Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 12




Edit: Emily Ton.

Ta nghe thấy những lời Diêm Vương nói, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Ta đột nhiên nghĩ đến, thời điểm khi khởi công xây dựng khu dân cư nhỏ gần đó, từng xảy ra không ít sự cố. Chủ yếu là nghe thấy một số người dân bản địa nói với ta, nơi đó đã từng là một bãi tha ma. Nhưng sau khi các công ty bất động sản muốn mở rộng kinh doanh, đã xây dựng một cách điên cuồng. Do đó, bãi tha ma đã bị phá hủy và thay vào đó là khu dân cư nhỏ này.

Tại lối vào khu dân cư được dựng tám pho tượng ngựa bằng đồng, giống như chính là vì muốn trấn áp âm khí nơi này.

Ngay từ đầu, căn bản không có người nào mua nhà ở khu dân cư nhỏ, nhưng sau một thời gian dài, giá nhà tăng vọt và những căn nhà ở khu ấy đã được bán hết.

Quán cà phê rất gần khu dân cư nhỏ, có thể nói rằng cửa hàng đầu tiên phía nam của cổng chính là quán cà phê này. Chẳng lẽ, có linh hồn nào đó từ bãi tha ma cũ tới đây tác quái?

Diêm Vương cúi đầu, dò hỏi ta: "Như thế nào, có đỡ hơn không?"

"Ân." Ta gật gật đầu, chậm rãi đứng dậy, nhìn cánh cửa trước mắt và Tiểu Hoàng đang run rẩy lơ lửng bên ngoài cánh cửa, cảm thấy cậu ấy rất đáng thương.

Đã chết rồi nhưng không thể giải thoát, chỉ có thể không ngừng bồi hồi ở lại quán cà phê. Hơn nữa, nơi này còn tồn tại một hồn quỷ cấp bậc còn cao hơn so với cậu ấy, chẳng trách cậu ấy đã gọi điện thoại cho ta.

Nam nhân giống như đã nhìn ra tâm tư của ta, hắn gật gật đầu với ta, ngón tay vuốt ve gương mặt ta.

"Chuyện nàng muốn làm, ta sẽ không ngăn cản nàng."

"Vậy ngươi......" Sẽ giúp ta sao?

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng hắn hơi gợi lên, cho dù ta không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, ta cũng có thể nhận ra được, hắn đang cười với ta.

Bởi vì, ánh mắt hắn không lừa được ta.

"Hoa Nhi, ta là phu quân của nàng, ta không giúp nàng thì giúp ai?" Nam nhân nói xong những lời này, đột nhiên nâng tay lên, một luồng gió rất mạnh thổi quét về phía ván cửa, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, cửa đã bị một lực lượng vô hình mở ra.

Ta khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức cảm thấy, nam nhân bên người có chút nam tính. Quả nhiên, sắc quỷ rất lợi hại.

Bên trong cánh cửa là một mảnh đen nhánh, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy có một đám sương mù màu đen như thể đang vụt ra ngoài theo cánh cửa, ta không nhìn thấy rõ cảnh tượng trong văn phòng, chỉ có thể nghe thấy bên trong truyền ra từng tiếng than nhẹ.

Áp lực, đau đớn kịch liệt. Càng khiến ta khó có thể chịu đựng chính là, âm thanh này đang dần dần lan rộng vô cùng. Lúc đầu trầm thấp sau đó dần trở nên bén nhọn, trong tiếng hỗn loạn của nam nhân dường như còn trộn lẫn với tiếng gào rống thống khổ của nữ tử và tiếng khóc của hài tử.

Ta không nhịn được, dùng hai tay ngăn chặn lỗ tai, cau mày.

Những âm thanh này rất khó nghe, cảm giác như màng nhĩ đang muốn nổ tung, cho dù ta dùng hai tay che lại, đều không thể giảm bớt âm lượng của tiếng ồn đó.

"Ngô? Mau xem, là ai đang tới."

Một giọng nói vừa giống nữ nhân lại giống nam nhân, vang lên từ trong màn sương đen.

"Ồ...... vật đại bổ. A, không ngờ tự mình đưa tới cửa, ha ha ha......"

Sau khi ta nghe được những lời này, lập tức liền biết, mục tiêu của ác quỷ này là ai! Không ngờ nó đang theo dõi hài tử trong bụng ta!

Sắc quỷ che chắn ta sau lưng, xung quanh thân thể bắt đầu nhấc lên từng đợt gió lạnh băng, bí mật mang theo lực đạo cực mạnh, tay nhỏ mảnh khảnh của hắn đặt ở trên mặt nạ của mình, sau đó chậm rãi tháo xuống, lộ ra dung nhan thịnh thế của hắn.

"Cái gì! Không ngờ Diêm Vương lại ở chỗ này! A...... Ta nói ngươi biết! Ngươi không thể nào ngăn cản ta cắn nuốt món ngon kia! Ngươi không thể tranh đoạt với ta!"

Ác quỷ nhận ra thân phận sắc quỷ, cảm xúc lập tức bị mất khống chế, âm thanh rống to bén nhọn, ta vẫn luôn che lỗ tai lại, nhưng vẫn bị chấn đến nỗi hai lỗ tai đều chảy ra máu.

"Hừ! Hài tử của bổn vương, ngươi cũng dám mơ tưởng."

Sắc quỷ vươn tay tái nhợt, chộp về phía ác quỷ, không đợi ta nhìn thấy rõ ràng, một hình bóng ở trong màn sương đen đột nhiên xẹt qua, cùng với một tiếng gào rống bén nhọn, đám sương đen bùm một tiếng, biến mất.

Một kích trí mạng!

Thân mình Tiểu Hoàng ngừng run rẩy, sợ hãi ngẩng đầu, sau khi cậu ấy nhìn thấy gia hỏa đã hại chết chính biến mất, trên mặt Tiểu Hoàng lộ ra tươi cười khó coi.

Tiểu Hoàng xoay người, nói lời cảm ơn với ta: "Cảm ơn cậu...... cậu đã báo thù giúp tớ."

Ta vội trả lời: "Không phải tớ, là hắn đã cứu cậu, cậu nên cảm ơn hắn."

Ta nói còn chưa nói xong, sắc quỷ đã quay về tới bên người ta, nắm lấy tay ta: "Hắn, hắn, gọi cũng thật hăng say, nàng không thể gọi thân mật hơn sao?"

Nam nhân một lần nữa mang mặt nạ lên, vì thế khi hắn tới đây, ta vẫn không thể nhìn thấy bộ dáng của hắn.

Tuy nhiên, hắn có thể có dáng người và thân pháp như vậy, khẳng định cũng không tệ.

Khi ta nghĩ như thế, nghe thấy hắn có chút oán giận, mặt ta đỏ bừng trừng mắt liếc hắn một cái, dỗi nói: "Sắc quỷ!"

Thân mình Tiểu Hoàng bắt đầu trở nên trong suốt, sau đó nói lời cảm ơn với chúng ta lần nữa rồi biến mất.

"Hắn đi đâu? Đã được giải thoát rồi sao?"

Ta nhìn sắc quỷ hỏi, hắn không nói gì, trực tiếp ôm ta rời khỏi quán.

Trong tiệm vốn có ánh sáng màu xanh tím cũng đã biến mất, khôi phục lại một mảnh đen nhánh yên tĩnh.

Nhưng cửa văn phòng vẫn còn rộng mở, trên bàn là một bức tượng màu đồng hình thú đã bị nứt ra. Tiểu Hoàng đột ngột chết trong cửa hàng ngày đó và ông chủ đã đặt nó vào trong văn phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.