiểm, không có ý định gì tốt đẹp.

Thứ ti tiện miệng lưỡi sắc nhọn, không biết tốt xấu gì, sau này sẽ cho cô chịu đủ.

Bệnh viện Mạnh Hùng.

Lúc này đây, khoa nhi của bệnh viện đang loạn cào cào lên, bác sĩ và y tá luống cuống lật hết các ngóc ngách như đang tìm kiếm gì đó.

Phương Tuyết Nhi không hiểu gì nên túm lấy một y tá để hỏi chuyện.

Cô y tá kia vô cùng nóng ruột trả lời: "Bệnh nhân nhỏ tuổi ở phòng số 7 không thấy đâu nữa rồi."

Phòng số 7...

Nhạc Bảo Bối

Phương Tuyết Nhi vội vàng xông vào phòng bệnh số 7 mà Nhạc Bảo Bối đang nằm, quả nhiên, bên trong không một bóng người.

Con trai cô mất tích rồi!

Phương Tuyết Nhi bỗng chốc thấy đầu óc mình trống rỗng, toàn thân run rẩy.

Đột nhiên, cô nhớ ra chuyện gì đó, vội vã lấy điện thoại ra, run lẩy bẩy gọi vào số của cô giáo Lý.

Trước khi đi rõ ràng cô đã giao phó Nhạc Bảo Bối cho cô giáo Lý, có khi nào cô giáo Lý dẫn thằng bé ra ngoài chơi rồi không?"

"Xin chào?" Cuộc gọi được kết nối rồi.

"Cô giáo Lý, tôi là Phương Tuyết Nhi, xin hỏi... Nhạc Bảo Bối bây giờ có đang ở cùng cô không?" Phương Tuyết Nhi siết chặt điện thoại trong tay, đè nén sự nghẹn ngào trong cổ họng.

"Mẹ Phương, là cô à, Nhạc Bảo Bối không đi cùng tôi, ban nãy nhà tôi có chút việc gấp, thấy Nhạc Bảo Bối ngủ rồi nên về nhà trước một chuyến. Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?" Cô giáo Lý hình như cũng ý thức được điều gì đó.

Phương Tuyết Nhi thấy tin mình cứng đờ lại, không thể chịu đựng được nữa mà ngồi bệt xuống giường bệnh, không kiềm nén nổi tiếng khóc bật ra: "Hu hu... Nhạc Bảo Bối... mất tích rồi!"

"Gì cơ! Tôi vừa mới đi không được bao lâu mà, sao lại như thế... a lô... a lô"

Người trong điện thoại nói gì Phương Tuyết Nhi đã không còn nghe thấy nữa.

Cô xông ra khỏi phòng bệnh, như người mất lí trí, trong ánh mắt sửng sốt của các bệnh nhân khác, đẩy cửa từng phòng bệnh một, gọi to tên của Nhạc Bảo Bối, tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé ấy.

Nhưng tìm hết mấy tầng lầu rồi, vẫn không thấy tăm hơi Nhạc Bảo Bối đâu cả.

Phương Tuyết Nhi như bị rút hết sức lực, hai mắt trống rỗng, mặt mũi trắng bệch đi lang thang trong bệnh viện.

Bất tri bất giác, cô đến trước một tòa nhà hơi thấp, thoạt nhìn có vẻ đặc biệt.

Tòa nhà này khác với những tòa nhà khác trong bệnh viện, trông nó giống một tòa biệt thự biệt lập mộc mạc và khiêm nhường hơn.

Đầu óc Phương Tuyết Nhi hỗn loạn, nghĩ tới cảnh một mình Nhạc Bảo Bối chạy ra ngoài không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân nhũn oặt, cô ngồi bệt xuống bậc thềm đá phía trước tòa nhà kia.

Đều tại cô cả, nếu không phải cô vì buổi phỏng vấn mà để Nhạc Bảo Bối ở lại, làm sao Nhạc Bảo Bối có thể mất tích được, Phương Tuyết Nhi liên tục gõ vào đầu mình hết lần này đến lần khác như trút giận.

"Ha ha! Ông thua con rồi nhé! Lần này đến lượt con ăn!"

Đột nhiên, một giọng nói non nớt mà vô cùng quen thuộc vọng ra từ cửa sổ trên tầng hai, Phương Tuyết Nhi như bị gọi tỉnh, mừng rỡ ngẩng đầu lên.

Đây là!

Giọng của Nhạc Bảo Bối!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.