CHƯƠNG 1: TRỐN NHÀ
"Ruỳnh ruỳnh ruỳnh" - Từng tiếng đập cửa từ trên gác vọng tới, lẫn trong đó là tiếng kêu gào xé ruột xé gan của Phương Tuyết Nhi.
"Lý Viên Phi, mụ già kia, mau mở cửa ra, thả tôi ra!"
Bên ngoài cửa, mẹ kế Lý Viên Phi không hề che giấu vẻ chán ghét trên khuôn mặt, nhưng lời từ miệng thốt ra vẫn giả bộ khuyên nhủ rất tử tế: "Tuyết Nhi à, em trai con bây giờ bị ép đến mức có nhà mà không thể về rồi, con không thể đồng ý một lần này thôi sao?"
Phương Tuyết Nhi biết thừa cách làm người của mẹ kế, hoàn toàn không trúng kế của bà ta, lập tức gay gắt đối lại: "Các người đừng nằm mơ nữa! Con trai của bà đã nát đến hết thuốc chưa rồi, đừng hòng lôi tôi xuống hố!"
"Con ranh con này, y hệt như con mẹ dơ dáy không biết xấu hổ của mày vậy, hừ, cứ cứng đầu đi, không đồng ý thì đừng hòng ra khỏi đấy!"
Lý Viên Phi xì một tiếng, nhanh chóng xuống dưới tầng, không buồn để tâm đến tiếng khóc gào bị nhốt chặt sau cánh cửa kia nữa.
Phương Tuyết Nhi nghe thấy tiếng bước chân Lý Viên Phi rời khỏi đó, giơ chân đá một cái thật mạnh vào ván cửa. Cô suy sụp ngồi bệt xuống đất, không nói gì nữa. Những giọt nước mắt đè nén bao lâu bấy giờ mới rơi xuống, không thể kiềm chế nổi.
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong sự chèn ép của mẹ kế, sau khi ba cô bệnh nặng và qua đời, mẹ kế càng trở nên tồi tệ hơn. Bây giờ vì muốn trả nợ cờ bạc cho cậu con trai bảo bối Phương Thiên Hào mà bà ta dám ép cô đi làm gái cho một ông già hơn cả tuổi ba cô để đổi chác, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Thứ yêu cầu vô liêm sỉ đến không còn gì tả được này, Phương Tuyết Nhi có chết cũng không đồng ý.
Nhưng cô không ngờ, lần này Lý Viên Phi thực sự nhẫn tâm, hai ngày hai đêm rồi vẫn chưa cô ra ngoài hay cho cô một chút đồ ăn, nước uống.
Phương Tuyết Nhi yếu ớt dựa người vào tường, đôi môi vốn căng mọng của cô đã khô đến bong da, đôi mắt cô hướng về cửa sổ thông gió trên đỉnh đầu, đây là cơ hội sống sót cuối cùng của cô, cho dù có bị ngã mà chết, cô cũng không để cho hai mẹ con bà mẹ kế đạt được mong muốn.
Cô phải trốn đi, đi tìm bạn trai thanh mai trúc mã Đường Uy Phong, không bao giờ quay về cái nơi được gọi là nhà này nữa.
Nhân lúc nửa đêm, trong nhà im lặng như tờ, cô chắc mẩm mẹ kế đã ngủ.
Nắm chặt hơn ba mươi ngàn còn sót lại trong túi áo, Phương Tuyết Nhi trèo lên cửa sổ thông gió trên đỉnh gác xép, dồn hết sức lực toàn thân đẩy cánh cửa thủy tinh với khung sắt đã hoen gỉ ra. Tiếp theo cô tìm được trong đống đồ lặt vặt bám đầy bụi bặm vài mảnh rèm cửa mà lúc trước từng dùng, cố gắng thắt mấy nút chết, làm thành một sợi dây thoát thân. Sau cùng nương vào nó để nhảy ra khỏi cửa sổ thông gió, trượt xuống cửa sau một cách vô cùng cẩn thận.
