Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 23




Người dịch: Emily Ton.

Cô gái váy trắng đứng đó. Nháy mắt khi ta nhìn thấy cô ấy, lập tức ngây ngẩn cả người. Ta cẩn thận nhìn bộ dáng đoan trang của cô ấy thêm một lát, cảm thấy cô ấy có chút quỷ dị.

Váy trắng, tóc dài, da trắng, chân trần......

Không thể nào?

Ta nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy mình thật là xui xẻo, gần đây điên cuồng gặp quỷ không nói, ta chỉ đi ra ngoài thư giãn, trốn mưa cũng có thể gặp quỷ?

Lúc này trời vẫn chưa tối, vì sao ta có thể nhìn thấy những sinh vật từ thế giới bên kia?

Cô gái váy trắng chậm rãi đi tới gần phía ta, cách màn mưa, ta rõ ràng có thể nhìn thấy được, cô ấy đang trôi tới.

Không sai!

Ta hoàn toàn choáng váng, trong lòng theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng tiếng sấm ầm ầm ở trên đỉnh đầu, cùng với cơn mưa như trút nước bên ngoài mái hiên khiến ta do dự.

Cũng ngay trong nháy mắt ta đang do dự, cô ấy đã đứng ở trước mắt ta.

Cô ấy thấp hơn ta, nhưng tầm mắt của cô ấy lại ngang tầm với ta. Khuôn mặt cô ấy tái nhợt giống như được bao phủ một lớp bột trên đó.

Ta thậm chí có thể cảm nhận được chóp mũi lạnh lẽo của cô ấy đang áp vào mũi của ta. Ta nháy mắt nín thở khi nhìn thấy đôi mắt xám xịt của cô ấy, đồng tử không hề có tiêu cự. Lông tơ phía sau lưng của ta nháy mắt dựng đứng.

Cô ấy...... cô ấy đang muốn làm gì.....

Ta vô cùng lo lắng, cộng thêm thời tiết oi bức, cả người ta toát ra một thân mồ hôi lạnh. Ta bắt đầu thở dồn dập, có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ trong lỗ mũi của cô ấy phả ra.

"Trên người cô, có một hương vị mê người. Tôi thích."

Một giọng nói mơ hồ truyền đến. Giọng nói này tương tự như giọng của bà gì mà ta từng nghe thấy! Quả nhiên, cô gái này là một quỷ hồn!

Nhưng... điều khiến ta chú ý chính là những lời cô ấy vừa nói "hương vị mê người".

Vừa nghe sẽ cảm thấy rất quỷ dị...... giọng điệu của cô ấy, sao lại giống như đang tán thưởng đồ ăn?

Đồ ăn?!

Khi ta nghĩ về điều này, lập tức nhớ tới tiểu gia hỏa ở trong bụng mình, hai tay nhanh chóng che bụng lại, cũng nhanh chóng lùi về sau phía sau mấy bước, kéo xa khoảng cách với cô ấy.

Đáng chết! Thiếu chút nữa đã bị cô ấy phát hiện ra đứa nhỏ!

Sau khi ta lùi lại vài bước, ta nhìn thấy được, hai chân của cô gái váy trắng đang ở cách mặt đất, lơ lửng giữa không trung, dưới thân không hề có bóng. Nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy thân thể của cô ấy có một chút trong suốt, không phải là người thật.

"Cô là ai! Cô muốn làm gì tôi?!"

Khuôn mặt trắng bạch của cô ấy vẫn luôn vô cảm, đột nhiên, đầu cô ấy nghiêng 90 độ, sau đó lại nhanh chóng quay trở lại như cũ, trong miệng phát ra tiếng cười: "Hắc hắc hắc hắc, cô có thể nhìn thấy tôi. Tôi cảm thấy hứng thú với cô."

Không biết vì sao, ta cảm thấy cô ấy không hề có ác ý, nhưng trên người lại có một loại cảm giác dễ thương quỷ dị.

Trong khi nói, cô ấy không ngừng bay tới gần ta, dùng sức hít thở.

"Rốt cuộc là thứ gì vậy, mùi vị rất tuyệt. Cô nói cho tôi biết được không?"

