Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 34




Dịch: Lauv

“Thật là kì quái.”

An Ninh rời giường và mặc quần áo, lắc đầu cau mày, như thể nhớ ra điều gì đó.

“Có chuyện gì sao?”

Tôi đứng trước gương trong phòng tắm, chải tóc.

Buổi sáng sau khi thức dậy, sắc quỷ đã biến mất. Tôi không biết hắn đi đâu. Hơn phân nữa là trở lại âm phủ

Tôi nhìn qua gương, thấy An Ninh mang một khuôn mặt buồn bã, hai tay nắm tóc, tôi không thể không hỏi.

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn tôi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang nhìn tôi qua cái lỗ

“Tối qua … cậu với chồng cậu có làm gì không?”

Đột nhiên tôi cảm thấy tất cả máu trong người dồn hết lên đỉnh đầu, và mặt tôi cảm thấy nóng lên. Tay cầm lược khựng lại và tôi ho vài lần, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Cô ấy đã nhìn thấy chuyện đó tối hôm qua? Không phải cô ấy đang ngủ rồi sao … chẳng lẽ cô ấy giả vờ ngủ? Nhưng tôi nhìn có vẻ không giống

Tôi cười khan vài tiếng

“Làm cái gì là làm cái gì? Tất nhiên là ngủ, còn có thể làm gì khác.”

An Ninh nắm tóc bị gãi rối tung giống như cái ổ gà. Cô ấy híp mắt và nhăn mũi hai lần nói

“Không, tớ thực sự nhìn thấy. Cậu và chồng cậu rất thân mật, nhưng …Tớ không chắc. “

Cô ấy tới gần tôi, và toàn bộ khuôn mặt gần như dán vào mặt tôi. Cô ấy nhướn mày và nhìn tôi một cách cẩn thận. Một lúc sau, cô ấy thở dài, nói với một giọng nghi ngờ:

“Tôi không biết đó là mơ hay đó là thật. “

Dây thần kinh của tôi căng cứng, và tôi đã cố gắng để làm cho khuôn mặt trông tự nhiên hơn. Tôi sợ rằng tôi có thể bị cô ấy nắm được điểm khả nghi. Tôi xoay người chuẩn bị rửa mặt, và cố ý chuyển chủ đề đi.

“Nhất định là cậu ngủ thiếp đi, nếu không thì tại sao cậu lại mơ một giấc mơ như vậy, có phải cô đơn không? Cậu có muốn tớ tìm bạn trai cho cậu không?”

Khuôn mặt tôi bao phủ bởi sữa rửa mặt, đôi mắt nheo nheo nhướn mày cười, An Ninh nhìn chằm chằm vào tôi và ậm ừ hai lần:

“Tớ không muốn có bạn trai! Có cậu đủ rồi! “

“Ồ.”

Tôi xoa xoa hai cánh tay đang nổi da gà, rửa sạch bọt trên mặt và nhường chỗ cho An Ninh

Tôi che má và đi đến chiếc ghế sofa nhỏ ngồi xuống và chờ An Ninh rửa mặt

Lúc này tôi nghĩ tới Dương Ý đã đưa cho tôi một tấm danh thiếp tối qua, vì vậy nếu hôm nay tôi có thời gian, tôi có thể đến gặp anh ấy.

Bỏ tay vào trong túi, một mảnh giấy cứng kẹp trong một cái túi rất nhỏ, và tôi rút nó ra để xem.

Quán trà kim cổ

Nếu danh thiếp này không được Dương Ý đưa cho thì tôi hoàn toàn nghĩ rằng đó là một trò quảng cáo nhỏ của quán trà này.

Trên danh thiếp cũng viết tên đường và vị trí địa lí của quán trà, cũng như điện thoại cố định trong cửa hàng và điện thoại di động của quản lý cửa hàng.

Ngay khi nhìn thấy dòng chữ “quán trà”, tôi đã nghĩ đến cặp vợ chồng già mà tôi thấy hôm qua.

Họ đang đứng trước một quán trà và trao đổi với một người đàn ông trung niên. Lúc đó, An Ninh và tôi cách một khoảng cách nhất định với họ, vì vậy tôi không chú ý đến dấu hiệu và tên của quán trà đó.

“An Ninh, lát nữa cậu có thể cùng tớ đến một nơi không “

Tôi vươn cổ, hét lên với An Ninh đang ở trong phòng tắm, và hỏi ý kiến của cô ấy.

Cô ấy đang trùm khăn lên đầu, trên tay cầm cọ tự dặm phấn và trang điểm cho chính mình. Cô ấy thò đầu ra khỏi phòng tắm, trên tay cũng không hề nhàn rỗi

“Đi đâu? Hôm nay cậu không đến khu cung điện à?”