Cảm giác đến nơi đến chốn khiến cô thở phào một hơi, lúc này đây Phương Tuyết Nhi mới thấy từng cơn đau như kim châm ở tay, không biết từ lúc nào mà mảnh kính và khung sắt han gỉ của cửa sổ đã cứa vài vết trên tay cô, máu tươi đang chảy xuống tong tỏng.
Phương Tuyết Nhi đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, giơ hai tay ra, học theo dáng vẻ mà thằng em của nợ hay làm với cô, giơ ngón giữa với khung cửa sổ đã tắt đèn từ lâu trong phòng mẹ kế, oán thầm trong lòng: "Lý Viên Phi, sớm muộn cũng có một ngày, chị đây sẽ cho bà đẹp mặt!"
Nói xong, cô không dám nấn ná thêm nữa, điên cuồng chạy thẳng tới bên đường, giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Tiền taxi ngốn sạch số tiền còn lại trong túi.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ ở tầng hai mươi vẫn hắt ra ánh đèn, biết Đường Uy Phong chưa ngủ, Phương Tuyết Nhi thấy lòng mình ngập tràn hi vọng, càng thấy thương xót và ngọt ngào nhiều hơn.
Cô bị nhốt trên gác xép, điện thoại cũng bị tịch thu, chắc chắn hai ngày nay Đường Uy Phong không thể liên lạc được cho nên muộn thế này rồi mà vẫn trằn trọc chưa yên giấc.
Nghĩ tới đây, Phương Tuyết Nhi nhanh chóng vào thang máy.
Cô muốn kể cho Đường Uy Phong nghe tất cả mọi thứ đã xảy ra trong hai ngày vừa rồi.
Nói cho anh ấy biết cô yêu anh ấy tới nhường nào.
Nói với anh ấy rằng, từ nay trở đi, cô chỉ có mình anh ấy thôi...
"Ding" một tiếng, đã tới tầng hai mươi, Phương Tuyết Nhi đến trước cửa nhà Đường Uy Phong, chẳng hiểu sao cánh cửa không khóa, một tia sáng mờ mờ ái muội lọt ra ngoài qua khe cửa.
Cánh cửa được khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái đã từ từ mở ra, Phương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn đôi giày cao gót gót nhọn màu vàng kim loại ở cửa, lòng chợt hốt hoảng, đây không phải giày của cô.
Cố gắng thuyết phục bản thân đừng nghĩ linh tinh, Phương Tuyết Nhi chầm chậm đi vào phòng khách, hướng về phòng ngủ.
Thế nhưng những âm thanh mơ hô vọng ra từ phòng ngủ nói với cô rằng, chuyện cô sợ hãi đã thực sự xảy ra rồi.
Cô đứng bất động trước cửa phòng ngủ, chỉ cảm thấy đầu mình vang lên tiếng ù ù, dạ dày vốn trống rỗng cứ cuộn lên từng hồi, như muốn nôn ra.
"Này, cô bạn gái thanh mai trúc mã của anh vẫn chưa nghĩ thông suốt, chưa chịu cho anh chạm vào sao?"
"Ừ", là giọng của Đường Uy Phong: "Bảo bối à, đang yên đang lành, em nhắc tới cô ta làm gì, con nhỏ đó quá cứng nhắc, cứ khăng khăng đòi đến đêm tân hôn mới cho anh, đâu có quyến rũ mê người như em được."
Đoạn đối thoại này giống như mồi lửa châm vào quả bom trong lòng Phương Tuyết Nhi, cô tức đến mức không thể kiềm nén được, đẩy mạnh cửa, xông vào phòng ngủ.
Căn phòng tràn ngập hơi thở ám muội đập ngay vào mắt, kích thích thần kinh của Phương Tuyết Nhi, đập nát trái tim cô, khiến cho nước mắt bỗng chốc viền quanh mi.
Hai kẻ trên người giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Phương Tuyết Nhi, cuống quýt chui vào chăn, quấn chặt cơ thể trần như nhộng của mình.