Ta biết hài tử của mình đối với những vong linh mà nói, tuyệt đối là một sự tồn tại mê người. Ta đây càng không thể phản bội tiểu gia hỏa trong bụng.

Ta thấy cô gái này không giống như một ác linh, xung quanh thân thể không có hơi thở màu đen, thậm chí màu xám cũng đều không có, nó rất thuần tịnh.

Từ cách ăn mặc của cô ấy ta có thể nhìn ra, cô ấy không phải là vong linh tà ác.

Ta còn nhớ rõ, khi còn nhỏ sống ở thôn Môn Giới, nãi nãi đã từng dạy ta một số điều.

Mặc đồ màu đỏ hoặc có hơi thở màu đỏ chính là quỷ. Chúng đều là ác quỷ cực kỳ hung ác, nếu như gặp chúng, nhất định phải nhanh chóng chạy đi, nhớ rằng không thể quay đầu lại. Nếu như có thể, cần phải nhanh chóng đi đến miếu thắp hương.

Hồi đó ta còn nhỏ tuổi, lắng nghe những lời như vậy giống như đang nghe kể chuyện cổ tích. Hiện tại, ta có chút cảm kích bởi những lời nhắc nhở của bà.

Lúc này, ta thoáng có chút yên lòng, tiếp xúc với nữ quỷ mang theo chút cảm giác dễ thương.

"Thơm quá...... Thơm quá......"

Cô ấy vừa nói, vừa muốn tới gần ta. Cô ấy vươn dài cổ ra, không ngừng ngửi ngửi. Ta vốn có chút sợ con quỷ này, nhưng nhìn thấy bộ dáng lúc này của cô ấy, ta dần dần buông xuống cảnh giác.

Trong đầu ta không thể không nhảy ra một loại khả năng.

Không phải là cô ấy ngửi thấy mùi vị của đứa nhỏ, vì thế nên bị hấp dẫn tới đây, đúng không?

Hay là...... là vì Trấn Quỷ Lệnh ở trong cơ thể ta?

Cô ấy lại tới gần ta hơn một chút. Khi ta đang muốn lùi lại phía sau vài bước, không ngờ ta có cảm giác cửa kính phía sau dán sát vào lưng. Mắt thấy nữ quỷ tham ăn sắp nhào tới, ta lập tức bước nhanh qua một bên vài bước.

"Trên người tôi không có thứ cô muốn."

Nữ quỷ rốt cuộc dừng lại, ánh mắt không hề có tiêu cự nhìn chằm chằm vào ta. Ta cảm thấy nổi cả da gà.

Nháy mắt! Cô ấy đi tới trước người ta, tròng mắt di chuyển, nhìn về phía bụng nhỏ của ta.

Ta hô to không xong ở trong lòng! Ta cũng bắt đầu hối hận trong lòng, vừa rồi vì sao mình không chạy thẳng vào trong màn mưa rời khỏi nơi này!

Cô ấy nhìn chằm chằm vào bụng ta, nhưng lại phát ra tiếng cười hắc hắc, phối hợp với âm thanh mơ hồ, khiến ta vừa rùng mình vừa nổi lên từng trận da gà.

"Đứa nhỏ...... Nơi này, có một đứa nhỏ."

Cô ấy cứng nhắc nâng tay lên, chĩa vào bụng nhỏ của ta, cười nói.

Nhưng cô ấy không làm ra chuyện gì khác người, cũng không hại ta.

"Tôi đã nói rồi, mùi gì thơm như vậy, thì ra là đứa nhỏ." Ta hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt nữ quỷ. Bởi vì ta có thể nhìn thấy ở trên khuôn mặt cô ấy, một biểu cảm có tên là "Hạnh phúc".

Ta nhanh chóng xoa xoa mắt, một lần nữa cẩn thận nhìn lên, trên mặt nữ quỷ lộ ra tươi cười.

Mặc dù có chút quỷ dị, khóe miệng cứng đờ, thoạt nhìn có chút lúng túng, nhưng ta có thể cảm nhận được sự ấm áp từ nụ cười của cô ấy.