Tôi lắc đầu, lắc tấm danh thiếp trên tay về phía cô ấy và nói

“Không đến đó. Tớ sẽ đến cung điện vào ngày mai. Lát nữa tớ muốn đến quán trà”

“Hả?”

Cô ấy cầm son môi trên tay run lên và nhìn tôi một cách hoài nghi.

Tại sao đến lại đến quán trà?

Tôi cầm túi lên và bộ dạng giống sắp chuẩn bị đi, giục cô ấy

“Nhanh lên, chúng ta xuống ăn sáng rồi đi.”

Động tác An Ninh trở nên nhanh hơn, trên mặt mang theo sự nghi hoặc. Tôi biết cô ấy không hiểu tại sao tôi đến quán trà, nhưng chuyện xảy ra tối qua … Tôi tạm thời không nói cô ấy biết.

Khi An Ninh và tôi đứng trên con phố ăn vặt quen thuộc và đứng trước những quán trà cổ kim thì chúng tôi dừng bước.

Tôi nhìn thấy vẻ ngoài quen thuộc và đó thực sự là nơi tôi thấy cặp vợ chồng già và người đàn ông trung niên ngày hôm qua.

Trí nhớ của An Ning rất tốt, cô nhận ra quán trà ngay lập tức và chỉ bằng một ngón tay, ngạc nhiên:

“Đây không phải là …”

Tôi gật đầu, không giải thích nhiều lời, liền đi về phía cửa. An Ninh liếc tôi và làm theo.

Quán trà có máy lạnh, nhưng nó không lớn lắm, và hơi oi bức. Bên trong lan toả mùi trà nhàn nhạt, cùng một chút không khí ấm áp. Cửa cửa hàng hơi khuất. Trong quán, khách hàng tụ tập trên chiếc ghế mây dệt, thì thầm thì thầm, ở góc sảnh lễ tân, một chiếc radio không quá mới, phát ra tiếng nhạc cổ.

“Hoang nghênh quý khách.”

Người đàn ông trung niên thấy chúng tôi bước vào và ngay lập tức chào đón tiếp đãi chúng tôi.

Tôi nhìn xung quanh và không thấy bóng dáng của Dương Ý

“Các vị là?”

Người đàn ông trung niên hỏi nhiệt tình, giọng nói không thấp cũng không cao, đủ để tôi nghe, đồng thời không khiến những khách hàng khác cảm thấy ồn ào.

“Tôi đến để tìm người.”

Tôi trả lời và theo bản năng nhìn bề ngoài của ông ấy, đôi mắt hơi mở to.

Người đàn ông trung niên này thực sự trông giống Dương Ý.

Tôi đem danh thiếp trong tay đưa ông ấy. Rõ ràng ông ta không ngờ tôi sẽ làm như này và nhận lấy danh thiếp.

“Tôi đến tìm Dương Ý.”

Ông ta sững sờ, im lặng, không nói gì,nhìn tôi bằng ánh mắt có chút hoài nghi, tôi mỉm cười với ông ấy:

“Dương Ý nói tôi hôm nay đến tìm hắn.”

Người đàn ông trung niên còn chưa kịp mở miệng nói thì một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau ông ta.

“Bố, ông bà có việc gọi người”

Dương Ý mặc một chiếc áo phông màu vàng sáng có hình một con khỉ miệng to, và hạ thân mặc một cái quần tây, chân mang đôi dép lào xỏ ngón, đầu tóc rối bù như ổ gà, miệng ngáp tiến tới

Tôi thấy anh như thế này, gần như nghẹn họng.

Sự tương phản này không khỏi có chút quá lớn! Khi tôi nhìn thấy anh ta ngày hôm qua, anh ấy vẫn còn là một thư sinh mặt trắng gọn gàng. Hiện tại anh ta là bộ dạng vừa mới ngủ dậy lại là một chuyện khác

Ý nghĩ xấu trong lòng bắt đầu trỗi dậy, và tôi nhận thấy rằng anh ta chưa nhận thấy sự hiện diện của tôi, vì vậy tôi đưa tay ra và chào anh ấy.

“Dương Ý, là tôi đây!”

