CHƯƠNG 148: MỘC DƯƠNG HÀ GIẢI VÂY
Năm năm trước sau khi Phương Tuyết Nhi bỏ trốn, bà ta bán nhà, lấy tất cả số tiền còn lại trả nợ cho Phương Thiên Hào. Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ yên bình, không ngờ mấy ngày sau Phương Thiên Hào lại chạy đi đánh bạc.
Sau đó, Lý Viên Phi thật sự không trả nổi cho cậu ta nữa. Vì vậy Phương Thiên Hào vẫn luôn ở bên ngoài trốn nợ.
Vốn dĩ lúc đầu cậu ta chỉ thiếu khoảng một trăm tỷ, bây giờ đã qua năm năm, lãi suất đã cuộn lại thành khoảng ba trăm tỷ rồi.
Cõng một đống nợ lớn trên lưng, ngay cả Tết Phương Thiên Hào cũng không dám về nhà, chỉ có thể thi thoảng lại đổi một số điện thoại liên lạc với Lý Viên Phi.
Thời gian trước, quả thật Lý Viên Phi có phát hiện Phương Tuyết Nhi trở thành nhà thiết kế của Louise. Đồng thời bà ta thấy trên mạng có người nói tiền thưởng quý này của Phương Tuyết Nhi đến cả trăm tỷ.
Thông tin này khiến Lý Viên Phi và Phương Thiên Hào sướng đến phát điên, Lý Viên Phi chuẩn bị xong lập tức chạy đến thành phố H, chuẩn bị tìm Phương Tuyết Nhi đòi tiền.
Tuy bây giờ vẫn chưa đòi được tiền, nhưng Lý Viên Phi có dự cảm.
Bà ta nhất định có thể lợi dụng Phương Tuyết Nhi lấy được rất nhiều tiền từ người đàn ông hôm nay, nhiều đến mức có thể giúp Phương Thiên Hào trả được hết nợ cờ bạc!
Hôm nay sau khi tan làm, Phương Tuyết Nhi đang định đi đón Nhạc Bảo Bối như bình thường, nhưng trước cổng công ty lại đụng phải Lý Viên Phi như âm hồn không tiên tan.
Phương Tuyết Nhi tỏ vẻ không vui nói: “Sao bà lại tới đây? Sao bà còn chưa đi?”
Lý Viên Phi cười tiến lên đón, kéo lấy tay Phương Tuyết Nhi nói: “Tuyết Nhi à, con đừng như vậy mà. Mẹ là tới về nhà với con. Mẹ nghe Đường Huy nói con đã mua nhà, con đúng là lợi hại!”
Mấy hôm nay bà ta quấn lấy Tống Đường Huy hỏi này hỏi nọ, chẳng những hỏi được hoàn cảnh gia đình của Tống Đường Huy mà còn hỏi được bây giờ Phương Tuyết Nhi đã mua nhà!
Thì ra cả trăm tỷ tiền thưởng cô có được đều dùng để mua nhà rồi!
Phương Tuyết Nhi ghét bỏ: “Lý Viên Phi, tôi có mua nhà hay không mắc mớ gì tới bà? Nếu bà còn quấn lấy tôi như âm hồn không tiên tan, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
Ngoài dự đoán, Lý Viên Phi không níu cô lại.
Lý Viên Phi đã quyết tâm trong lòng, lát nữa sẽ len lén theo dõi Phương Tuyết Nhi, xem bây giờ cô đang ở đâu. Nếu như vậy sau này tìm cô cũng dễ dàng hơn.
Nhìn Phương Tuyết Nhi lên một chiếc xe taxi, Lý Viên Phi cũng vội vã gọi một chiếc, dặn tài xế đuổi theo xe của Phương Tuyết Nhi.
Xe của Phương Tuyết Nhi dừng trước một nhà trẻ có vẻ rất sang trọng.
Vừa nhìn là biết đây là một nhà trẻ dành cho con nhà giàu, chỉ có con của mấy người nhà giàu mới có thể vào học trường như thế này. Con trai cưng của bà ta, Phương Thiên Hào, cũng từng đi học trường như thế này.
Lý Viên Phi nghi ngờ xuống xe, núp ở một góc khó thấy. Không bao lâu bà ta đã thấy Phương Tuyết Nhi dắt tay một bé trai đi ra.
Lý Viên Phi kinh ngạc đến mức rớt cằm xuống đất!
Con bé chết tiệt này bỏ trốn năm năm mà lại len lén sinh ra một đứa con trai?
Bà ta đứng không yên, lập tức chạy về phía Phương Tuyết Nhi.
Lý Viên Phi kéo tay Nhạc Bảo Bối lại, hỏi Phương Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, đây là ai vậy? Đây có phải là cháu ngoại của mẹ không?”
Nhạc Bảo Bối đột nhiên bị Lý Viên Phi lao ra dọa cho giật mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt hùng hổ của bà ta, khóc òa lên!
Phương Tuyết Nhi hất tay bà ta ra, hét lớn: “Lý Viên Phi, bà làm cái gì thế?”
“Mami, mami… hu hu hu…” Nhạc Bảo Bối khóc trốn sau lưng mẹ, vẻ mặt sợ hãi nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.