Đột nhiên, ta có cảm giác bụng nhỏ của mình hơi động, ta cả kinh che kín bụng mình, trên mặt là sốc, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui!

"Nhìn này... nó đang chuyển động... nó có thể nghe thấy tôi nói."

Cô ấy vẫn luôn dùng ánh mắt từ ái nhìn bụng nhỏ của ta. Ta không thể không đỏ hoe đôi mắt, hỏi: "Cô qua đời như thế nào?"

Nữ quỷ trước mắt, không phải là ác quỷ. Có thể nói, có lẽ cô ấy là hồn phách của một người lương thiện.

Nhìn nét mặt của cô ấy, khi còn sống có lẽ rất đẹp, dáng người thanh tú, chỉ ở độ tuổi hai mươi.

Vì sao cô ấy lại qua đời ở độ tuổi này?

Cô gái váy trắng nhìn về phía ta. Ta để ý thấy thân thể cô ấy trở nên trong suốt hơn so với lúc nãy.

"Tôi ư? Khi tôi còn sống, trái tim không được tốt lắm." Cô ấy giải thích với giọng chua xót. Ta nghe thấy vậy cũng mơ hồ đoán ra được nguyên nhân qua đời của cô ấy.

Có lẽ...... cô ấy qua đời bởi vì bệnh tật.

Trái tim không tốt, vậy có khả năng cô ấy chết sớm bởi vì một cơn đau tim.

"Tôi rất thích trẻ con, thật ra không lâu trước đó, tôi mới nhận được giấy chứng nhận tư cách giáo dục trẻ em. Thật đáng tiếc, tôi còn chưa kịp đi làm, tiếp xúc với bọn nhỏ, ông trời đã cướp mất mạng sống của tôi."

Ta nghe thấy điều này, cảm thấy chua xót trên mũi, cũng cảm thấy đồng cảm và tiếc nuối cho cô ấy.

"Cô không cần thương tâm. Có một câu nói rất đúng, tất cả đều là số phận. Từ khi sinh ra tôi đã yếu đuối, trái tim không tốt, biết rằng mình sẽ chết sớm, nhưng tôi luôn có mơ ước được dạy trẻ nhỏ. Tôi vẫn chưa đạt được ước nguyện đã phải ra đi, bởi vậy nó đã trở thành chấp niệm của tôi."

Cũng chính vì "chấp niệm" như trong miệng cô ấy nói, khiến cô ấy không thể siêu sinh, vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này.

Ta sờ sờ bụng nhỏ của mình, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Ta cũng không nhận thấy được, giờ phút này trong mắt ta đang lấp lánh ánh sáng thế nào.

Nhưng tất cả những điều đó, đều nằm ở trong sự quan sát của cô gái áo trắng.

"Một đứa trẻ là kết tinh tình yêu giữa ba và mẹ. Bọn họ đều thuần khiết lương thiện như vậy. Bản chất của bọn họ hấp dẫn tôi nhất."

Cô ấy vui vẻ nói, chắp tay trước ngực, khép hờ đôi mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng bởi vì những lời này của cô ấy, ta lại lâm vào trầm mặc.

Kết tinh của tình yêu! Đứa trẻ là kết tinh tình yêu giữa cha và mẹ.

Tiểu gia hỏa trong bụng, là đứa con của ta và sắc quỷ. Nhưng...... vài phút trước ta... ta còn nghi ngờ tình cảm của sắc quỷ đối với ta... hắn là vì thích ta, hay là vì...... ta là ký chủ của Trấn Quỷ Lệnh.

Cảm giác mất mát càng sâu đậm hơn ở trong lòng ta, thậm chí ta sinh ra sợ hãi, có tâm lý né tránh.

Ta cũng không biết được, lần sau mình nên đối mặt với sắc quỷ như thế nào. Ta rất muốn biết câu trả lời, muốn nghe sắc quỷ tự mình nói ra, tự mình nói với ta.

Cho dù hắn gạt ta cũng được, ta muốn có câu trả lời.