Dương Ý mình cùng nhau đóng băng ( Dương Ý cứng người), tay anh ta đang nắm lấy tóc đột nhiên cứng đờ. Đầu anh ta trông như một con robot, và anh ta nhìn về phía tôi. Khi nhìn thấy tôi, nháy mắt khuôn mặt biến dạng. Lúc này tôi thấy một khuôn mặt ửng hồng

“Vương…”

Hắn mới kêu một tiếng, tôi liền biết anh ta muốn gọi tôi là gì, và nhanh chóng nháy mắt với anh ta, và anh ta thức thời che miệng bằng hai tay

Một cái gọi là “Xấu hổ” xuất hiện trên khuôn mặt anh ấy, mắt Dương Ý không dám nhìn tôi, chỉ chỉ vào cánh cửa phía sau quầy và nói khẽ

“Các người cùng vào đó đi”

Tôi gật đầu với người đàn ông trung niên cùng với một nụ cười, từ cách xưng hô của Dương Ý đã khẳng định đúng suy nghĩ của tôi.

“Chào chú Dương.”

Chú Dương cũng nở một nụ cười ân cần trên khuôn mặt:

“Cháu có phải là bạn của Tiểu Ý không? Cùng vào đi.”

Trước khi vào cửa, chú Dương cũng dặn dò nhân viên bán hàng làm việc, còn An Ninh và tôi đi về phía nhà.

Đằng sau cánh cửa là một hành lang mà sàn gỗ trên mặt đất mười phần sạch sẽ và bóng loáng. Tôi không biết bắt đầu đặt chân ở đâu.

“Không cần thay giày, trực tiếp đi vào thôi.”

Chú Dương vỗ nhẹ vào lưng tôi và ra hiệu cho tôi đi thẳng vào. Tôi thấy tủ giày bên cạnh cánh cửa có dép lê nhưng vì chú Dương đã nói như vậy.

Có phòng ở hai đầu hành lang. Một số phòng đóng cửa và một số phòng mở. Chỉ có ở cuối phòng truyền đến giọng nói của một cặp vợ chồng già.

Chỉ riêng âm thanh là đủ để tôi phân biệt những người bên trong.

Thế giới thật nhỏ bé. Cặp vợ chồng già đã nói những lời kỳ lạ, âm dương sư Dương Ý và cả quán trà này đều có mối liên hệ chặt chẽ vào thời điểm này.

“Ông già, tôi không muốn ở đây, quay lại, ở đây không tốt chút nào.”

“Bà à, có tôi ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bà nhìn nơi này xem, nó trở nên đẹp như thế nào, và những ngôi nhà bên ngoài đẹp như thế nào. Đừng lo lắng về những điều đã qua.”

Tiếng rầm rì của ông lão truyền đến, và có tiếng ghế nặng nề kéo lê trên sàn gỗ.

“Ngươi, lão già, nếu không phải là tại ông thì vì sao Tiểu Ý nhà chúng tôi phải gánh quá nhiều trách nhiệm, hả? Ông rất xấu hổ khi nói rằng lịch sử đã qua, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Tôi thực sự bị ông chọc tức chết rồi. “

Giọng nói giận dữ của bà lão lọt vào tai tôi và tôi có thể thấy chú Dương mỉm cười ngượng ngùng với tôi, có chút xấu hổ và càng khẩn trương hơn.

Tôi vô tư vẫy tay và bước vào

trong.

“Bà à …”

Hai người già đang ngồi trên ghế sofa, và ông lão nắm lấy tay bà, ngồi đó tranh cãi với nhau.

Họ giống như hai đứa trẻ nghịch ngợm, người nào cũng muốn tranh thắng thua nhưng hai bàn tay vẫn như cũ nắm chặt lấy nhau.

Đột nhiên, giọng nói của họ dừng lại, và ông lão thấy tôi đứng ở cửa và có chút sững sờ.

Người bà dừng những lời trách móc, và đôi mắt đục ngầu nhìn tôi.

“Ơ, ngươi không phải …” bà ấy chỉ tay về phía tôi nghi hoặc hỏi

“Tại sao cháu lại ở đây, cô bé, cháu không thể vào được.”

Dương Ý và chú Dương bước vào và giải thích.

“Ông bà, là con gọi cô ấy đến”

Lê lão gia đột nhiên cảm thấy tay chân luống cuống. Ông không biết nên để tay vào đâu. Mắt ông liếc nhìn vợ và lẩm bẩm vài lời. Giọng nói rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe thấy nó yếu ớt.

“Ngươi nhìn kìa, lại khiến mọi người chê cười một lần nữa, đây không phải … chỉ là những lời đó …”

Anh ấy nhìn tôi với một chút lo lắng và hỏi

“Cháu đã nghe thấy những lời vừa rồi?”

Tôi không muốn lừa dối họ và gật đầu. Lúc này, mặt của Lê lão gia đen lại mà Dương lão gia làm ra bộ mặt như là “Tôi không biết gì cả”.

Cơ thể ông ấy co rúm lại, quay lưng lại với chúng tôi.

“Bố, mẹ.”

Bác Dương cười cay đắng, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.