Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 7




"Cái này...... cái này là......" Ngón tay của An gia gia run rẩy, phương hướng chỉ vào, chính là Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay ta. Theo bản năng ta dùng một cánh tay khác che chiếc vòng tay lại. Lúc này ông ấy mới dần dần bình tĩnh lại.

"Gia gia, có chuyện gì xảy ra với ông vậy?"

An Nhi nhìn thấy gia gia nhà mình giống như bị trúng gió, cho rằng ông đã già nên bị phát bệnh, cô ấy cả kinh thất sắc bổ nhào vào bên người ông, hét lên.

"Không sao...... ông không sao." Ông ấy hít thở thật sâu vài lần, đứng dậy từ trên ghế nằm, sắc mặt vốn tràn ngập sợ hãi biến mất trong mắt ông, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Tay ông run rẩy, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi quần dài màu xám, nhưng bị An Ninh đoạt lấy: "Gia gia! Ông đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe!"

Trong mắt người khác, khi ông mở cửa hàng kinh doanh áo liệm, đã được xem là một loại hành động rút ngắn tuổi thọ. Hiện tại, ông lại còn hút thuốc, thật sự...... khuyên như thế nào cũng đều không nghe.

Ông thở dài, nghĩ đến sự tiên đoán của mình vào sáng sớm hôm nay, cháu gái mình sẽ gặp phải kiếp nạn, vì thế nhanh chóng gọi nó quay về.

Ai biết, kiếp nạn lại là cái này.

An gia gia lại thở dài lần nữa, đôi mắt lớn như hạt đậu xanh gắt gao nhìn thẳng vào ta, sau đó ông xoay người, đi về phía trong tiệm.

"Các cháu đều vào đi."

Ta nhìn thoáng qua cửa hàng một cái, còn chưa kịp đi vào, đã có một luồng âm khí vụt ra từ bên trong cánh cửa. Ngay giữa căn phòng, có đặt một cái quan tài. Hơn nữa, trên quan tài này, còn chưa đậy nắp.

Có rất nhiều dải lụa trắng trắng treo trên ở hai bên, các tủ bên trái bên phải trong tiệm trưng bày rất nhiều thỏi vàng được làm bằng giấy, những vòng hoa tang đủ kích cỡ được treo trên cửa tủ kính.

An Ninh muốn đỡ gia gia đi vào, nhưng ông ấy đẩy An Ninh ra, cong lưng đi vào. Ta do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhấc chân chuẩn bị đi vào cửa hàng áo liệm này.

Tuy nhiên, ta còn chưa vào cửa, những sợi âm khí kia không ngừng đâm về phía thân thể ta. Từ trước tới giờ ta chưa từng có loại cảm giác này. Hiện tại đang xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, luồng khí lạnh lẽo kia không ngừng chảy xuôi về phía bụng dưới của ta, ta không thể không dùng tay che kín bụng mình, ngăn nó lại.

An Ninh nhìn thấy ta ôm bụng và ngây ngốc đứng ở cửa, cô ấy lộn trở lại hỏi ta: "Xảy ra chuyện gì vậy? Bụng cậu không thoải mái hay sao?"

"An Ninh!"

An gia gia ngồi ở trên một cái ghế nhỏ trong cửa hàng, cao giọng quát An Ninh: "Đừng tới gần cô ấy, lại đây!"

Ta trực tiếp sợ ngây người, mà An Ninh cũng bị gia gia mình rống một tiếng sợ tới mức sững sờ tại chỗ, không biết gia gia nhà mình đang nói cái gì.

"Gia gia......"

"An Ninh, cô ấy không phải là người cháu có thể tiếp cận. Nghe lời ông và qua đây!"

An gia gia không ngừng vẫy tay về phía An Ninh, trong lòng ta có chút cảm giác ủy khuất.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao An gia gia lại thù địch với ta như thế?

Ta lập tức nhớ tới vừa rồi, biểu tình và bộ dáng khi ông ấy nhìn thấy chiếc vòng tay trên tay ta, trong lòng dường như lập tức hiểu rõ.

An Ninh không thể thuyết phục được gia gia mình, nhưng cũng không muốn thương tổn ta, đành phải hơi cách xa ta một chút, thật ra cũng chỉ cách ta một bước.

Cô ấy cũng không hiểu, tại sao gia gia nhà mình lại thù địch với bạn mình như thế. Một lúc trước đó đã bảo cả hai tiến vào, lúc sau lại không cho mình tới gần Tiểu Hoa.

"Cháu gọi là Dung Hoa?"

An gia gia hỏi ta, ta gật gật đầu, ông không nói gì thêm. Qua một lúc lâu, ông mới tiếp tục nói.

"Cháu biết thôn Môn Giới hay không?" Ta nghe thấy cái tên này, sửng sốt.

Thôn Môn Giới, chính là tên ngôi làng quê hương ta, từ "Môn", chính là ám chỉ Quỷ Môn, mà "Giới", chính là đại biểu cho sự giao thoa giữa hai thế giới âm dương.

Bởi vì ngôi làng quê hương ta nằm ở nơi đó, vì thế nên mới có tên này.

Tuy nhiên, ba mẹ ta sẽ không thường xuyên nhắc tới tên này, vẫn luôn nói "quê hương", đoán chừng, bọn họ không muốn thôn này luôn cắm rễ ở trong đầu ta, nên mới lựa chọn cố ý bỏ qua tên đầy đủ của nó.

Ta do dự gật gật đầu, giọng nói hơi thấp xuống: "Quê hương của cháu ở thôn Môn Giới."

"Vậy có phải cháu đã minh hôn với Diêm Vương hay không?"

An gia gia không hề tiếp tục quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi. Ta thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình!

An Ninh suýt nữa té ngã trên mặt đất, cố ấy lắc đầu trái phải, nhìn ta một lúc, lại nhìn gia gia mình một lúc, sau đó khóe miệng run rẩy, có chút khó tin nói: "Minh hôn gì vậy? Gả cho Diêm Vương là sao? Hai người đang đùa gì vậy?"

Ta bắt đầu có chút khẩn trương, bởi vì từ trên người An gia gia, ta cảm giác được một cỗ hơi thở kỳ lạ. Rõ ràng trên người ông ấy còn có hơi thở dương gian, nhưng lại có một luồng khí âm hàn rất được nặng che dấu ở trong đó.

Ta nghĩ đến tiểu gia hỏa ở trong bụng mình, không thể không đề cao cảnh giác, chân lập tức lùi ra sau vài bước.

An gia gia nhìn thấy sự cảnh giác của ta, giọng điệu lúc này mới chậm lại một chút, bộ mặt nghiêm khắc cũng dịu đi không ít.

"Cô gái, ông không có ác ý."

Ta cũng không bởi vì những lời này mà hoàn toàn thả lỏng tâm mình. An gia gia thấy vậy, đành phải thở dài, nghiêm túc nhìn ta.

"Tiểu Hoa, cháu có từng nghe nói về người âm dương hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.