Lần này thì Lý Viên Phi chắc chắn Nhạc Bảo Bối chính là con trai của Phương Tuyết Nhi, mừng rỡ mà ôm lấy cậu bé: “Cục cưng ngoan, đừng sợ, bà là bà ngoại! Bà là bà ngoại đây!”
Nhạc Bảo Bối nhìn Lý Viên Phi giương nanh múa vuốt, khóc càng lớn hơn.
Phương Tuyết Nhi ôm Nhạc Bảo Bối chạy đi, Lý Viên Phi lại kéo mạnh vạt áo cô: “Tuyết Nhi à, mẹ muốn về nhà cùng các con!”
Phương Tuyết Nhi cả giận nói: “Ai muốn ở với bà chứ! Tránh ra!”
Lý Viên Phi vẫn níu góc áo của Phương Tuyết Nhi, không có dấu hiệu buông tha. Nhạc Bảo Bối càng khóc lớn hơn, xung quanh đã có rất nhiều phụ huynh vây xem náo nhiệt.
“Buông cô ấy ra.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn sang, là Mộc Dương Hà!
Vừa nhìn thấy Mộc Dương Hà, Nhạc Bảo Bối liền đưa tay ra đòi anh ôm: “Hu hu hu… Chú Mộc… Nhạc Bảo Bối muốn chú Mộc bế…”
Rõ ràng Nhạc Bảo Bối bị Lý Viên Phi dọa sợ, Mộc Dương Hà đi tới ôm lấy cậu bé từ trong tay Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà gằn giọng với Lý Viên Phi, nhắc lại: “Buông cô ấy ra!”
Lý Viên Phi sợ ngẩn người ra, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Mộc Dương Hà vung tay lên trực tiếp hất tay bà ta ra khỏi vạt áo Phương Tuyết Nhi, nói khẽ với Phương Tuyết Nhi: “Đi thôi.”
Phương Tuyết Nhi lật đật theo sát anh lên xe của anh.
“Bà ta là ai?”
Mộc Dương Hà mở miệng hỏi, giọng nói lạnh như băng.
Phương Tuyết Nhi thản nhiên trả lời một câu: “Không liên quan đến anh.”
Xe phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra một âm thanh chói tai, mặt đường có thêm một vết tích màu đen nữa.
Mộc Dương Hà dừng xe trên đường, quay đầu lại nói với cô: “Phương Tuyết Nhi, đây chính là thái độ cô nên có với ân nhân của mình? Đừng quên vừa rồi là ai giải vây giúp cô.”
Anh có vẻ rõ ràng là tức giận, tức vì câu nói kia của cô.
Phương Tuyết Nhi bật cười một tiếng, trả lời: “Ồ? Vậy sao? Vậy thì thật cảm ơn anh.”
Nhạc Bảo Bối ngồi phía sau cũng đã ngừng khóc, cậu bé cũng hỏi: “Mẹ, bà già hung dữ vừa rồi là ai vậy?”
Phương Tuyết Nhi không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Bà ấy là mẹ kế của mẹ, cũng chính là vợ hai của ông ngoại con. Đúng ra mà nói thì bà ta cũng không phải là bà ngoại của con.”
Mộc Dương Hà hỏi: “Bà ta tìm cô làm gì?”
Phương Tuyết Nhi liếc anh, trả lời: “Tôi nói này sếp Mộc, sao anh rảnh rỗi đi quan tâm ba chuyện vặt vãnh của dân thường như tôi vậy? Không phải bây giờ anh nên ở nhà, ôm người phụ nữ anh yêu, cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc sao?”
Mộc Dương Hà cũng châm chọc nói: “Phương Tuyết Nhi, không phải cô cũng nên cùng với người đàn ông nào đó đi đón Nhạc Bảo Bối sao? Vậy sao cô lại tới một mình, còn bị người ta vây quanh xem náo nhiệt như một kẻ ngu vậy?”
Phương Tuyết Nhi nổi giận đùng đùng mắng: “Mộc Dương Hà, anh nói ai là kẻ ngu hả? Anh mới là kẻ ngu! Anh là kẻ siêu ngu!”
Lúc này Mộc Dương Hà lại không hề tức giận, anh cong môi cười, khởi động xe lần nữa.
Thấy hướng này không phải là hướng về nhà, Phương Tuyết Nhi lập tức hỏi: “Anh làm gì vậy? Muốn dẫn chúng tôi đi đâu? Tôi và Nhạc Bảo Bối phải về nhà rồi, anh thả chúng tôi xuống đi!”
Mộc Dương Hà cũng không quay đầu lại, tiếp tục nhìn đường phía trước, nói: “Ông nội nhớ Nhạc Bảo Bối, bảo tôi dẫn thằng bé tới cho ông gặp.”
Hôm nay là nghe theo lệnh của ông cụ Mộc, muốn đón Nhạc Bảo Bối về chơi với ông ấy. Nếu không sao anh có thể đúng lúc xuất hiện ở nhà trẻ, giải cứu cô như vậy được?
Đến nhà họ Mộc, Phương Tuyết Nhi xoay người định đi, bởi vì cô thấy rõ ràng An Ly cũng ở đó.