"Tiểu... Tuyết Nhi, sao em lại đến đây? Không phải mẹ em bảo em và bạn cùng lớp đi chơi rồi sao?" Đường Uy Phong quấn người trong chăn, vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt nhìn cô bạn gái xuất hiện bất thình lình của mình.
"Tôi đi chơi, nên anh nhân cơ hội này ở nhà chơi gái phải không?!" Phương Tuyết Nhi nghẹn ngào, giọng cô khản đặc vì tiếng khóc, giận dữ không thể kiềm nén được.
Phương Tuyết Nhi siết chặt hai tay, chỉ hận không thể xông tới đập chết hai kẻ lăng loàn này tới chết.
Sau đó, cô đã làm như thế thật.
—— Phương Tuyết Nhi cởi đôi giày da đã bẩn lem luốc trong lúc chạy trốn, nện thẳng xuống đầu Đường Uy Phong, cứ chính giữa mà nện!
"Ối ối!" Đường Uy Phong bị thương ngay đầu, kêu gào thảm thiết.
"Này, sao cô lại đánh người chứ!" Cô gái rụt người trong chăn ở bên cạnh lao ra bảo vệ Đường Uy Phong, không biết cô ta thật lòng hay giả tạo mà còn xoa xoa chỗ bị đập trên đầu hắn ta.
Phương Tuyết Nhi nhìn cô gái có mái tóc vàng xoăn tít nhưng rối xù kia, nhìn thấy lớp trang điểm dày cộp đã nhòe bớt trên mặt cô ta mà lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt: "Thứ mèo mả gà đồng từ đâu chui ra, tôi không chỉ đánh anh ta mà còn muốn đánh cả cô nữa!"
Nói xong cởi nốt chiếc giày còn lại nện vào người cô ta.
Lần này không đập trúng, nhưng lại khiến cô gái kia hùng hổ gào vào mặt Phương Tuyết Nhi: "Thứ con gái chanh chua đanh đá như cô thì chó nó thèm, vừa quê mùa vừa hèn hạ, chẳng trách bạn trai cô lại đối xử tốt với người con gái khác!" Dứt câu còn trợn mắt lườm Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi tức dồn lên não, xông tới định tát cô ta vài cái thì bị Đường Uy Phong ôm lại: "Phương Tuyết Nhi! Đừng đánh nữa, đủ rồi đấy, em đừng quá đáng quá!"
"Tôi quá đáng?" Phương Tuyết Nhi đẩy Đường Uy Phong ra, vòng tay lõa lồ đó chạm vào cô thật kinh tởm, bị trả đũa khiến cô càng căm tức hơn, cô chỉ vào mặt Đường Uy Phong mà lên án: "Anh phản bội tôi mà còn dám nói tôi quá đáng? Đường Uy Phong, anh có biết xấu hổ không! Anh..."
"Đủ rồi!" Đường Uy Phong nhìn Phương Tuyết Nhi, một cô gái đanh đá ngang ngạnh không hiểu lý lẽ làm sao sánh được với cô tình nhân dịu dàng biết điều bên cạnh hắn ta cơ chứ.
Hắn ta bực mình ngắt lời Phương Tuyết Nhi: "Chúng ta yêu nhau bao nhiêu năm rồi, em không để anh chạm vào nổi một ngón tay của em, còn đòi giữ đến đêm tân hôn, nói thật với em nhé, anh còn chưa chơi đã đâu, căn bản không muốn kết hôn với em, nếu như em vẫn muốn hẹn hò với anh thì tỏ ra thành ý chút đi, để anh quan hệ với em, đợi vài năm nữa, anh chơi chán ở bên ngoài rồi chưa biết chừng sẽ cưới em đấy."
Phương Tuyết Nhi không thể tin được rằng những lời vô liêm sỉ này thoát ra từ miệng của bạn trai kiêm luôn mối tình đầu mà cô yêu sâu đậm!
Nước mắt cuối cùng cũng không nghe lời cô nữa mà thi nhau chảy xuống, cô thừ ra trong vài giây, sau đó bước lên phía trước, tát người đàn ông kia một cái nảy lửa.
“Đường Uy Phong, coi như tôi bị mù!”