Mười tám tuổi đã bị người cùng thôn, cùng với gia gia và nãi nãi trói vào phòng tối, minh hôn cho Diêm Vương. Ta mang quỷ thai không nói, ngay cả cuộc sống bình thường cũng hoàn toàn bị quấy rầy.

Nếu như...... Sắc quỷ thật sự......

"Đừng suy nghĩ quá nhiều. Tôi vừa nhìn là biết, khẳng định cô đang có tâm sự. Nếu không trời mưa to thế này, sao cô sẽ không trốn mưa ở trên đường phố hẻo lánh như thế. Nhất định là cô tới đây để giải sầu."

"Giữa vợ chồng với nhau, có chuyện gì mà không nói rõ được, cô phải tin tưởng nửa kia của mình."

Linh thể của cô gái váy trắng trở nên càng ngày càng trong suốt, giọng nói cũng càng ngày càng trở nên xa xăm, có cảm giác giống như muốn trôi đi theo gió.

"Hôm nay tôi rất vui, vừa rồi đứa nhỏ đã nói chuyện với tôi. Nó trấn an tôi, nói tôi hãy đi tới nơi tôi nên đến. Tôi nghĩ, lúc này tôi cũng nên đi rồi."

Ta còn chưa kịp nói chuyện, cô ấy đã nở một nụ cười điềm tĩnh, linh thể biến mất ở trong tầm mắt ta.

Tiểu gia hỏa đã trấn an cô ấy......

Ta sờ sờ bụng nhỏ của mình, trong lòng có chút vui sướng. Nghe thấy cô gái váy trắng nói những lời vừa rồi, mây đen trong lòng ta đã biến mất hơn một nửa.

"Hài tử, nếu những lời cô ấy nói chính là sự thật, công lao của con rất lớn." Ta nghĩ như vậy trong lòng, cũng có một chút cảm giác tự hào.

Hài tử của Diêm Vương, ở trong bụng cũng đã lợi hại như vậy rồi sao?

Đúng vậy, những lời cô ấy nói không sai. Nếu có chuyện gì, cần phải mở lòng và nói rõ ra là được.

Ta đã quyết tâm rồi, chờ sắc quỷ xử lý xong chuyện ở dưới âm phủ, sau khi quay trở về, ta phải cẩn thận hỏi chuyện hắn một chút, hỏi cho rõ ràng!

Nghĩ đến đây, trái tim ta lại nhảy nhanh hơn mấy nhịp.

Ngày mùa hè mưa rào và sấm chớp tới nhanh, rời đi cũng nhanh, hết lần này tới lần khác, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.

Lúc này mưa đã nhỏ hạt, trời cũng đã tối hẳn.

Phiền muộn trong lòng ta cũng được giải quyết hơn một nửa. Ta lấy di động ra và nhìn xem thời gian, sau đó lại nhìn nhìn xung quanh. Ta không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa, vọt vào trong mưa.

Tốc độ của ta nhanh hơn, hai tay chống đỡ trên đầu, chạy ra phía đường lớn.

Trời tối, ta vẫn nên chạy nhanh về nhà, nếu không ta nhất định sẽ đụng phải hồn phách vong linh kỳ quái nào đó.

Vừa rồi là ta may mắn, gặp phải một quỷ hồn lương thiện.

Có khả năng là cô ấy mới qua đời chưa lâu, vì thế nên linh hồn của cô ấy chưa bị lây dính chút dơ bẩn nào.

Phần lớn quỷ hồn lưu lại ở dương gian, mỗi người đều có đạo hạnh sâu đậm, không phải hung linh chính là ác quỷ. Dù ta không nghĩ tới mình cũng nên nghĩ tới sự an toàn của tiểu gia hỏa.

Khi ta chạy về đến dưới lầu nhà mình, nửa người đều bị ướt sũng, tóc dài rũ xuống trên vai.

Lúc ta bước lên cầu thang, ta nâng cổ tay mình lên, nhìn Hồng Ngọc Trạc, ngón tay không nhịn được bắt đầu vuốt ve nó.

Ta chờ ngươi trở về, cho ta một câu trả lời.

~~~Hết chương 24~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.